Hiệp Khách Hành Nguyên tác: Kim Dung Dòch thuật: Hàn Giang Nhạn
Typed by NDT & COI
661
HỒI THỨ BẢY MƯƠI SÁU
ĐỌC SỔ THƯỞNG PHẠT QUẦN HÙNG
KHIẾP VÍA
Bỗng nghe Trương Tam nói:
-Tam đệ ! Ở đây có một số tân khách dường như không ưa mùi vò thứ cháo Lạp
Bát này, tam đệ muốn ăn thêm mấy bát thì cứ lấy mà ăn cũng chẳng hề chi.
Thạch Phá Thiên đói bụng hàng nửa ngày rồi, chàng mới ăn có một bát cháo
chưa thấm vào đâu. Chàng nghó bụng:
-Mình đã ăn một bát thì dù ăn nhiều hay ăn ít cũng vậy thôi.
Chàng đưa mắt ngó sang những bàn bên cạnh. Mấy người ngồi gần đấy thấy
chàng ngó qua bàn mình vội bưng cháo giơ lên nói:
-Cháo này nặng mùi quá, tại hạ không quen. Vậy xin mời tiểu anh hùng cứ tùy
tiện lấy mà dùng, bất tất phải khách sáo.
Họ thấy Thạch Phá Thiên chỉ có hai tay dó nhiên không đón lấy cả được bấy
nhiêu bát. Họ còn sợ Trương Tam đột nhiên thay đổi ý kiến để lỡ mất cơ hội tốt có
thể đùn cháo cho người khác, liền bưng sang để trên bàn trước mặt Thạch Phá
Thiên.
Thạch Phá Thiên nói:
-Xin cảm ơn liệt vò !
Rồi chàng ăn liền một lúc hai bát nữa.
Long đảo chúa tủmtỉm cười, gật đầu nói:
-Lời nói vừa rồi của Giải anh hùng quả đúng đó. Hòn hoang đảo vô danh ghi
trên đòa đồ chính là đảo Long Mộc mà hiện chúng ta đang ngồi đây. Có điều cái
tên Long Mộc là sau khi tại hạ và Mộc huynh đệ lên đây rồi mới đặt ra. Như vậy
bọn tại hạ không khỏi có lỗi ngông cuồng và tiếm vò, thật lấy làm sợ hãi. Bọn tại
hạ theo chỉ thò trong đòa đồ đi tìm kiếm trên đảo mất mười tám ngày mới thấy võ
công bí quyết. Té ra bí lục này chỉ là một bài thơ cổ, nghóa lý rất sâu xa và phức
tạp. Hai anh em tại hạ mừng quá liền theo bức đồ giải mà luyện tập. Hỡi ơi ! Ai có
ngờ đâu được phúc mà thành họa. Sau ấy năm nghiên cứu luyện tập, đột nhiên hai
anh em xảy chuyện bất đồng ý kiến về những chỉ thò võ công trong bức đồ giải. Tại
hạ bảo phải luyện như tại hạ mới đúng, mà Mộc huynh đệ lại cho là tại hạ hiểu
lầm phải luyện thế kia mới được. Hai người tranh luận mấy ngày trời. Rút cục
Hiệp Khách Hành Nguyên tác: Kim Dung Dòch thuật: Hàn Giang Nhạn
Typed by NDT & COI
662
chẳng ai chòu ai, sau đi đến chỗ quyết đònh: Người nào luyện theo ý kiến của người
ấy. Bao giờ luyện được thành công rồi sẽ cùng nhau chứng nghiệm, ai phải ai trật
đến bấy giờ sẽ rõ. Sau khi luuyện được quá nửa năm, hai anh em liềnđộng thủ để
giải thích. Hai anh em mới qua lại mấy chiêu, bất giác đột nhiên thất sắc. Vì …vì …
Lão nói tới đây, vẻ mặt buồn rầu, ngừng lại không nói nữa.
Mộc đảo chúa cũng ra chiều uất ức.
Qua một lúc lâu, Long đảo chúa lại nói tiếp:
-Té ra hai anh em tại hạ đều luyện trật.
Quần hùng nghe nói tâm thần chấn động, vì Long, Mộc cả hai vò đảo chúa đều
là những tay võ công quán thế thì dó nhiên là đã luyện tập những môn quyền cước
phi thường và môn nội công tối cao. Nếu luyện trật nội công tất nhiên “tẩu hỏa
nhập ma” nhẹ là trọng thương, người thành tàn phế mà nặng thì đến chết người.
