Nguồn: 4vn.net
Việt Kiếm © 2001 - 2003
707
tháng 6 năm 2003
707
Tiên Cô Bảo Kiếm
Nguyên tác: Cổ Long
Hồi Thứ Năm Mươi Hai & Năm Mươi Ba
B
B
A
A
Ø
Ø
Y
Y
T
T
R
R
A
A
Ä
Ä
N
N
C
C
Ư
Ư
Ï
Ï
Đ
Đ
Ị
Ị
C
C
H
H
rong trường kòch đấu, Kim Giáp Thần Hoắc Vạn Thanh và Phần Sương Báo
Đằng Cao là dữ dội nhứt, bọn họ nội trong mười chiêu đầu chẳng ai chòu nhường ai nửa
bước, trực tiếp nghênh chưởng nghe ầm ầm.
Sau một chưởng vừa dứt, Đằng Cao mặt đỏ rần lên thét dài một tiếng, rồi xông
tới như con báo say máu tung tiếp một chưởng trí mạng vào giữa ngực Hoắc Vạn
Thanh.
Hoắc Vạn Thanh vội đưa chưởng lên chống đỡ, thế nhưng lúc này chân khí trong
người tiêu hao không ít, một chưởng phát ra nhưng lực bất tòng tâm, “bình” một tiếng,
cả người bò bật mạnh về sau, ngực tợ hồ như vừa bò trúng một quả chùy ngàn cân, khí
huyết đảo ngược không gượng lại nổi, chân lảo đảo thoái lùi sáu bảy bước.
Đằng Cao một chưởng đắc thủ, cười vang ha hả vô cùng đắc chí:
– Chẳng ngờ danh chấn thiên hạ Kim Giáp Thần chẳng qua cũng chỉ...
Nhưng hai tiếng “có thế” cuối câu chưa kòp nói ra hết, thì Kim Giáp Thần như
con mãnh hổ trúng thương, dồn hết toàn bộ chân lực cuối cùng vào hai quyền, phóng
cả người lao vào thí mạng.
Kim Giáp Thần vừa mới trúng một chưởng cực mạnh giờ lại lao vào với tốc độ
kinh hồn thực nằm ngoài suy nghó của Đằng Cao, khi lão phát hiện ra thì cả người như
chết khựng lại.
Chỉ vừa kòp đưa tay lên thủ trước ngực, thì “bình” một tiếng long trời đất, cả
người tung hẳn lên khỏi mặt đất văng về sau tầm hai trượng rơi phòch xuống đất.
Hoắc Vạn Thanh vừa rồi trong cơn cực nộ đã dốc hết toàn lực mấy mươi năm
khổ luyện vào một chưởng kết liễu đối phương này, cho nên khi Đằng Cao bắn người
về sau thì Hoắc Vạn Thanh cũng không gượng lại được, hộc ra một vòi máu tươi, đồng
thời ngã khụy xuống đất.
Ngọc Huyền Tử giám sát đấu trường thấy vậy liền phất tay ra hiệu cho hai môn
đệ áo xám chạy đến đỡ lấy người Hoắc Vạn Thanh mang lùi về sau.
Huy Khâm Nghiêu lập tức lấy ra bình thuốc trò thương mà trước đó Vô Trụ thiền
sư đã trao cho ông, mở lấy thuốc nhét vội vào mồm Hoắc Vạn Thanh.
Nên biết Hoắc Vạn Thanh trong người bò trúng Tán công độc, vừa rồi nhân đấu
với Đằng Cao liền chín mười chưởng, độc tính đã phát tác, đến chưởng trí mạng cuối
cùng, đã dốc hết bình sinh chân lực, cho nên nội tạng bò chấn động mạnh, xem ra nội
thương chẳng nhẹ tí nào.
Lúc này, đấu với Bách Bộ Thần Quyền Viên Quảng Kiệt là Kiền Khôn Thủ
T
Nguồn: 4vn.net
Việt Kiếm © 2001 - 2003
708
tháng 6 năm 2003
708
Tiên Cô Bảo Kiếm
Nguyên tác: Cổ Long
Đồng Thế Xương cũng đã hơn ba mươi chiêu, nhân công lực bò thất tán cho nên trúng
phải một quyền của Viên Quảng Kiệt vào vai, bật người về sau bốn năm bước, ngã
người trên đất.
Viên Quảng Kiệt lúc ấy đắc thủ cười gằn một tiếng, rồi không bỏ lỡ cơ hội,
nhảy người tới đònh bồi tiếp thêm một quyền kết liễu đời đối phương.
Đúng lúc ấy chỉ thấy hai bóng xám lướt tới chắn ngang trước mặt Đồng Thế
Xương, kiếm múa tít vun vút bảo vệ.
