Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (94.5 KB, 6 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>
<b>ĐỨA CON RIÊNG CỦA CHỒNG</b>
<b>Truyện ngắn </b>
<b> HOÀNG NGỌC NGHĨA</b>
Cái tuổi học trị cứ lùi dần theo năm tháng, bạn bè của tuổi thơ rồi cứ ít
dần, kẻ mất người cịn, đứa ở q, đứa tha phương lưu lạc chốn thị thành.
Lùi hơn tôi một tuổi, hai đứa vốn học cùng nhau từ lớp một đến lớp bảy.
Lùi nhanh nhẹn, khá điển trai. Tuy đơng anh em nhưng nhà có điều kiện
kinh tế khá giã. Tên thật của Lùi là Hài, Lùi là tên do ba, mẹ đặt cho khi
đã học lớp 3. Năm đó nhà tổ chức mừng lễ cúng rằm tháng 7 khá đầy đủ,
ba làm thịt gà để cho con cái ăn, khi mổ gà ba nói :
- Sẽ cho hai anh em Hồng và Hài mỗi đứa một cái đùi gà, còn em
Hằng thì cho bộ tim gan.
Mâm cơm được bày ra chiếu, Hài xúc cơm rồi lùi một cái đùi gà xuống
trong bát cơm của mình, Thế là cái đùi gà cịn lại phải chia đơi cho hai
anh em, mỗi đứa một nữa, thế nhưng ăn được một lúc, mẹ mới phát hiện
được Hài còn nguyên một đùi. Mẹ hỏi mãi Hài mới chịu nhận: Con đã lùi
cái đùi xuống dưới rồi mới xới cơm lên trên và để bát đó về phía bụng
mình. Cái tên Lùi cũng được mọi người gọi từ đó.
Lùi là anh cả của 6 đứa em, mọi cơng việc trong gia đình hầu như Lùi
cùng gánh vác với cha mẹ. Mới mười bảy tuổi nhưng Lùi đã ra dáng của
người từng trải. Năm đó chúng tơi học lớp 7, vừa mới học được chừng
hơn một tháng, trời mưa liên tục mấy ngày liền, mưa rất dữ, tưởng như
- Dậy đi các con, dậy ngay cho mẹ ! Nước vào nhà rồi.
Mấy mẹ con tôi dọn được những đồ đạc cơ bản lên gác rồi tôi cùng thằng
em lõm bõm trong đêm đòi bò lên Đồi. Hai ngày sau, khi nước đã rút hết,
chúng tôi về nhà, mẹ bảo hai đứa nấu cơm mà ăn, cơm vừa chín tới, ăn
qua quýt rồi hai anh em rủ nhau đi học. Mẹ mắng:
- Ai dạy mà các con đi học, trường ốc bây giờ chắc bùn đất vùi lấp
xong rồi, cầm cuốc cào, thau chậu mà lao động thì có.
ngang bề bộn. Đến trưa, cô giáo nhận xét buổi lao động xong, cô dặn
chúng tôi:
- Các em gặp những bạn sáng nay vắng, bảo họ chiều nay cố gắng đến
lao động cùng lớp.
Về đến nhà, mặc dù bữa cơm có cả thịt gà, canh cá đồng nấu khế nhưng
tôi mệt mỏi uể oải ăn không sao nuốt nổi rồi lên nằm ốm liệt giường 5
ngày liền. Tuần sau, tôi mang cặp đến lớp trong tình trạng người chưa
được khỏe hẳn. Bàn phía sau tơi, thằng Lùi cũng để trống chỗ. Cuối buổi
học, cô giáo dặn:
- Các em hãy đến thăm bạn Hài để động viên bạn chóng hồi phục
sức khỏe.
Ra về, tơi cứ thắc mắc:" Mình cũng ốm liệt giường chứ đâu chuyện nhẹ,
vậy sao cô giáo lại không tổ chức cho lớp thăm hỏi ? " Tơi cố tìm hiểu
xem chuyện gì đã xảy ra với Lùi ? Tôi theo các bạn đến trạm y tế xã, thấy
Lùi nằm trên giường với cái chân quấn đầy bông băng. Hỏi ra mới hay :
hôm nước lũ về, cậu đã cùng bố ra sơng vớt gỗ, khúc gỗ trịn, phần vì
nặng lại trơn như chạch. Khi nâng lên thuyền, tuột khỏi tay, khúc gỗ đập
gãy ngay ống quyển của Lùi.
Lùi bỏ học mất 2 tháng. Sau trận đó, Lùi đi lại khó khăn. Tập tểnh trên
đơi nạng gỗ, việc học cũng sa sút dần và thế là nó đành phải ở lại lớp, cịn
tơi bước vào học Trung Học Phổ Thông, Lùi học trường Vừa Học Vừa
Làm rồi làm ông giáo trường làng.