Bỗng nghe Long đảo chúa nói tiếp:
-Anh em tại hạ khi phát giác ra là luyện trật, liền lập tức đình lại, để cùng nhau
phân tích và nghiên cứu cho ra lý lẽ. Nhưng cả hai anh em đều tư chất tầm thường
mà lời chỉ thò trong đồ giải lại rất sâu xa mầu nhiệm. Sau mấy tháng nghiên cứu
vẫn không hiểu được những chỗ ngờ vực khó khăn, khi ấy bỗng một chiếc thuyền
của bọn cướp biển trôi dạt vào đảo.
Hai anh em tại hạ giết mấy tên cầm đầu và bắt bọn đồng lõa đem ra thẩm vấn.
Những tên nào hành vi tàn ác đều bò xử tử. Những kẻ được tha chết phải ở lại trên
đảo. Hai anh em bàn nhau : Sở dó những chỗ trong cổ thi đồ giải mà nghiên cứu
không thông được có thể là vì bọn tại hạ đã luyện nhiều năm võ công. Những áci
gì đã ăn nhập vào trước làm chủ tế hành động đưa cách luyện công vào đường lối
sai trật. Chi bằng thu nạp mấy tên đệ tử cho chúng suy nghó về bài cổ thi đồ giải.
Thế rồi bọn tại hạ lựa trong bọn cướp đó lấy sáu tên biết chữ khá nhiều lại có óc
thông minh, chia làm hai tốp đồ đệ, nhưng không truyền thụ nội công cho chúng
mà chỉ dạy một ít quyềt thuật cùng kiếm pháp, rồi để chúng nghiên cứu đồ giải.
Ngờ đâu, cách nghiên cứu của ba tên đồ đệ tại hạ không giống như cách giải thích
của ba tên đệ tử dưới trướng Mộc huynh đệ. Thậm chí giữa ba tên đồ đệ tại hạ đã
hiểu khác nhau rồi và giữa ba tên đồ đệ của Mộc huynh đệ cũng vậy.
Hai anh em lại thương nghò: Phần đồ giải này là một bài thơ cổ của Lý Thái
Bạch mà chúng ta lại là hạng võ biến thô lỗ, tuy biết được một chút một chút chữ
nghóa, nhưng không bằng các nhà văn nho tinh thông thi lý. Xem chừng không phải
là kẻ só tài kiêm văn võ thì khó lòng hiểu rõ được đồ giải. Thế rồi tại hạ cùng Mộc
huynh đệ chia đường vào Trung Nguyên. Hẹn nhau một năm, mỗi người thu lấy
bốn tên đồ đệ phải là hạng nho sinh đầy bụng kinh luân, không thì cũng là những
tay danh só văn tài mẫn tiệp.
Hiệp Khách Hành Nguyên tác: Kim Dung Dòch thuật: Hàn Giang Nhạn
Typed by NDT & COI
663
Lão giơ tay trỏ vào bảy tám tên đệ tử mặc áo vàng và xanh nói tiếp:
-Chẳng dám dấu gì liệt vò, mấy tên đệ tử này giả tỷ vào thi thì giật giải tiến só
hàn lâm dễ như trở bàn tay. Ban đầu chúng đến đảo Long Mộc chưa chắc đã chòu
cam tâm. Nhưng sau chúng vừa học võ công vừa nghiên cứu đồ giải rồi ai nấy đều
tình nguyện sống chết ở đảo vì họ hiểu rằng học võ luyện công thú hơn đọc sách
làm quan.
Quần hùng nghe Long đảo chúa nói “học võ luyện công thú hơn đọc sách làm
quan” đều lấy làm vừa lòng. Nhiều người bất giác gật đầu khen phải.
Long đảo chúa nói tiếp:
-Nhưng tám tên đệ tử nguyên là danh só xuất thân này nghiên cứu đồ giải xong
mỗi người hiểu một cách, chẳng những không làm cho Mộc huynh đệ hiểu thêm
được điều gì mà còn khiến cho hai anh em tại hạ cùng đi vào chỗ hồ đồ. Bọn tại hạ
không biết làm thế nào, trong lòng rất là phiền muộn. Nếu bỏ đi cũng không đành
lòng.
Một hôm, Mộc huynh đệ bảo tại hạ: “Hiện nay những bậc tinh thâm về võ học
không ai hơn được Diệu Đế đại sư, một vò cao tăng chùa Thiếu lâm. Chúng ta sao
không mời lão nhân gia tới đây để chỉ giáo cho một chuyến.”
Tại hạ nói: “Diệu Đế đại sư ẩn cư hơn hai chục năm, không màng gì đến thế sự,
e rằng mời lão nhân gia không chòu đến.”
Mộc huynh đệ liền bảo: “Thế thì chúng ta sao không chép thêm một bài đưa đến
chùa Thiếu Lâm để nhờ lão nhân gia coi cho ? Nếu Diệu Đế đại sư không nói gì đế
thì e rằng đồ giải này có chỗ nào lệch lạc, hai chúng ta chẳng hơi đâu mà nghiên
cứu thêm cho mệt.”