Trong thế đánh tới cực nhanh không thâu hồi lại được, quyền của Viên Quảng
Kiệt tuy đánh bật được hai tay kiếm thủ Võ Đương, thế nhưng gã cũng bò trúng một
kiếm vào cánh tay, “ái” lên một tiếng rồi bật ra sau.
Hai tay kiếm thủ chỉ bảo vệ cho Đồng Thế Xương, để một kiếm thủ khác lo dìu
Đồng Thế Xương về sau, rồi cũng tự động rút lui, không ham đánh nhau với Bách Bộ
Thần Quyền Viên Quảng Kiệt.
Có thể nói trường huyết chiến đã đến đỉnh đầu, nguyên do cũng chỉ vì người của
Bát đại môn phái đều trúng phải Tán công độc, nên quyết tốc chiến tốc thắng, ngoài
ba mươi chiêu chỉ e khó kháng cự nổi.
Đến như Thương Cảnh Vân đấu với Lang Sơn Nhất Bái Sách Nghò Phu cũng đã
thấy chuyển biến mạnh.
Thương Cảnh Vân rất cơ cảnh, thấy đối phương vừa cản kiếm của mình thì đã
kòp phát hiện đối phương thuận tay ra chưởng, cười nhạt một tiếng rồi cũng tung tay
trái một chưởng ra chống đỡ.
“Bốp” một tiếng âm trầm, hai chưởng đụng nhau, cả Sách Nghò Phu lẫn Thương
Cảnh Vân đều bò chấn lùi về sau một bước.
Thương Cảnh Vân thường ngày cũng có tính tự thò tự cao, lúc này trực đấu
chưởng với một nhân vật thuộc hàng bàng môn tả đạo, đương nhiên không coi vào đâu,
nhưng chẳng ngờ một chưởng này song phương bình thủ, thì không khỏi giật mình kêu
lên:
– Đại lực kim cương chưởng!
Nguyên là Đại lực kim cương chưởng phát ra vô thanh vô sắc, nội lực tiềm tàng
ngay tại chưởng tâm, đến khi tiếp xúc với chưởng của đối phương thì mới bộc phát ra.
Sách Nghò Phu sau khi dùng tay trái tiếp Thương Cảnh Vân một chưởng, chuyển
chiếc tiêu sang tay trái, cười hì hì nói:
– Thương chưởng môn nhân tiếp huynh đệ một chưởng nữa xem.
Nói rồi vận kình lực vào tay phát chưởng đánh ra.
Một chưởng đánh ra rất chậm, thế nhưng nhìn thì cũng biết ngay là Bích Không
chưởng, nhưng thực chất bên trong có chỗ không giống.
Nguồn: 4vn.net
Việt Kiếm © 2001 - 2003
709
tháng 6 năm 2003
709
Tiên Cô Bảo Kiếm
Nguyên tác: Cổ Long
Nên biết, Bích Không chưởng mỗi lần xuất ra kình phong cực mạnh, chưởng
xuất là đã nghe tiếng kình, thế nhưng một chưởng đánh ra của Sách Nghò Phu vẫn âm
nhu nhẹ nhàng.
Thương Cảnh Vân thân phận chưởng môn nhân của một đại môn phái, đương
nhiên đã nhận ra chỗ khác lạ này, thế nhưng cũng không nhường đối phương, dương
thủ lên tiếp chiêu của đối phương.
Thế nhưng, khi hai chưởng chạm nhau, Thương Cảnh Vân bỗng nhiên cảm thấy
trong cổ kình phong của đối phương còn hàm ẩn thêm một cổ kình phong sắc mạnh thứ
hai, bất giác trong đầu chấn động mạnh, vội thốt lên:
– Í, Thôi tâm chưởng!
Thương Cảnh Vân mấy mươi năm luyện kiếm đến độ tinh thâm, kiếm thông
tâm, tâm động kiếm động, khi nảy bò cổ kình lực thứ hai chấn động mạnh vào tâm
tạng, ý không nghó mà tự phát theo tâm, vung mạnh kiếm lên một đường.
Sách Nghò Phu thi thố đắc thủ một chưởng Thôi Tâm chưởng, còn chưa hết
mừng, nằm mộng cũng không ngờ trong một tíc tắc ấy đối phương đột nhiên ra kiếm.
Nên biết, thông thường người ta hoặc ra chưởng và kiếm hai chiêu cùng một lúc,
hoặc kiếm ra trước rồi nhân cơ đánh ra chưởng sau, đó là nguyên lý ra kiếm không cần
vận nhiều kình lực, nhưng khi đã ra chưởng, kình lực toàn bộ tập trung ra kiếm vốn đã
khó mà đề tụ chân lực vào kiếm càng khó hơn.
Lúc này tay trái nắm ống tiêu, vốn dụng tiêu bằng tay phải, đương nhiên trong
cơn nguy cấp cũng vung tiêu lên cản đường kiếm lại, nhưng không thể nào điêu luyện
và mạnh được bằng tay phải.
Chưởng tiếp xúc không phát ra thành tiếng nổ, nhưng khi cả người Thương Cảnh
Vân bò chấn động bật ngược về sau thì cũng chính là lúc kiếm dụng hết tầm.
“Keng”
“Phựt”
Một tiếng binh khí chạm nhau kèm theo một tiếng chém ngọt.
Rồi một tiếng rú thảm thiết.... Thương Cảnh Vân bắn người rơi về phía sau, thì
Sách Nghò Phu cũng bò chém xả một đường từ bả vai xuống đến tầm ngực, máu tuôn
thành vòi ngã xuống, mắt còn trợn trừng như chưa kòp hiểu chuyện gì vừa xảy ra, đã tử
mệnh tại đương trường.
Thương Cảnh Vân chân khí gần như cạn kiệt, phải chống kiếm gượng người lại
nhưng đầu óc quay cuồng tối sầm rồi cũng thả người lăn quay trên đất.
Gần như cùng lúc này, đấu với Cửu Chỉ La Hán Chúc Tường Phù là Du Long
Thần Kiếm Sử Truyền Đỉnh, đấu với Tương Tây Song Thi Bân Lôi, Bân Điện là Hoài
Nam Tử Tế Triết Phu và Dòch Thanh Lan, đấu với Ngũ Xoa Chân nhân và Phi Hồng
Dực Só, bốn người trước sau bò công lực thất tán đành phải bỏ đấu rút về sau cố thủ.
Nguồn: 4vn.net
Việt Kiếm © 2001 - 2003
710
tháng 6 năm 2003
710
Tiên Cô Bảo Kiếm
Nguyên tác: Cổ Long
Bát đại môn phái rõ ràng là càng đấu càng bò thiệt hại nhiều, thế đòch tự nhiên
càng lúc càng dũng mãnh, tạo thành một áp lực rất lớn.
Ngọc Huyền Tử đứng giám sát đấu trường, nhìn thấy Thương Cảnh Vân chân lực
thất tán, người đứng lên không nổi, vội vàng phái người ra dìu về sau, trong lòng lão lo
lắng vô cùng. Nếu tình hình cứ như thế này thì tất cả mọi người sẽ bỏ mạng tại đây chớ
chẳng nghi.
Thương Cảnh Vân sau khi được dìu về, xoa bóp án ma một hồi thì thần trí tónh
lại, giọng thều thào nói:
– Ngọc Huyền đạo huynh hãy gọi mọi người thối lui. Đối phương đã ngầm thi
gian kế, chúng ta càng động thủ thì độc tính càng phát tác nhanh, lúc này thoái lui tập
trung tìm đường đột phá vòng vây mới hy vọng thoát nạn... Ngọc Huyền Tử nói:
– Đạo huynh cứ tạm thời nghỉ ngơi, tình hình trước mắt chỉ sợ muốn ngừng lại
cũng không còn kòp nữa rồi.
Thương Cảnh Vân thở dài than:
– Đây là đại kiếp vận!
Đương nhiên phải hiểu rằng, các cao thủ của Bát đại môn phái đến phó hội hôm
nay đều là trụ cột của võ lâm Trung Nguyên, nếu như hôm nay bọn họ không bò đối
phương hạ Tán công độc thì chẳng bao giờ bò thua nhanh đến như vậy.
Hiện tại trước mắt chỉ còn lại bốn người đang quyết đấu với Hỏa Linh Thánh
Mẫu, Vô Trụ thiền sư đấu với Chúc Thiên Tùng, Mạnh Đạt Nhân đấu với Đoàn Bá
Dương và Cam Huyền Thông đấu với Lạc Ban Đình.
Lại nói Võ Lâm Đại Lão Tống Trấn Sơn một kiếm trong tay chẳng khác nào
rồng được gió, vùng vẫy kinh hồn, thế nhưng không ngờ đấu đến ngoài bốn mươi chiêu
mà vẫn không hạ nổi Hỏa Linh Thánh Mẫu.
Trong đầu Tống Trấn Sơn lúc đấu nảy ra hai điều đáng nghó:
– Một là vừa rồi tận mắt chứng kiến Chúc Thiên Tùng khi đấu với Tống Văn
Tuấn đã phá giải được Tống gia bách kiếm. Thứ hai là mọi người đã bò trúng Tán công
độc của đối phương, nếu dốc toàn lực quyết đấu thì nội trong năm mươi chiêu, nếu
không thắng được đối phương, khi mà chân lực bò thất tán thì cái bại sẽ là điều chắc
chắn. Đến như bản thân lão là người có nội lực tinh thâm hàng thượng thừa, mà nhiều
lắm cũng chỉ nằm trong bảy tám chục chiêu là nhiều.
