Tải bản đầy đủ (.pdf) (10 trang)

Tài liệu Long hổ phong vân - tập 22 docx

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (61.05 KB, 10 trang )

Long Hổ Phong Vân Cổ Long


Typed by NDT
234
CHƯƠNG THỨ HAI MƯƠI HAI
PHƠI BÀY MẶT THẬT

Tiểu Phi quay về thành Tế nam với một tâm trạng nặng tróu bi thương.
Chính mắt chàng mục kích thân hình Nhậm phu nhân rơi thẳng xuống vực sâu
muôn trượng và chàng đã trơ mắt ra mà nhìn lớp mây sương đùn đục nuốt mất lấy
người nàng, muốn cứu cũng không sao cứu kòp.
Tuy chàng nhìn thấy thật rõ ánh mắt của nhậm phu nhân trước khi chết vẫn hết
sức bình thản, hết sức êm lặng, không hề gợn một chi nuối tiếc hay bi thương.
và tuy hiểu rằng, đối với một kẻ ê chề, mỏi mệt ở cuộc sống như Nhậm phu
nhân, thì cái chết quả là một điều giải thoát một an nghỉ vónh viễn, nhưng Tiểu Phi
vẫn cứ không làm sao vơi được bi ai cũng như phẩn nộ …
Chàng mím chặt vành môi trong những tiếng bước nặng nề, nhất đònh phải tìm
cho được Nam Cung Linh.
Và tìm hắn làm gì ? Tiểu Phi cũng chưa biết mình sẽ phải làm gì khi tìm dược
Nam Cung Linh, nhưng chàng vẫn cứ quyết tìm !

***

Đêm dù đã quá khuya, nhưng trong hương đường của Cái bang, đèn đuốc vẫn
sáng choang rực rỡ.
Tiểu Phi trở lại nơi đây chỉ là để cầu may, chứ tuyệt không hy vọng tìm gặp
Nam Cung Linh.
Chàng chỉ mong vớ được tên đệ tử Cái bang nào đó, hỏi ra chổ Nam Cung Linh
mà thôi.
Nhưng dưới ánh nến sáng choang, trên chiếc ghế bằng đàn mộc bệ vệ, rõ ràng


ncl vẫn ngồi đó, ngồi im lìm như pho tượng bằng thạch cao.
Tay chống lấy cằm, mắt đăm đăm nhìn vào ánh nến bập bùng, như đang trầm tư
mà cũng như đang đợi ai.
Tiểu Phi nằm trên mái nhà đối diện, nên trông thấy hắn thật dễ dàng. Trong óc
chàng lập tức đánh lên một dấu hỏi to tướng:
-Hắn đang đợi ai ?
Tất nhiên Bạch Ngọc Ma đã quay về đây, và tất nhiên Nam Cung Linh phải biết
Thu Linh Tố đã nói chuyện riêng được cùng Tiểu Phi !
Thế thì, tại sao hắn chưa trốn đi ? Tại sao vẫn ngồi yên nơi đấy ?
Một cái bẫy giương ra để đợi chàng chăng ? …
Long Hổ Phong Vân Cổ Long


Typed by NDT
235
bên trong nhà phải chăng đâu đâu cũng đầy những mai phục giết người, và Nam
Cung Linh đã không ngại dùng chính bản thân mình làm miếng mồi ngon để đưa
chàng vào bẫy rập ?
Nhưng bên trong sân nhà vẫn im lìm lặng trang, không một dạng người thấp
thoáng, cũng không một dấu vết gì của hiểm nguy chết chóc. Ánh sao vẫn lung
linh hắt lên những viên đá xanh nhẵn bóng ngời như mặt gương.
Nam Cung Linh chợt ngẩng đầu lên mỉm cười:
-Lưu huynh đã đến đấy chăng ? Tiểu đệ đợi ở đây đã lâu !
Tiểu Phi rúng động chưa kòp đáp, Nam Cung Linh đã nối lời:
-Xin Lưu huynh yên tâm, nơi đây chỉ có một mình tiểu đệ mà thôi, tuyệt không
có mai phục chi hết !
Tiểu Phi cười to:
-Nếu quả chẳng có mai phục, ta tất nhiên hết sức an tâm. Tất nhiên Nam Cung
huynh không muốn để chuyện này kinh động đến người khác, và tất nhiên Nam
Cung huynh cũng hiểu rõ, đơn độc hai ta giải quyết nhau là tốt nhất !