Tại hạ liền vỗ tay khen: “Kế ấy rất diệu ! Chúng ta có thể chép thêm một bản
nữa đưa cho Ngu Trà đạo trưởng phái Võ Đang, võ công phái Thiếu Lâm và Võ
Đang nổi tiếng nhất trên chốn giang hồ. Hai vò cao nhân đó nhất đònh có kiến thức
siêu việt.” Chúng tôi liền sao đồ giải rất kỹ, cả nét vẻ lẫn chữ viết không sai một
chút nào. Đồng thời chúng tôi nghiên cứu lại rồi mừng rỡ như phát điên vì nghó
rằng : Cứ theo đồ giải mà luyện tập thì võ công mình sẽ tới chỗ khắp thiên hạ
không có người thứ ba nào bì kòp. Nhưng càng luyện tập lại càng đi sâu vào chỗ
nghi ngờ khó hiểu. Lúc chúng tôi đi lên chùa Thiếu Lâm thì không muốn giấu
diếm nữa, chỉ mong sao có người giải khai được mối nghi ngờ đã nằm chết trong
lòng bấy lâu nay thì dù có phải đem đồ giải công bố thiên hạ cũng chẳng có chi
đáng tiếc. Hai anh em tại hạ vào chùa Thiếu Lâm rồi bỏ đồ giải vào trong bao thơ
nhờ Tri Khách Tăng đệ lên cho Diệu Đế đại sư. Ban đầu Tri Khách Tăng không
chòu, y nói là Diệu Đế đại sư đã đóng cửa ẩn cư lâu năm, không giao thiệp với
người ngoài từ lâu rồi. Hai anh em tại hạ liền lấy mỗi người một chiếc bồ đoàn
Hiệp Khách Hành Nguyên tác: Kim Dung Dòch thuật: Hàn Giang Nhạn
Typed by NDT & COI
664
ngồi giữa cổng chùa Thiếu Lâm suốt bảy ngày đêm khiến cho sư sãi trong chùa
không có lối ra vào. Tri Khách tăng không sao được đành đem phong thư đệ trình
đại sư.
Quần hùng đều nghó bụng:
-Tuy miệng lão chỉ nói hời hợt là ngồi chắn cổng chùa Thiếu Lâm, nhưng thực ra
câu chuyện đâu có dễ dàng thế được ? Trong thời gian này chắc đã xảy ra nhiều
cuộc rồng tranh hổ đấu, rồi quần tăng chùa Thiếu Lâm không có cách nào đuổi
được hai lão này đi, mới chụ đưa thơ vào.
Long đảo chúa lại nói tiếp:
-Tri Khách tăng chòu cầm thơ rồi, anh em tại hạ mới đứng lên ra khỏi cổng chùa
Thiếu Lâm, xuống chân núi Thiếu Thất chờ đợi. Chờ chừng nửa giờ thì thấy Diệu
Đế đại sư đi ra và chỉ hỏi cộc lốc một câu: “Đâu rồi ?” Mộc huynh đệ liền hỏi lại:
“Phải chăng còn đi mời một vò nữa ?” Diệu Đế đại sư đáp: “Phải rồi ! Đi mời Ngu
Trà !” Ba người lên đến núi Võ Đang. Diệu Đế đại sư nói: “Lão tăng là Diệu Đế ở
chùa Thiếu Lâm muốnra mắt Ngu Trà !” Rồi đại sư không chờ thông báo đi thẳng
vào trong.
Diệu-Đế đại sư chùa Thiếu-Lâm là một nhân vật lừng danh võ lâm, bọn đệ tử
phái Võ-Đương không ai dám cản trở. Anh em tại hạ cũng theo vào. Diệu-Đế đại
sư vào trại phòng chỗ thanh tu của Ngu-Trà đạo trưởmg vừa kinh hãi vừa mừng
thầm. Lão cũng không hỏi lại, đi theo Diệu-Đế đại sư lên đảo Long-Mộc.Diệu-Đế
đại sư tinh thông tuyệt nghệ của phái Thiếu-Lâm, còn Ngu-Trà đạo trưởng kiếm
pháp thông thần. Hai vò đều là nhân vật tuyệt đỉnh mà võ lâm đều công nhận. Hai
vò tới đảo Long Mộc rồi liền lập tức rèn luyện đồ giải. Trong tháng đầu ý kiến hai
lão gia gần giống nhau, chỉ bất đồng một vài điểm nhỏ nhặt. Từ tháng thứ hai ý
kiến chia rẽ nẩy nở khá nhiều. Đến tháng thứ ba hai vò không muốn giữ tư cách cao
nhân ngoài cõi đời nữa. Chỉ vì cách giải thích đồ giải mỗi người một lối, không hợp
nhau mà sinh ra tranh chấp kòch liệt. Thậm chí ...Hỡi ôi! Hai vò xảy cuộc động thủ.
