Tải bản đầy đủ (.docx) (9 trang)

tho hay

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (83.96 KB, 9 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

***Nguyễn Linh Ngọc***


<b>CÁC BÀI THƠ VỀ THẦY CƠ GIÁO NGÀY 20 – 11</b>



ƠN THẦY!!
Thầy tơi sớm tối một đời
Năm mươi xuân đã đầy vơi mái đầu


Tóc thầy bụi phấn nhuộm màu
Lời thầy trầm xuống những câu thơ dài.


Bao đêm thầy vẫn miệt mài
Những trang giáo án sao mai đậu vào


Biển bờ tri thức thầy trao
Thầy gieo mơ ước bay cao mây trời.


Tình thầy sâu nặng chẳng vơi
Như con đị nhỏ một đời bên sơng


Chở bao hồi bão ước mong
Chúng con thành đạt là công ơn thầy.


Thầy ơi! Cuộc sống đổi thay
Dòng đời mải miết, vẫn thầy bến sơng


Suốt đời vẫn trọn một lịng
Con đị tri thức thầy khơng xa rời.


Qua sơng đi bốn phương trời
Bao người cịn nhớ đến nơi bên đị.



MÃI NHỚ CƠNG ƠN THẦY CƠ
Cha mẹ người đã sinh thành
Cho em sự sống mần xanh trên đời


Thầy cô ươm những mầm chồi
Như người vun xới một đời trồng cây.


Uốn từng nét chữ bàn tay


Dạy từng con tồn bao ngày tháng trơi
Câu thơ lục bát bồi hồi


Giọng cơ nồng ấm những lời chứa chan
Bao bài tốn những gian nan


Lời thầy sâu lắng muôn vàn thân thương.
Thầy cô ấm áp mái trường


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

Chúng con thành đạt ơn là thầy cô.
Bốn phương trời biển, cơ đồ


Chúng con mãi nhớ thầy cô trồng người.


LỜI THẦY


Suốt đời con nhớ thầy ơi!
Lời thầy dạy dỗ một thời đã qua


Tri thức biển học bao la
Siêng năng, chăm chỉ là ta đến bờ.



Cuộc đời có thực có mơ
Rèn tài, luyện đức có giờ vinh quy


Thầy dạy con học, nghĩ suy


Luân thường, đạo lý khắc ghi nên người.
Dạy con lẽ xử ở đời


Khiêm nhường, tín nghĩa con người chính nhân
Tri thức, khoa học thơng hành


Thành người có ích ghi danh mn thời.
Thầy ơi! Ơn đức biển trời


Thầy là sao sáng một đời chỉ soi
Chân trời mơ ước muôn nơi
Mãi luôn vang vọng những lời thầy răn!


THẦY


Cơn gió vơ tình thổi mạnh sáng nay
Con bỗng thấy tóc thầy bạc trắng


Cứ tự nhủ rằng đó là bụi phấn
Mà sao lịng xao xuyến mãi không nguôi
Bao năm rồi ? Đã bao năm rồi hở ? Thầy ơi ...


Lớp học trị ra đi, cịn thầy ở lại
Mái chèo đó là những viên phấn trắng



Và thầy là người đưa đò cần mẫn
Cho chúng con định hướng tương lai


Thời gian ơi xin dừng lại đừng trôi
Cho chúng con khoanh tay cúi đầu lần nữa


Gọi tiếng thầy với tất cả tin yêu ...


Nhớ Trường Xưa


</div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>

Qua bao năm bên xứ người xa lạ
Trong cô đơn ao ước một ngày về.
Khi vẫn biết người xưa khơng cịn nữa


Và bạn bè mỗi đứa một phương trời
Thầy cô cũ dần rời xa bục giảng
Tơi trở về với kỷ niệm thân thương.


Ơi! Ghế đá ngày nào tôi vẫn đợi
Chắc rêu phong theo dòng chảy cuộc đời


Phượng ủ rũ theo mùa hạ vương vấn
Ve đầu hè khẽ gọi mùa chia tay.
Đơi mắt nai tuổi trăng trịn thuở ấy
Tơi muốn nhìn như những lúc cịn thơ
Tiềng guốc đưa dọc hành lang cuối dãy
Mang yêu thương trong buổi mới vào trường.


Tuy tất cả đã lùi vào quá khứ


Với thời gian cịn lại được những gì
Nhưng tấm lịng của người con xa xứ
Ln hướng về trường cũ ở quê hương.


Tôi lặng lẽ gởi vào những câu thơ
Niềm yêu thương êm ái chẳng bến bờ


Nét mực khô lệ chảy dài trên má
Biết bao giờ được trở lại trường xưa.


LỜI CỦA THẦY


Rồi các em một ngày sẽ lớn
Sẽ bay xa đến tận cùng trời
Có bao giờ nhớ lại các em ơi
Mái trường xưa một thời em đã sống
Nơi đã đưa em lên tầm cao ước vọng


Vị ngọt đầu đời bóng mát ca dao
Thủa học về cái nắng xơn xao
Lịng thơm ngun như mùi mực mới
Dẫu biết rằng những tháng ngày sắp tới


Thầy trị mình cũng có lúc chia xa
Sao lịng thầy canh cánh nỗi thiết tha
Muốn gởi các em thêm đôi điều nhắn nhủ


</div>
<span class='text_page_counter'>(4)</span><div class='page_container' data-page=4>

Các em lúc nào cũng nhớ đừng quên:
Sống cho xứng với lương tâm phẩm giá...



Rồi các em mỗi người đi mỗi ngã
Chim tung trời bay bỗng cánh thanh niên
Ở nơi đâu: rừng sâu, biên giới khắp ba miền


Ở nơi đâu có thầy ln thương nhớ
Khi thầy về nghỉ hưu


Cây phượng già treo mùa hạ trên cao
Nơi bục giảng giọng thầy sao chợt thấp:
"Các con ráng… năm nay hè cuối cấp…"


Chút nghẹn ngào… bụi phấn vỡ lao xao.
Ngày hôm qua hay tự tháng năm nào
Con nao nức bước vào trường trung học


Thương cây lúa hóa thân từ hạt thóc
Thầy ươm mùa vàng, đất vọng đồng dao.


Mai thầy về, sân trường cũ nằm đau?
Hay nỗi nhớ lấp vùi theo cát bụi?
Dẫu cay đắng, dẫu trăm nghìn đau tủi
Nhọc nhằn nào thầy gửi lại ngày sau?


Mai thầy về, mùa gọi nắng lên cao
Vai áo bạc như màu trang vở cũ
Con muốn gọi sao lòng đau nghẹn ứ


Đã bao lần con ngỗ nghịch thầy ơi!


Hoa Và Ngày 20-11



Nụ hoa hồng ngày xưa ấy
Còn rung rinh sắc thắm tươi


20-11 ngày năm ấy
Thầy tôi tuổi vừa đơi mươi


Cơ tơi mặc áo dài trắng
Tóc xanh cài một nụ hồng


Ngỡ mùa xuân sang quá
Học trị ngơ ngẩn chờ trơng...


Nụ hoa hồng ngày xưa ấy ...
Xuân sang, thầy đã bốn mươi
Mái tóc chuyển màu bụi phấn


</div>
<span class='text_page_counter'>(5)</span><div class='page_container' data-page=5>

Nụ hoa hồng ngày xưa ấy ...
Tà áo dài trắng nơi nao,
Thầy cô- những mùa quả ngọt


Em bỗng thành hoa lúc nào .
Trời Sao...


Bầu trời ngàn sao lấp lánh
Lung linh ước vọng học trò
Mái trường long lanh mắt sáng


Ngời ngời ước vọng thầy cơ...
Trường ơi, là dịng sơng mát


Giọt trong kiến thức loài người


Cho em tắm trong sự thật
Lớn dần nhân nghĩa - tinh khôi.


Trường ơi, mái nhà em đấy !
Tuổi thơ gởi mãi nơi này
Bảng đen nở dòng chữ trắng


Tay thầy vẫy ước mơ bay.
Thầy chưa từng dang tay đánh


Búp hoa cịn giấu trong cành
Tuổi thơ cần nhiều cá tính


Cho đời đủ sắc tươi xanh
Cơ ơi dang đơi tay rộng
Ơm em siết chặt vào lịng


Để đơi mắt em ngấn lệ
Long lanh hạt ngọc tình thương


Cơ ơi ngọt ngào giọng nói
Bây giờ đời thiếu tiếng ru
Tình thương chảy trên trang giấy


Vào đời rửa sạch nỗi đau
Thầy cô cùng nhau thắp sáng


Niềm tin trong mắt học trò


Ngàn sao giữa trời ước vọng


</div>
<span class='text_page_counter'>(6)</span><div class='page_container' data-page=6>

Bài tập đọc năm nao em còn nhớ
Dẫu bây giờ em đã biết làm thơ
Đọc chữ O cô dặn phải trịn mơi
Chỉ vậy thơi, chao ơi, sao mà khó!


Lỗi tại con chuồn chuồn cánh đỏ
Mải rong chơi nên em chẳng thuộc bài


Chỉ mỗi chữ O em đọc sai
Dường như cô già đi mấy tuổi
Đến khi em hiểu điều đơn giản ấy


Cơ giáo ơi, tóc cơ bạc hết rồi!
Em hiểu, mỗi sợi tóc đổi màu kia
Là một lớp người lớn lên và biết sống


Mặt đất như trời xanh mơ mộng
Bông cúc vàng nên buổi sáng vô tư.