Tôi tốt nhiệp cấp ba, vào quân ngũ. Biền biệt gần bốn mươi năm xa quê,
xa bạn bè thời thơ ấu. Nay chuẩn bị để làm thủ tục nghỉ hưu, tôi quyết
định về quê thăm lại bạn bè cũ. Người đầu tiên tôi tìm đến là Lùi. Tơi hỏi
người trong xóm, họ chỉ nhà Lùi cho tơi. Khơng tin vào mắt mình, ngôi
biệt thự ba tầng, đồ sộ sang trọng. Ra đón khách là một phụ nữ trạc chừng
50, khn mặt đầy đặn, đơi mắt ươn ướt nhìn tơi có vẻ thăm dị. Chị rót
nước mời khách. Tay bưng cốc nươc, tôi hỏi luôn:
- Chị là... Hiểu được tôi định hỏi điều gì. Với ánh mắt thống vẽ
đượm buồn, chị nói ln :
- Em là vợ của anh Hài, anh mất được hơn hai năm nay rồi anh ạ.
Tôi giới thiệu với chị là bạn khá thân với Hài từ hồi còn là học trò, xa
nhau đã gần bốn mươi năm nay giờ muốn gặp lại nhau thì Lùi đã là người
tiên cổ, để lại chị người quả phụ xinh đẹp trong độ tuổi trẻ chưa qua già
chưa tới. Chị kể về sự ra đi của Lùi:
- Ai ngờ ở cái tuổi chuẩn bị làm ơng lão mà anh cịn mang căn bệnh
Khơng nỡ đó? Tôi ngờ vực :
- Lẽ nào Lùi mắc bệnh...?
nhưng rồi được sự giải thích có lí có tình của em nên anh đành chấp nhận
và để cho em theo công việc. Nhà ở cạnh nhà ông bà nội, các cháu được
ông bà chăm sóc ln. Anh càng có điều kiện rảnh rang. Được sự cất
nhắc của cấp trên, anh được bổ nhiệm làm hiệu trưởng. Những năm tháng
làm hiệu trưởng, anh đã thao túng được ít nhiều trong việc xây dựng. Đặc
biệt khi có cơ chế nhà trường được quyền tuyển dụng, anh tuyển một số
giáo viên về dạy tại trường. Có một cơ giáo đã khơng tốn kém nhưng lại
được anh tuyển¸ cơ tên Tuyết. Năm đó cơ ta mới 28 tuổi, nước da không
trắng nhưng cô có đơi mắt lá răm ươn ướt đa tình, dễ coi. Đúng là gái một
con lại không chồng. Quê Tuyết xa nên phải ở nội trú. Say sưa trong việc
kinh doanh, em vắng nhà ln có khi cả tuần mới về một lần, chuyện
chăn gối vợ chồng, anh ít dần rồi khơng cịn tơ tưởng nữa. Em nghĩ:
- Chắc có lẽ vì tuổi đã cao lại bận rộn cơng việc nên khơng cịn mặn
nồng như xưa, thế rồi em quen dần cái cảm giác đó. Làm hiệu trưởng
được 6 năm thì anh bắt đầu phát bệnh, em không ngờ anh lại mắc căn
bệnh xã hội. Hỏi mãi anh vẫn chỉ nói :
- Có lẽ anh bị lây khi đi cắt tóc, hay vì vơ tình trầy xước nào đó
khơng hay.
Anh điều trị được 7 năm nhưng bệnh ngày một nặng. Sau khi được bệnh
viện trả về, được ba ngày, anh trao cho em một chiếc phong bì thư và
dặn, anh nói đứt qng không ra hơi :" Xin em hãy cất giữ bức thư này
sau ngày mản tang anh em mới đọc nó!" Em cất giữ bức thư đúng như lời
<i>Những ngày nằm viện.</i>
<i>Em thương yêu nhất của lòng anh! Trước những ngày còn lại cuối cùng </i>
<i>trên cõi trần, anh sẽ kể hết cho em biết sự thật đau buồn này, mong em </i>
<i>ngàn lần tha thứ, em hãy tha thứ cho kẻ bac tình tội lỗi này nhé! </i>
<i>Trường có quyết định xây dựng ba tầng, anh và một số cốt cán được chú </i>
<i>Tình chủ thầu đem đi chiêu đãi. Khi hơi men đã ngấm, xa em cả tuần, lại </i>
<i>được mấy cô gái trẻ vuốt ve chiều chuộng, không làm chủ được mình nên</i>
<i>anh đã làm cái điều phản bội em. Rồi cứ thế, chuyện đó nó quen dần và </i>
<i>như ngấm vào máu thịt của anh, Căn bệnh chết tiệt cướp đi cuộc đời anh</i>
<i>từ đây. Nỗi đau không chỉ có vậy thơi đâu em ạ. Đứa con thứ hai của cơ </i>