Quần hào kinh ngạc vô cùng. Có người hỏi lại:
-Cuộc tỷ võ giữa hai vò cao nhân này đưa đến chỗ ai thắng ai bại?
Long đảo chúa nói:
-Diệu Đế đại sư cùng Ngu Trà đạo trưởng đều đem những công phu nghiên cứu
trong đồ giải ra thực hành thì trong vòng năm chiêu hai vò đó thấy kết quả giống
nhau nên vui vẻ tươi cười không cần tỷ đấu. Nhưng từ lúc bắt đầu nghiên cứu chiêu
thứ sáu hai vò đã có chỗ bất đồng ý kiến, song còn có lúc tỷ đấu, có lúc bỏ qua.
Trong vòng mấy tháng trời kết quả cuộc nghiên cứu của hai vò rút cục những chỗ
giống nhau thì ít mà những chỗ khác nhau lai nhiều.Có điều muốn so bì ai hơn ai
kém thì khó mà biết được.
Hiệp Khách Hành Nguyên tác: Kim Dung Dòch thuật: Hàn Giang Nhạn
Typed by NDT & COI
665
Tại hạ cùng Mộc huynh liền thương nghò với nhau đều cho là bản đồ giải vừa
bao la vừa huyền diệu quá chừng! Đến Diệu-Đế đại sư cùng Ngu-Trà đạo trưởng
là những cao nhân quán thế mà cũng chỉ lónh hội được từng phần nhỏ. Nếu muốn
thông suốt được toàn thể bản đồ giải thì chỉ có cách mở rộng cuộc nghiên cứu để
nhiều người tham gia, chứ không còn cách nào khác.ý kiến của nhiều người góp lại
còn hơn ý kiến của một bạc đại tài. Vậy chúng ta phải mời những bậc kỳ năng dò só
khắp thiên hạ lên đảo nầy đem hết tâm lực ra mà nghiên cứu.
Long đảo chúa ngừng lại một lúc rồi nói tiếp:
-May vừa gặp hồi "Đoạn Trường Thực Cốt Hủ Tâm Thảo" nở hoa. Thứ cỏ này
đem phối hợp với mấy vò thuốc có liên quan đem nấu cháo thì chúng ta là những
nhà luyện võ ăn vào rất có lợi. Thế rồi hai chúng tôi cho sứ giả đi mời các vò
Chưởng môn những phái lớn, các giáo chủ, các bang chúa, đến tệ đảo dự yến Lạp-
Bát. Ăn cháo xong sẽ mời quần hùng tham dự công cuộc nghiên cứu đồ giải.
Mọi người nghe Long đảo chúa nói vậy thì bán tín bán nghi.
Bỗng Đinh Bất Tứ lớn tiếng hỏi:
-Đảo chúa nói vậy thì ra hai vò mời anh em đồng đạo đến đây ăn cháo Lạp-Bát
là vì hảo tâm hay sao?
Long đảo chúa đáp:
-Nếu nói hoàn toàn vì hảo tâm thì cũng không đúng hẳn. Tại hạ cùng Mộc
huynh đệ vẫn có chút tư tâm là cho những tay cao thủ võ học trong thiên hạ tụ hội
trên đảo này nghiên cứu đỡ giải giúp bọn tại hạ để cởi mở những chỗ nghi ngờ bấy
lâu nay Đồng thời để phát huy võ học cho cao thêm một tầng. Có đỉều kiện bảo
bọn tại hạ mời khách để gia hại thì thật là những ý kiến sai lầm.
Đinh -Bất -Tứ cười lạt hỏi:
-Đảo chúa nói vậy chẳng hoà ra lừa bòp mọi người một cách trắng trợn ư ? Nếu
bảo là mời đồng đạo đến nghiên cứu võ học thì tại sao người ta không chòu đi, các
vò lại hạ rát toàn gia hay cả môn phái? Thiên hạ có ai lại đi mời khách một cách
cường hung bá đạo đến thế bao giờ?
Long đảo chúa gật đầu, hai tay vỗ vào nhau rồi bảo thuộc hạ:
-Lấy sổ thưởng thiện phạt ác ra đây!
Tám tên đệ tử quay vào nội đường ôm ra tám cuốn sổ. Mỗi cuốn cao dến hai
thước.
Long đảo chúa lại nói:
-Các ngươi hãy phân phát những sổ này để các vò coi.
Bọn đệ tử lần lượt chia sổ sách cho mọi người ở bàn tiệc.
Đinh- Bất- Tứ cầm sổ coi, thì thấy ngoài bài cuốn sổ của lão đề bốn chữ " Lạc
Hợp nhân thò" Trong lòng không khỏi kinh hãi lão nghó thầm: