Long Hổ Phong Vân Cổ Long
Typed by NDT
611
CHƯƠNG THỨ NĂM MƯƠI TÁM
TÂM LÝ NỮ NHÂN
Ngoài xa xa, Cơ Băng Nhạn dừng chân, trầm giọng thốt:
-Theo ta nghó, bọn mình không nên đến đó là hơn !
Tỳ Bà công chúa cau mày:
-Tại sao ?
Cơ Băng Nhạn đáp :
-Xem qua tình hình, tại hạ nhận thấy bọn này không phải là hạng du mục tầm
thường.
Hồ Thiết Hoa hừ một tiếng:
-Có thể như vậy. Chúng có vẻ là một quân đội, kỷ luật sum nghiêm. Biết đâu
chẳng phải là một đòan tuần thám do bọn phản thần Quy Tư Quốc phái đi, làm một
công tác gì đó ?
Tỳ Bà công chúa lắc đâu:
-Chúng chẳng phải là người Quy Tư !
Hồ Thiết Hoa cười nhẹ:
-Công chúa dám quyết đoán ?
Tỳ Bà công chúa mỉm cười:
-Tại sa mạc, có ít nhất cũng trên mười bộ lạc, các người không hề phân biệt
được, chứ ta thì nhìn thoáng qua là nhận thấy sự khác lạ liền, bởi ta sinh trưởng ở
đây mà!
Tiểu Phi hỏi:
-Vậy công chúa nhận ra chúng là người chi ?
Tỳ Bà công chúa hỏi lại:
-Giả như chúng là cường đạo mình có thể đến đó chăng ?
Hồ Thiết Hoa đáp:
-Phải ! Bất quá, chúng ta hỏi mua vài bình nước, vài con lạc đa, nếu chúng
không bán thì bắt buộc mình phải dùng biện pháp mạnh.
Cơ Băng Nhạn cười lạnh:
-Ngươi nói nghe dễ quá !
Hồ Thiết Hoa cười mỉa:
-Không dễ thì khó à ?
Cơ Băng Nhạn tiếp:
Long Hổ Phong Vân Cổ Long
Typed by NDT
612
-Ngươi có thấy cách cầm đao của chúng chăng ? Ngươi có thấy bộ pháp và tư
thế của chúng chăng ? Chỉ trong chốc lát mà chúng cắm trại xong, bố phòng xong,
chúng lại trầm tònh như thường, đủ biết chúng là bọn từng trải lắm đó !
Hồ Thiết Hoa bỉu môi:
-Ta nào phải là kẽ đui mù mà không nhìn thấy như vậy chứ ?
Cơ Băng Nhạn tiếp:
-Ngươi đã thấy như vậy ! Tại sao ngươi còn khinh thường chúng ? Chúng đông,
còn bọn ta bất quá chỉ có tám người, mà ba lại thọ thương, tàn phế, năm còn lại
phải tách ra ít nhất hai để bảo vệ ba đó …
Hắn trừng mắt nhìn Hồ Thiết Hoa, lại tiếp:
-Nếu xuất thủ, bọn ta chỉ có ba người, có thể chiến đấu được, mà ba người thì
làm sao chế ngự một số đông trên dưới trăm, lại gồm toàn những tay thiện chiến ?
Xem đó, ngươi không hy vọng chiếm đoạt lạc đà và nước đâu !
Hồ Thiết Hoa vuốt chót mũi:
-Tuy không có cơ tất thắng, song nói rằng không hy vọng, thì ta không đồng ý !
Cơ Băng Nhạn cao giọng:
-Ngươi muốn mạo hiểm à ?
Hồ Thiết Hoa mỉm cười:
-Trừ ra còn có một phương cách nào khác !
Cơ Băng Nhạn lạnh lùng:
-Ngươi muốn thử thời vận ? Ta nghó, lúc nầy, chưa phải là lúc làm liều được !
Tiểu Phi thở dài :
-Đúng lực lượng chúng ta rất kém, mà công việc của chúng ta thì còn nhiều,
tuyệt đối không nên làm cho lực lượng chúng ta hao hụt hơn ! Ta tưởng cần phải
thận trọng mới được !
Cơ Băng Nhạn tiếp:
-Nếu là lúc bình thường, ngươi muốn lấy đầu thử đá xem đầu cứng hay đá cứng,
thì chẳng ai ngăn cản ngươi làm gì. Nhưng hiện, mạng sống của mỗi người trong
chúng ta rất cần, nếu vì một vài con lạc đà, một vài bình nước, mà phải mất một
vài mạng, thì thật là ngu xuẩn !
Tiểu Phi tiếp luôn :
-Huống chi, dù ngươi có thành công, chúng sẽ theo đuổi bọn mình đến cùng,
bỗng nhiên mà mình lại tạo thêm một cánh đối đầu nữa, thì làm sao mình ứng phó
cho kham ?
Hồ Thiết Hoa cười khổ:
-Nói như các ngươi, thì chúng ta phải bất động ?
Cơ Băng Nhạn gậtđầu:
-Phải vậy mới được.
Hồ Thiết Hoa đảo tròn đôi mắt:
Long Hổ Phong Vân Cổ Long
Typed by NDT
613
-Nếu mình bất động, mà bọn đó cứ tới đây, hỏi khó chúng ta?
Trong lúc đó, Tiểu Phi thấy có năm sáu người đang tiến về phía bọn chàng.
Chàng than thầm, nhưng vẫn điểm một nụ cười, buông từng tiếng một:
-Giả như chúng có đến đây, làm điều gì đắc tội, thì bọn mình cũng phải chòu chứ
biết làm sao ?
Phải chòu ? Chòu như thến nào ? Chòu cho chúng xử trí cách túy chúng, hay ch5u
với diển biến bất đắc dó ?
Đến chỗ họ dừng chân là năm người.
Họ choàng bên ngoài một lớp áo rất dày, đầu vấn khăn màu lam, gương mặt
sạm đen, chứng tỏ họ đều giải phong sương quá độ, thứ phong sương vùng sa mạc.
Ánh mắt của họ, sắc hơn mắt chim ưng, da thòt của họ, rắn hơn da thòt lạc đà.
Mỗi người nắm trong tay một thanh đao, tay nắm chắc, thép đao cứng rắn.
Họ mặc áo dày, rộng, song họ di động nhẹ nhàng, không vướng vấp.
Và thoáng mắt, họ đã đến trước mặt bọn Tiểu Phi.
Không phải họ bước đi nhanh, mà chỉ vì khoảng cách giữa song phương không
xa lắm, nếu nói lớn một chút từ bên này, hẳn bên kia nghe lọt.
Người đi đầu, có hàm râu mép xanh xanh, ánh mắt cũng xanh, nhưng rất sáng.
Tiểu Phi nhìn thoáng qua cũng biết gã ấy là thủ lónh rồi. Chàng chờ cho gã đến
gần, liền nghiêng mình thi lễ, nói:
-Tề Cổ a tháp !
Gã đó trố mắt nhìn chàng.
Đại khái đó là ngôn ngữ của người trên sa mạc, ngôn ngữ của bọn du mục, mà
Tiểu Phi có hiểu phần nào ngôn ngữ đó không ngoài sự chào hỏi nhauthông thường
khi gặp nhau.
Sở dó chàng dùng ngôn ngữ đó nói với gã, là vì chàng đinh ninh gã là dân mục.
Ngò đâu, gã chẳng hiểu gì cả, gã hỏi lại:
-Các vò từ đâu đến ? Các vò đònh đi về đâu ?
Gã dùng quan thoại hỏi Tiểu Phi.
Tiểu Phi cười khổ:
-Tại hạ từ Trương Gia Khẩu đến đây, cũng đònh tìm cách bán buôn nuôi sống,
khổ nổi đường lối không quen thuộc thành đoàn người thì đông, mà cuối cùng lại
lạc nhau mỗi nơi một nhóm. Bao nhiêu lạc đà cũng mất kát, còn người thì bò cướp
bóc đánh trọng thương. Cho nên …
Chàng còn nói nữa.
Trong khi chàng nói,gã đó điềm nhiên nhìn chàng, gã không hỏi chận.
Nói bất quá là một chuyện bòa, nói cho qua cái khó khăn ngượng nghòu lúc đầu,
chứ nào phải là sự thật mà nói tràng giang đạihải ?
Nói như thế, là chờ người hỏi chận để xem phản ứng như thế nào rồi mói bòa
tiếp cho tròn chuyện.
Long Hổ Phong Vân Cổ Long
Typed by NDT
614
Không ai hỏi chận thì còn tiếp nói làm sao được ?
Rồi chàng nín lặng.
Nín rồi, chàng cảm thấy câu chuyện bòa đó khó làm cho ai tin được.
Trong bọn tám người của chàng có nữ có nam, kẻ đẹp người xấu, nhưng vô luận
là người nào trong bọn chàng ai nhìn qua cũng không thể tin được là người hành
nghề buôn bán.
Hơn nữa, nghề mua bán đó lại thực hành ngay trên sa mạc !
Tiểu Phi thở dài, tiếp:
-Chẳng giấu chi huynh đài, thật ra, bọn tại hạ là những người trong võ lâm trung
Nguyên lần nầy ra Quan Ngoại, mục đích tìm ba vò bằng hữu, ngờ đâu, việc chưa
thành, lại gặp thêm phiền lụy !
Chàng đổi giọng, chàng nói thật.
Nhưng, đối phương vẫn lạnh lùng, thản nhiên nhìn chàng.
Gã vẫn không nói một tiếng nào, mà gã cũng có vẻ chẳng tin vào một lời nào
của chàng.