<i>Tuyết chính là kết cục cái quyền làm một "hiệu trưởng" của anh đó. </i>
<i>Chuyện đó nó dài lắm em ạ! Tuyết vì mới được nhận về trường, khả năng</i>
<i>kinh nghiệm chun mơn chưa có, việc giảng dạy không đáp ứng được </i>
<i>đối với yêu cầu nhà trường, phần vì con cịn nhỏ lại khơng chồng, thiếu </i>
<i>thốn trăm bề. Tuyết yếu nhiều so với các thầy cô trong trường. Mong </i>
<i>muốn tiến kịp đồng nghiệp, nhiều lần Tuyết gặp anh trị chuyện, kể lại </i>
<i>hồn cảnh gia đình, kể lại quá khứ cuộc đời, Tuyết mong được anh giúp </i>
<i>đỡ bày vẽ. Tuyết kể về quá khứ :</i>
<i>em. Nói ra mong anh đừng cười! Hồi đó em có tật hơi nách. Ngay từ nhỏ </i>
<i>bọn bạn đã gắn cho em cái mác :</i>
<i> - "Tuyết Hôi Nách" rồi. Chồng bỏ em cũng vì chuyện đó. Sau lần đó, </i>
<i>em đã đi khám bệnh, được bác sĩ kê đơn, em mua thuốc xịt vào nách </i>
<i>chừng vài tháng là hết. </i>
<i>Tuyết được anh giúp đỡ. Mỗi lần góp ý bày vẽ cho Tuyết, ngồi cạnh </i>
<i>nàng, khơng những không hôi nách mà cái mùi con gái sao mà quyến rũ </i>
<i>đên lạ thường. Hầu như Tuyết đều tiến bộ rất nhanh về mọi mặt và rồi </i>
<i>mọi điều cũng lớn dần theo. Trận lụt năm 2010, anh bận bịu với đống hồ </i>
<i>sơ bị ướt. Hôm đó trời vẫn cịn mưa, qn khơng cầm áo mưa, anh làm </i>
<i>gắng, đợi cho trời tạnh để về nhưng đợi mãi mưa vẫn khơng dứt, anh </i>
<i>đến phịng Tuyết mượn áo mưa. Đứng trước cửa, thấy cửa khép hờ khơng</i>
<i>đóng, anh gõ nhẹ. Một giọng nói như ngái ngủ: </i>
<i>- Cửa khơng đóng. Vào đi! </i>
<i> Bước qua cửa, trên giường một thân hình hết sức gợi cảm, các đường </i>
<i>cong uốn lượn mềm mại, tòa lâu đài như một mê cung, hằn rõ qua lần vải</i>
<i>mỏng của chiếc váy ngủ. Bộ ngực căng tròn đẫy đà nhấp nhô theo nhịp </i>
<i>thở đều đặn. Bên cạnh một thằng bé đang ngủ say sưa. Đứng ngắm nhìn,</i>
<i>anh nảy ra bao nhiêu câu hỏi, bao nhiêu suy đoán, một mớ lộn xộn không</i>
<i>cắt nghĩa được trong đầu, mặt nóng bừng. Anh quyết định đánh bạo ngồi </i>
<i>xuống giường đặt tay chạm vào người Tuyết. Khẻ giật mình, Tuyết nói </i>
<i>trong run rẩy: </i>
<i>- Em cứ tưởng thằng Cún chơi ngồi sân, giờ mới vào ngủ. Em vơ ý </i>
<i>quá! Lúc này cả lồng ngực anh như muốn vở tung ra, anh ơm ghì Tuyết </i>
<i>vào lịng. Nàng nhắm nghiền hai mắt, tồn thân như nhũn ra:</i>
<i>- "Khẻ thơi anh! Thằng Cún nó dậy thì chết, vả lại lỡ... thì sao ?" </i>
<i> Mối tình ngang trái, vụng trộm nó cứ đeo bám lấy hai người khơng thể </i>
<i>nào dứt được. Đúng là "Ăn cơm mãi thấy phở càng thèm". Bụng Tuyết to </i>
<i>dần. Anh khun cơ ấy tìm cách chối bỏ cái kết cục vô thừa nhận ấy </i>
<i>nhưng Tuyết khơng những khơng thực hiện mà cịn khẳng định :</i>
<i> - Em có quyền, em được quyền hồn tồn, mong anh hãy yên tâm! </i>
<i>Chắc có lẽ từ đó, em người vợ của anh tưởng nhầm nhu cầu chăn gối vợ </i>
<i>chồng ở anh xem như đã hết. Phần vì tuổi đã cao, anh lại bận bịu, thỉnh </i>
<i>thoảng đau yếu bệnh tật nữa.</i>
<i>Đến khi gần ở cử, Tuyết có hỏi anh : </i>
<i>tháng bệnh tật. Anh xin em hãy giang tay đón nhận đứa bé khơng làm </i>
<i>nên tội tình về, thay anh và Tuyết ni nấng, chăm sóc nó. </i>
Ngồi sân, đứa bé lầm lũi chơi một mình, hình như nó biết trước được
số phận cuộc đời nó.