Long Hổ Phong Vân Cổ Long
Typed by NDT
601
CHƯƠNG THỨ NĂM MƯƠI BẢY
CHẶT TAY KẾT BẠN
Tiểu Phi thở dài:
-Ngươi nhìn kỹ gương mặt của chúng xem !
Cơ Băng Nhạn lắc đầu:
-Ta không thích nhìn nữ nhân. Nữ nhân sống ta còn không thích nhìn, hà huống
nữ nhân chết ?
Tiểu Phi trầm giọng:
-Thì ngươi cố gắng nhìn kỹ, nhìn một lần thôi, chứ nào phải nhìn nhiều lần, nhìn
mãi mãi mà ngươi rên ? Ngươi sẽ thấy chúng chết khác cách nhau, song chung quy
có chỗ tương đồng !
Cơ Băng Nhạn rồi cũng phải làm theo lời Tiểu Phi. Hắn càng quan sát từng thi
thể một, càng biến sắc.
Cuối cùng, hắn kêu lên:
-Tất cả đều bò gọt trắng chân mày !
Tiểu Phi gật đầu:
-Ngươi thấy chưa ? Con người ai không cần đến chân mày ? Đẹp thì họ săn sóc,
không đẹp thì họ sửa chửa, chứ có ai không thích đôi mày đến độ phải cạo nhẵn đi?
Chắc chắn là không phải các nàng tự gọt sạch lông mày !
Cơ Băng Nhạn thở ra:
-Họa My Điểu gọt mày chúng trước khi hạ thủ ?
Tiểu Phi thốt:
-Có thể đó là dấu hiệu của Họa My Điểu ! Chẳng những Họa My Điểu thích giết
người, mà còn muốn ai ai cũng biết chính là y giết !
Cơ Băng Nhạn trầm ngâm một lúc:
-Ty nhiên, lần này y giết người, không do sở thích riêng, mà chính để giúp
ngươi. Có đúng vậy không ?
Tiểu Phi cau mày:
-Ừ !
Cơ Băng Nhạn tiếp:
-Tại sao y muốn giúp ngươi ? Ngươi quen y chứ ?
Tiểu Phi lắc đầu:
-Không quen.
Cơ Băng Nhạn hừ một tiếng:
Long Hổ Phong Vân Cổ Long
Typed by NDT
602
-Chẳng lẽ vô duyên vô cớ, y lại làm cái việc đó ? Cao hứng đến đây để giết
người, giết rồi là bỏ ra đi ? Giúp ngươi mà không cần cho ngươi biết là ai ?
Tiểu Phi diềm nhiên:
-Phải có duyên cớ !
Cơ Băng Nhạn hỏi:
-Duyên cớ gì ?
Tiểu Phi lại thở dài:
-Cho đến phút giây nầy, ta chẳng làm sao đoán được. Nhưng ta tin chỗ dụng tâm
của y là làm sao thì làm, y chưa đi một cách giản đơn như vậy.
Cơ Băng Nhạn hừ một tiếng:
-Ngươi tin là y sẽ xuất hiện ?
Tiểu Phi gật đầu:
-Chẳng những thế, mà ta còn nghó rằng, biết đâu y chẳng luôn luôn ở cạnh chúng
ta ? Y chờ đợi chúng ta, có điều chúng ta không trông thấy y ?
Cơ Băng Nhạn nghe lạnh ở xương sống.
-Nếu thế, Họa My Điểu là ma ?
Hắn lắc đầu:
-Mẫu người đó, tốt hơn ta không nên gặp !
Bỗng y bật cười tiếp:
-Vô luận làmsao, hiện tại các đệ tử của Thạch Quan Âm đều chết hết, chúng ta
chẳng còn sợ ai ngăn trở.
Hắn có biết đâu, bên ngoài kia, xa xa, còn có một nhát đao trí mạng đang chờ
đón hắn ?
oOo
Đi đầu, làm cái việc hướng đạo là Khúc Vô Dung.
Tuy nhiên, nàng không hề lo sợ là bọn Tiểu Phi lạc đường. Sở dó nàng đi trước là
vì nàng nóng ly khai một nơi mà nàng xem như tù ngục của nàng.
Một nơi ghi dấu nơi tâm tư nàng bao ấn tượng hãi hùng. Và ngay trong lúc nầy,
mùi máu tanh còn bốc nồng nặc bên mũi nàng.
Nàng đi như ngây như dại, cứ nhìn thẳng tới trước mà đi, đi với bao y nghó miên
man, những ý nghó lẩn quẩn trong ngây dại.