Cho nên trong lòng ông ta có hai đường suy tính. Thứ nhất mỗi khi động thủ thì
xuất chiêu phải là sát chiêu, nhất đònh trong vòng hai mươi chiêu phải hạ cho được
Hỏa Linh Thánh Mẫu. thế nhưng sau khi giao thủ với Hỏa Linh Thánh Mẫu thì mới
biết là đối phương chẳng những công lực tinh thâm mà kiếm pháp tựa hồ như cũng kỳ
dò vô cùng. Xem ra kế này không thông được. Chỉ sợ hiện tại đấu với bà ta phải ngoài
năm trăm chiêu mới phân thắng bại.
Nguồn: 4vn.net
Việt Kiếm © 2001 - 2003
711
tháng 6 năm 2003
711
Tiên Cô Bảo Kiếm
Nguyên tác: Cổ Long
Suy tính thứ hai là cố kéo dài trận đấu không thi triển chân lực, tránh cùng đối
phương tiếp chiêu mà chỉ hóa giải, hoặc tránh né kiếm của đối phương mà thôi.
Hiện tại thì lão đang chọn phương sách thứ hai để đấu với Hỏa Linh Thánh Mẫu.
Lại nói Vô Trụ thiền sư cũng có suy tính giống như Tống Trấn Sơn, thanh trường
kiếm trong tay thi triển Đạt Ma kiếm pháp thế rất uy mãnh, nhưng bên trong rất ít tụ
nội lực, đấu nhau xem như bình thủ với Chúc Thiên Tùng.
Mạnh Đạt Nhân và Cam Huyền Thông phân đấu với hai tay Tả Hữu hộ pháp.
Mạnh Đạt Nhân vốn đa mưu túc trí nên cũng nhận ra tình hình lúc này, đòch đông mình
ít, đã vậy người nào cũng bò ngầm trúng Tán công độc, cho nên trong lúc đấu với Đoàn
Bá Dương chỉ những lúc bất đắc dó mới tiếp chiêu của đối phương, còn lại đều né tránh
hoặc hóa giải chiêu mà thôi.
Cam Huyền Thông nhất thân sở học so với chưởng môn sư huynh Trònh Huyền
Phong có phần kém hơn, nhưng kiếm trong tay thi triển Bát Quái kiếm cũng thần tốc
kỳ ảo không kém, có điều ra kiếm lấy tốc độ làm loạn kiếm đối phương là chính, chứ
không tụ chân lực nhiều, cho nên đấu với Lạc Ban Đình cũng xem như bình thủ.
Đoàn Bá Dương người lùn thấp, nhưng xử dụng thanh trường kiếm dài gần như
cùng với người lão, lúc này đánh rất hăng.
Mạnh Đạt Nhân chỉ nương theo thế kiếm đối phương mà hóa giải. Lão vốn
thành danh với kiếm Lục Hợp kiếm pháp, nguyên lý lấy nhu khắc cương, mặc cho đối
phương tấn công ào ạt, nhưng kiếm trong tay Mạnh Đạt Nhân lúc nào cũng hòa hoãn
theo kiếm đối phương quấn lấy dứt không ra, điều đó khiến cho Đoàn Bá Dương càng
thêm tức giận, mũi thở phì phì.
Mạnh Đạt Nhân cười thầm trong lòng, chính lúc này Thương Cảnh Vân hạ được
Sách Nghò Phu thì cười lên hì hì cố tình nói lớn:
– Cam huynh, Thương chưởng môn đã lấy tiết tên họ Sách rồi, chúng ta đấu với
hai tên hộ pháp này, cũng nên kiếm chút huyết của chúng mới được.
Cam Huyền Thông đương nhiên hiểu tâm ý, liền gật đầu phá lên một hồi cười
nói:
– Hảo chúng ta phải thâu thập hai con chó cậy chủ cắn càn này.
Đoàn Bá Dương quả nhiên nghe vậy thì điên tiết gầm lên:
– Mạnh sói. Ngươi thật là lớn mồm, ông vặn cổ ngươi. Xem kiếm.
Mạnh Đạt Nhân thấy đối phương trúng kế phẫn nộ thì chỉ cười nhạt.
Khi thấy Đoàn Bá Dương vung tay kiếm chém mạnh vào bằng cả hai tay, hết
sức bình sinh thì mừng khắp khởi. Kiếm chỉ thuận theo kiếm đối phương mà gạt nhẹ ra
ngoài, quả là cao thủ dùng “tám lạng bạt thiên cân”.
Khi kiếm đối phương bò gạt chếch ra ngoài, thừa lúc đối phương hở sườn liền
phóng chỉ theo chữ Hợp điểm vào huyệt Kỳ môn dưới nách của Đoàn Bá Dương.