Khởi đầu cho một chuyến đi xa
Lối trường cũ thoảng hương cỏ mật
Bài tập đọc khóa bình minh thứ nhất


Cả cuộc đời cơ dõi bóng theo em ...
Bàn Tay Của Cơ


Có một miền đất rất xa
Nơi bàn tay cô để lại


Bàn tay ngọt ngào hoa trái
Thành phố trên trang sách em


Cô ngồi soạn bài đêm đêm
Lung linh ánh đèn tỏa sáng
Mỗi ngày đứng trên bục giảng


Dắt em từng bước vào đời
Xôn xao âm thanh đất trời


Trên bàn tay cô đã dắt
Bàn tay lặng thầm dìu dắt


Cho em cả một bầu trời.


NHỮNG LỜI THẦY TRONG TIM CON
Con cám ơn thầy bài học hôm nay


Cho con hiểu cuộc đời là lẽ sống
Con người sống luôn phải biết hy vọng


</div>
<span class='text_page_counter'>(7)</span><div class='page_container' data-page=7>

Con phải bước trên những quãng đường dài
Đầy chông gai,lắm bụi đường vất vả


Hãy cố lên không được để vấp ngã
Nung nấu tâm hồn quyết thắng gian nan
Những kiến thức luôn rộng mở thênh thang


Con cứ bước theo con đường đã chọn
Vững niềm tin_Tổ quốc đang chờ đón


Đem hành trang tri thức giúp nước nhà


Hãy chen vai cùng thế giới bao la
Đưa đất nước đi lên thời đại mới
Sánh năm châu trong thiên niên kỉ tới
Như những lời Bác từng nói khơng phai.


Con cám ơn thầy bài học hôm nay
Cho con hiểu cuộc đời là lẽ sống.


NGHĨ VỀ THẦY


Con đứng nhìn dịng sơng trơi êm
Nắng rớt xuống hồng hơn trên mặt nước
Xa xa, bóng một con đị giữa dịng nước ngược


Thấp thoáng chao nghiêng...
Khiến con chạnh nhớ về Người


và câu chuyện năm xưa ...


Chuyện một con đò dầm dãi nắng mưa
Lặng lẽ chở từng dịng người xi ngược
Khách sang sơng tiếp hành trình phía trước


Có ai nhớ chăng hình ảnh con đị ?
Câu chuyện năm xưa nhưng mãi đến bây giờ
Con muốn hiểu, thầy ơi - người đưa đò vĩ đại
Con đến với cuộc đời từ sự hy sinh thầm lặng ấy



Trên chuyến đò của thầy chở nặng yêu thương.
"MỘT VỚI MỘT..."


"Một với một là hai ..."


Cái thuở nào cô dạy em đếm trên từng ngón nhỏ
Để giờ đây thời gian như cơn gió


Nhẹ nhàng qua ... Tất cả xa rồi
Tuổi thơ êm đềm trong tiếng à ơi
Cánh võng chao theo tóc bà bạc trắng


Đôi mắt mẹ ánh niềm vui thầm lặng
Con đi học về còn chút nắng trên vai


</div>
<span class='text_page_counter'>(8)</span><div class='page_container' data-page=8>

Em đếm "một, hai" cất vào ký ức
Khơng tìm thấy cơ qua từng dịng mực
Nhắm mắt đếm thầm cơ về lại ... trên tay ...


KHÔNG ĐỀ


Cầm bút lên định viết một bài thơ
Chợt nhớ ra nay là ngày nhà giáo
Chợt xấu hổ cho những lần cao ngạo
Thì ra con cũng giống bấy nhiêu người.


Cầm bút lên điều đầu tiên con nghĩ
Đâu là cha, là mẹ, là thầy…


Chỉ là những cảm xúc vu vơ, tầm thường, nhỏ nhặt…


Biết bao giờ con lớn được,


Thầy ơi !


Con viết về thầy, lại “phấn trắng”,”bảng đen”
Lại “kính mến”, lại “hy sinh thầm lặng”…


Những con chữ đều đều xếp thẳng
Sao lại quặn lên những giả dối đến gai người .


Đã rất chiều bến xe vắng quạnh hiu
Chuyến xe cuối cùng bắt đầu lăn bánh


Cửa sổ xe ù ù gió mạnh


Con đường trơi về phía chẳng là nhà…
Mơ màng nghe tiếng cũ ê a
Thầy gần lại thành bóng hình rất thực


</div>
<span class='text_page_counter'>(9)</span><div class='page_container' data-page=9></div>

<!--links-->

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×