Bạn đồng môn, gồm trên dưới năm mươi người, giờ đây tất cả đều chết.
Chỉ còn lại có mỗi một mình nàng.
Chẳng phải vì tất cả đều chết mà nàng sầu thương tiếc mến mà đến đổi cảm
thấy khó chòu.
Long Hổ Phong Vân Cổ Long
Typed by NDT
603
Mà chỉ vì nàng thấy, những kẻ đã chết rồi đều không đáng chết. Người đáng
chết chính là nàng, vậy mà nàng vẫn còn sống như thường. Nàng thẹn vì sự sống
thừa thải của nàng.
Đi kèm bên nàng là Nhất Điểm Hồng. Kế đó là Cơ Băng Nhạn sau cùng là Tiểu
Phi.
Bỏ ra Khúc Vô Dung có thể bỏ luôn ra Nhất Điểm Hồng,hai người còn lạihẳn
vui mừng vô tưởng, họ không nghó là họ thoát được nạn.
Nhưng chẳng hiểu tại sao, chẳng một ai tỏ lộ niềm vui.
Chừng như họ lo nghó về những hcuyện xảy đến, những chuyện mà họ chưa biết
như thế nào !
Ai ai cũng trầm ngâm gương mặt.
Chính trong lúc đó, ánh đao loé lên. Và ánh đao xẹt xuống Khúc Vô Dung.
Nhất Điểm Hồng kinh hãi, nhoài người tới chụp nàng kéo ra xa tầm ngân quang.
Thân pháp của Trung Nguyên Nhất Điểm Hồng đương nhiên là nhanh nhưng làn
đao của Hồ Thiết Hoa cũng chẳng phải chậm, bởi nếu chậm thì họ Hồ đâu xứng
đáng làm bằng hữu của Đạo Soái Lưu Hương ?
Và Nhất Điểm Hồng chậm một giây !
Một giây phút đònh mệnh !
Đònh mệnh đó y thay Khúc Vô Dung nhận chòu !
Y kéo Khúc Vô Dung ngã xuống rồi, trườn mình tới che bên trên đồng thời vung
tay đón chận đạo ngân quang.
Một tiếng soạt vang lên, tuy khẽ nhưng nghe rất rõ. Trong bóng tối, chẳng ai
thấy có máu chảy, chỉ có Nhất Điểm Hồng mới biết là cánh tay y bò tiện lìa.
Y mất cánh tay tả rồi, cánh tay không cầm kiếm !
Tiểu Phi và Cơ Băng Nhạn nghe tiếng động, nhào tới ngay.
Ngân quang lại chớp lên, ngân quang chiếu xuống họ.
Tiểu Phi lòn mình, xung nhập vào ánh đao chụp vào tay cầm đao. Thanh đao đã
bò chàng tước đoạt.
Đồng thời gian, Cơ Băng Nhạn đã xoè bàn tay như lưỡi đao, chặt vào yết hầu
người đó.
Tiểu Phi và Cơ Băng Nhạn, liên thủ xuất thế công, phải biết cái thế công đó
mãnh liệt như thế nào ! Trên thế gian này, chắc chắn là chẳng có ai tránh khỏi !
oOo
Xuất chiêu đầu, đắc thủ, Hồ Thiết Hoa toan thừa thắng, hạ nhanh đối phương,
bỗng bò người nhập nội, đoạt đao !
Trên thế gian này có ai làm nổi cái việc đoạt đao Hồ Thiết Hoa ?
Bất giác y kêu lên thất thanh:
Long Hổ Phong Vân Cổ Long
Typed by NDT
604
-Lão Xú Trùn !
Tiểu Phi và Cơ Băng Nhạn cùng kinh hãi.
Tiểu Phi buông đao, Cơ Băng Nhạn thu nhanh tay về.
Cơ Băng Nhạn thét gấp:
-Lão Hồ phải không ?
Hồ Thiết Hoa cao giọng:
-Trừ ta ra còn ai nữa ?
Tiểu Phi và Cơ Băng Nhạn cùng dậm chân:
-Trời !
Hồ Thiết Hoa thở phào cười lớn:
-Nếu ta không vất vả mấy hôm liền, thì các ngươi đâu đắc chí với ta nhanh thế ?
Tiểu Phi và Cơ Băng Nhạn trầm gương mặt không nói tiếng nào.
Hồ Thiết Hoa tiếp tục thốt:
-Các ngươi chưa giết lầm ta thì nên tạ ơn trời phật chứ sao lại …
Bỗng, y nhớ đến nhát đao vừa rồi, lập tức nhưng cười rồi lẩm nhẩm:
-Vừa rồi … vừa rồi … vừa rồi …
Y không nói tiếp được nữa. Y sợ một sự chẳng lành …
Tiểu Phi thở dài:
-Vừa rồi, ngươi đã gây nên một cái họa phi thường !
Hồ Thiết Hoa vuốt chót mũi:
-Ai thọ thương ?
Tiểu Phi chưa kòp đáp, một ánh lửa loé lên.
Liễu Yên Phi đã bật mồi lửa.
Hồ Thiết Hoa không cần Tiểu Phi đáp, y đã thấy người thọ thương rồi !
Cạnh vũng máu, nàng lăn ra thành nàng như ngồi ngay trên vũng máu, một thiếu
nữ vận áo trắng bất động, vẻ mặt si si dại dại.
Mình nàng vấy máu bê bết, song không phải nàng thọ thương.
Người thọ thương có thân vóc cao, da mặt đen sì, vận áo đen, thần sắc lạnh lùng.
Người đó vừa thấy ánh lửa, liền đứng lên, vết thương nơi tay cònchảy máu.
Y không lộ vẻ gì chứng tỏ có đau đớn.
Y đứng thẳng người như vô sự.
Hồ Thiết Hoa nhìn y, không biết phải nói làm sao !
Nhất Điểm Hồng cũng nhìn Hồ Thiết Hoa một lúc, rồi bật cười khen:
-Đao pháp tuyệt diệu !
Nếu Nhất Điểm Hồng hận, mắng, Hồ Thiết Hoa còn chòu được.
Nhất Điểm Hồng lại ca ngợi đường đao, bảo y chòu làm sao nổi với niềm hối
tiếc?
Hồ Thiết Hoa thoáng đỏ mặt.
Nhất Điểm Hồng điềm nhiên thốt:
Long Hổ Phong Vân Cổ Long
Typed by NDT
605
-Không có gì phải khó chòu ! Trong trường hợp đó, nếu là ta, ta cũng hành động
như ngươi ! Yê n trí đi !
Hồ Thiết Hoa yên trí thế nào được !
Đúng ra, Hồ Thiết Hoa không đáng trách. Song y phải xốn xang cũng là lẽ
đương nhiên !
Cơ Băng Nhạn vội bước tới vỗ tay lên vai y, hỏi:
-Ngươi biết hắn là ai không ?
Hồ Thiết Hoa lắc đầu:
-Nhưng ta phải nhìn nhận hắn là một hảo hán. Trong võ lâm ngày nay, hắn là
một nhân vật hiếm có !
Cơ Băng Nhạn hừ một tiếng:
-Hắn là Nhất Điểm Hồng đấy !
Hồ Thiết Hoa trố mắt:
-Trung Nguyên Nhất Điểm Hồng ?
Cơ Băng Nhạn lại hừ một tiếng:
-Chứ còn ai nữa ?
Hồ Thiết Hoa dậm chân:
-Ta đáng chết ! Ta đáng chết !
Y nhìn xuống cánh tay bò tiện đứt nằm trên mặt cát, muốn khóc lắm.
Cánh tay đó nào phải tầm thường ! Cánh tay của đệ nhất danh kiếm Trung
Nguyên, cánh tay từng làm chết khiếp hằng trăm, hằng ngàn người dù là cánh tay
tả !
Trên thế gian làm gì có nhiều cánh tay như vậy.
Giờ đây, cánh tay đó trở thành vật bỏ, so chính Hồ Thiết Hoa hủy diệt !
Có vật gì bù đắp đúng giá trò của cánh tay ?
Hồ Thiết Hoa đã phá tan sự nghiệp của Nhất Điểm Hồng vậy !
Bỗng Hồ Thiết Hoa nhặt thanh đao do Tiểu Phi buông rơi xuống đất, rồi đưa tay
kia chặt nhanh vào.
Nhưng Cơ Băng Nhạn đã kòp thời ngăn chặn, hắn trầm giọng bảo:
-Khỏi cần làm thế !
Hồ Thiết Hoa hét:
-Buông ta ra ! Ta không mượn ngươi can thiệp vào việc của ta !
Cơ Băng Nhạn thở dài:
-Ngươi biết không ? Nào phải một mình ngươi nợ hắn ? Ngươi nợ một tay, ta nợ
một thân song ta chưa vội trả, ta đợi khi nào hắn cần đến, ta sẽ trả, trả đúng lúc
mới có ích chứ !
Tiểu Phi thở dài:
-Những món nợ đó, nếu các ngươi thanh toán sòng phẳng, thì còn gì bằng ? Chỉ
sợ không có dòp thôi !