Lồng theo âm thanh, Tiểu Phi đã lướt nhanh vào đại sảnh, ánh mắt ngời ngời
nhìn thẳng vào Nam Cung Linh.
Nam Cung Linh cũng đưa tia mắt bén lạnh như mắt sói nhìn trả lại chàng…
Khá lâu sau, Nam Cung Linh thở dài cất tiếng :
-Lưu huynh đã biết hết cả rồi phải không ?
Tiểu Phi gật đầu, hỏi lại:
-Nam Cung huynh cũng đã biết là tôi đã biết rồi chứ ?
Nam Cung Linh gật đầu điểm nhẹ nụ cười:
-Nhưng tiểu đệ vẫn chưa đi, vẫn đợi ở nơi đây, hẳn Lưu huynh rất ngạc nhiên !
Tiểu Phi nhếch mép lạnh lùng:
-Nam Cung huynh không đi vì biết có đi cũng không xong !
Nam Cung Linh cười to lên:
-Đệ không đi, vì đệ không muốn đi thế thôi ! Bằng không trời đất bao la như thế
kia, nơi đâu mà chẳng được ?
Tiểu Phi tự kéo ghế ngồi xuống:
-Muốn đi Nam Cung huynh phải vứt bỏ tất cả, sống một cuộc đời như một kẻ bò
bỏ đi, nhưng nếu bắt Nam Cung huynh vứt bỏ tất cả thanh danh quyền thế như
hiện thời, đối với Nam Cung huynh thật còn thống khổ hơn cả cái chết !
Nam Cung Linh cười càng thêm to:
-Lưu huynh đáng gọi là tri kỷ của tiểu đệ lắm !
Hắn vụt dứt ngay tiếng cười, gằn gằn từng câu một:
-Lưu huynh đã hiểu rõ lòng dạ của đệ như thế, tất Lưu huynh cũng cần nên biết
là, đệ dù chết cũng quyết chẳng bỏ những gì mà đệ đã phí cả tâm huyết suốt một
đời mới đạt được, không ai có thể buộc đệ phải vứt bỏ cả !
Long Hổ Phong Vân Cổ Long


Typed by NDT
236
Tiểu Phi điềm nhiên hỏi:

-Nam Cung huynh nhắm có thể không vứt bỏ được à ?
Nam Cung Linh vụt đứng phắt dậy lớn tiếng:
-Tại sao đệ không thể không vứt bỏ ? Cho dù đệ có giết Nhậm Từ, nhưng đó
cũng chẳng qua vì cha mà báo thù. “Thù cha chẳng đội trời chung”, trong giang hồ
ai dám nói tiểu đệ là không phải chứ ?
Tiểu Phi thất thanh:
-Nam Cung huynh đã biết rõ điều bí mật đó ?
Nam Cung Linh cười thảm não:
-Nhậm Từ tưởng đâu giấu được tiểu đệ, bây giờ không lẽ Lưu huynh lại cũng có
ý nghó đó ?
Tiểu Phi thở ra:
-cho dù Nam Cung huynh làm thế thật sự vì báo thù cha, cho dù người trong
giang hồ chẳng ai can thiệp đến. Nhưng Cái bang đệ tử, nếu biết chính Nam Cung
huynh giết chết Nhậm Từ, họ có thể để yên cho Nam Cung huynh làm Bang chủ
à?
Nam Cung Linh rúng động, gieo mình nặng nề trở xuống ghế.
Câu nói của Tiểu Phi y như một nhát đao bén chích thẳng vào tim hắn.
Da mặt của Nam Cung Linh vụt co rúm lại như già đi thêm mấy tuổi, hắn gầm
đầu thảm não:
-Lưu huynh, tại làm sao Lưu huynh cứ mãi bức bách tôi ? Tôi nào có ý làm hại
Lưu huynh đâu ? Tại sao Lưu huynh cứ hay gánh lấy việc người ?
Tiểu Phi lặng thinh một lúc nhếch môi cười :
-Có lẽ vì trời sinh đệ là một người hay gánh vác việc thiên hạ !
Nam Cung Linh chầm chậm tiếp lời:
-Từ khi mới gặp mặt lần đầu, tiểu đệ đã xem Lưu huynh như người bạn tốt suốt
đời mình, Lưu huynh còn nhớ cái lần đầu tiên chúng ta ga95p nhau là nơi nào
chăng ?
Tiểu Phi đáp:
-Trên triền Thái Sơn, khi đó Lổ Tề Tứ Hùng không những cướp đi số hàng hóa
bảo tiêu của Song Nghóa Tiêu Cục ở thành Kim Lăng, lại còn bắt cóc cả con gái

của Tổâng tiêu đầu là Sa Thiên Nghóa. Đệ nghe được tin ấy, vụt nổi lên cái tật hay
gánh vác việc người, lập tức đến ngay Thái Sơn, không ngờ Nam Cung huynh đã
đến trước đệ rồi.
Ánh mắt đang sáng quắc của chàng bỗng từ từ dòu lại, chàng nói tiếp:
-Khi đệ đến nơi, thì Nam Cung huynh đã với một đội nhục chưởng đánh trọng
thương Tề Lổ Tứ Hùng rồi. Đệ thấy võ công phi phàm của Nam Cung huynh lại
thêm trẻ tuổi mà hào hùng, không khỏi đem lòng mến phục. Giá như lúc ấy, nếu có
Long Hổ Phong Vân Cổ Long


Typed by NDT
237
ai hỏi, ai là đệ nhất thiếu niên anh hùng trong thiên hạ, đệ tất sẽ không chút trù trừ
mà chỉ ngay là Nam Cung Linh !
Cho đến bây giờ vành môi của Nam Cung Linh mới thoángnụ cười:
-Rồi từ đấy về sau, Lưu huynh và tôi đã trở thành đôi bạn tâm giao. Mỗi khi
rảnh rỗi, đệ đến ngay thuyền của Lưu huynh ở lại đôi ngày. Lưu huynh chắc còn
nhớ cái lần mà đệ họa tượng cho Tô Dung Dung…
Tiểu Phi khoé môi hiện lên nụ cười:
-Cái lần đó là lần Nam Cung huynh ở lại thuyền đệ lâu nhất, luôn năm ngày hai
chúng ta uống cạn tất cả những vò rượu chứa trong thuyền. Có lần đệ uống say
mèm, nhào xuống biển đònh chụp mặt trăng, Nam Cung huynh cũng nhảy theo
giúp sức. Trăng tuy không bắt được nhưng lại chụp được con rùa biển thật là to !
Nam Cung Linh khoái trá cười to lên:
-Con rùa biển đó thật là một mỹ vò mà đệ chưa bao giờ thưởng thức qua, chúng
ta thi tài ăn với nhau, xem ai ăn được nhiều, một con rùa to chừng ấy, thế mà bò
chúng ta ăn mộtngày hết ráo. Nhưng cũng vì đó mà cả hai người bò đau bụng suốt
hai ngày !
Hai người nhìn nhau mà cười lên, cười thật cởi mở, hình như đã quên đi tất cả
những gì ngăn cách vừa xảy ra, nhưng rồi chẳng hiểu vì sao, giọng cười của họ yếu

dần … và bỗng trở thành chai cứng !
Tiểu Phi lẩm bẩm như nói với chính mình:
-Những chuổi ngày ấy, quả là những chuổi ngày thật vui vẻ … lắm lúc đệ lạ lùng
tự hỏi : tại sao những ngày vui bao giờ cũng rất chóng tàn ?
Nam Cung Linh buồn buồn đáp:
-Chỉ cần Lưu huynh đừng phá hoại nó thì những ngày vui tươi của chúng ta vẫn
còn mãi. Chỉ cần Lưu huynh đừng nói ra, thì sự bí mật kia sẽ mãi mãi nằm trong
vòng bí mật không một ai biết !
Tiểu Phi mím môi một lúc và thở dài:
-Trên đời nếu nói cái chi làm xiêu lòng Lưu Hương này, thì đó là tình bạn !
Nam Cung Linh sáng mắt lên:
-Lưu huynh bằng lòng … bằng lòng không nói ra ?
Tiểu Phi đáp thật chậm :
-Đệ không nói …
Nam Cung Linh mừng quá ngắt ngang:
-Lưu huynh … đệ biết lắm mà ! Đệ chọn Lưu huynh làm bạn không bao giờ lầm !
Nhưng Tiểu Phi đã trầm giọng:
-Đệ không nói với điều kiện là Nam Cung huynh phải ưng thuận hai việc !
Nam Cung Linh rúng động:
-Hai việc chi ?
Tiểu Phi đáp rõ từng tiếng:
Long Hổ Phong Vân Cổ Long


Typed by NDT
238
-Tuy Nam Cung huynh vì cha mà báo thù, nhưng thủ đoạn lý ra không nên tàn
khốc như thế, càngg không nên sát hại nhiều người vô can như thế. Đệ yêu cầu
Nam Cung huynh tạm thời từ chức Bang chủ, tìm một nơi thanh vắng đóng cửa
sám hối. Nam Cung huynh tuổi vẫn còn rất trẻ, vẫn có thể sau này bắt đầu làm lại

tương lai với tài cán như Nam Cung huynh hiện thời, sợ chi mà chẳng được ?
Nam Cung Linh sắc mặt vụt tái xanh, ngửa đầu cười to :
-Lưu Hương … ha ha, người bạn thân của đệ ! Kể ra Lưu huynh chưa nói hch
tẹt là muốn giết đệ thôi , mà chỉ nói là bắt đầu làm lại tương lai sau này, nhưng sau
này là chừng nào ? Mười năm ? Hai mươi năm ?
Vò Bang chủ Cái bang vụt đứng phắt dậy, thân hình rung lên giọng nói cũng
rung lên:
-Trong một đời người thử hỏi có được mấy cái hai mươi năm ? Tại sao Lưu
huynh lại buộc tôi phải hy sinh cái khoảng thời gian d0ẹp nhât của cuộc đời ? Tại
sao Lưu huynh không nói trắng ra là muốn giết tôi ?
Tiểu Phi lắc đầu thở ra:
-Đệ chỉ muốn Nam Cung huynh chuộc lại những lỗi mình đã làm. Chỉ cần Nam
Cung huynh chòu cải hóa, không cần Nam Cung huynh phải chết. Vì chết đâu
phải là một phương pháp hay để cho người ta chuộc lỗi được ?
Nam Cung Linh cười nhạt:
-Vậy điều kiện thứ hai của Lưu huynh thế nào ? Đệ cần nghe cho biết luôn.
Tiểu Phi nghiêm giọng:
-Đệ chỉ cần Nam Cung huynh cho biết hắn là ai ?
Nam Cung Linh nhíu mày:
-Hắn ?
Tiểu Phi gật đầu :
-Hắn là kẻ giết chết Thiên Ưng Tử, giết chết Tống Cang. Hắn là kẻ mạo trang
Thiên Phong Thập Tứ Lang để muốn giết chết đệ, cũng là kẻ trộm Thiên Nhất
Thần Thủy nơi Thần Thủy Cung !
Nam Cung Linh lại rúng động nhưng hắn ngậm miệng làm thinh.
Tiểu Phi nói tiếp:
-Tất nhiên Nam Cung huynh phải hiểu, hắn làm như thế, nhất đònh không phải
chỉ vì giết chết Nhậm Từ thôi, mà còn dẩn theo nhiều âm mưu vó đại khác. Đệ
không thể trơ mắt mà nhìn cái âm mưu của hắn phát triển thêm, đệ nhất đònh phải
ngăn cản tới cùng !

Nam Cung Linh nghiến chặt hai hàm răng, từng tiếng nói thoát qua hai kẽ răng
rít chặt:
-Lưu huynh không làm sao ngăn cản nổi hắn, mà cũng không một ai trên đời
ngăn cản nổi hắn !
Tiểu Phi nói to lên:

×