Lâu ắm, Tiểu Phi không nói gì nữa, gã râu xanh trầm giọng hỏi:
-Các vò gặp phiền lụy như thế nào ?
Tiểu Phi thở ra:
-Sự tình dài dòng lắm,vả lại chẳng liên quan gì đến các vò …
Gã râu xanh cao giọng:
-Tại sao các hạ biết là chẳng liên quan với bọn này ? Nơi đây, trong chu vi ngàn
dặm, bất cứ việc gì xảy ra, cũng có liên quan đến bọn này cả. Các hạ cứ nói, rồi tại
hạ sẽ dẫn giải sự liên quan cho các hạ hiểu.
Tiểu Phi trầm ngâm một chút:
-Nhưng … chẳng hay … các vò là ai ? Có phải …
Gã râu xanh hét:
-Ta là kẻ đang hỏi ngươi đây, ta hỏi ngươi chứ chẳng phải ngươi hỏi ta. Ngươi
chưa được phép hỏi ta, biết chưa ?
Bây giờ, gã giở cái giọng ngang ngược rồi bất chấp lễ độ trên giang hồ.
Tiểu Phi biết gặp phải tay khó đối phó lắm rồi, chàng đưa tay vuốt chót mũi.
Bỗng gã râu xanh đưa tay chỉ Nhât Điểm Hồng và Khúc Vô Dung hỏi tiếp:
-Hai người đó mới bò thương đây, chứ không lâu đâu ! Vậy ai gây thương thế cho
họ ?
Hồ Thiết Hoa cố trầm trụ khí, giải thích:
-Tại hạ lầm, nên gây thương thế cho họ !
Gã râu xanh cười lạnh:
-Ngươi còn đủ hai mắt kia mà, sao lại không trông thấy bằng hữu đến đổi phải
lầm ? Ta nghó, đưa bé lên ba cũng không tin ngươi nổi !
Hồ Thiết Hoa bắt đầu sôi giận :
Long Hổ Phong Vân Cổ Long
Typed by NDT
615
-Các hạ tin hay không tin, tại hạ cần ch điều đó ? Sự thật là sao, tại hạ cứ nói
vậy, tin hay không tin, tùy các hạ !
Gã râu xanh cao giọng:
-Các ngươi ăn nói hồ đồ quá, thoạt nói thế này, thoạt nói thế khác, bảo ai tin
được các ngươi ?
Đoạn, gã vẫy tay, hét:
-Bước tới ! Lục soát trong người chúng !
Bốn dại hán đứng phía sau hắn, cấp tốc lướt tới.
Hồ Thiết Hoa giận xanh m ặt, nhưng y bật cười cuồng dại, y ngẩng mặt lên
không cười vang, vừa cười vừa thách thức:
-Các ngươi đònh lục soát à ? Bọn ta bình sanh chưa hề chấp thuận cho ai làm cái
việc đó !
Tiểu Phi muốn hòa dòu cho qua trường hợp, vội khoát tay:
-Thôi ! Bất quá cũng chỉ một lần. Hãy để yên cho họ lục soát.
Hồ Thiết Hoa gắt:
-Ngươi chòu được à ?
Tiểu Phi mỉm cười, không đáp.
Hồ Thiết Hoa nhìn theo hướng mắt của chàng, thấy độ mấy mươi đại hán từ các
lều tiến đến, tạo thành một vòng vây chung quanh bọn y.
Y bật cười ha hả, thốt:
-Đạo Soái Lưu Hương còn chòu được, lẽ nào Hồ Thiết Hoa lại không chòu được ?
Cơ Băng Nhạn cũng cười, song cười nhẹ:
-Trẻ nít rồi cũng có lúc trưởng thành chứ ! Đáng mừng cho ngươi cũng tiến bộ
như ai !
Cả ba vỗ phành phạch vào y phục, rồi dang hai tay ra, rồi cười gọi:
-Lại đây ! Lại mà lục soát !
Tiểu Phi tiếp:
-Tạihạ không có vật chi quý, mà tiền cũng chẳng có một đồng các vò có lục soát,
cũng chỉ để thất vọng thôi !
Ngờ đâu bốn đại hán bước tới đònh lục soát, đột nhiên dừng chân.
Cánh tay gã râu xanh, đưa cao, vẫn để nguyên trên cao, không hạ xuống.
Tiểu Phi hết sức kỳ quái.
Gã râu xanh bỗng hỏi:
-Các hạ thực sư không tiền à ? Chẳng lẽ cũng không có nốt một viên châu, một
hạt ngọc ?
Hồ Thiết Hoa vừa nhớ đến ngay viên Cực Lạc Tinh, lập tức hạ hai bàn tay
xuống, rồi cao giọng hỏi:
-Thực sự các hạ muốn lục soát cái gì ? Các vò có chủ ý như thế nào ?
Gã râu xanh bật cười ha hả :