Tải bản đầy đủ (.pdf) (21 trang)

Tài liệu Ðêm Ðộng Phòng Hoa Chúc pdf

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (181.18 KB, 21 trang )

Ðêm Ðng Phòng Hoa Chúc
Vô K r mó cái cà rá st  trên tay nàng và nói tip:

Ba n tôi trông thy cái cà rá lt vào tay Hu
Lng trong lòng lo âu vô cùng, ch s cô b k gian
hà hip nhc nhã. Tôi ch mun mc ngay đôi cánh
bay đn cnh cô. Sao chúng li chu tr cho cô cái cà
rá này?

Tng Thanh Th thiu hip ca phái Võ Ðang tr
cho tôi đy.

Vô K nghe thy Ch Nhc nói đn Thanh Th lin hi tng li ngay cnh nàng
ngi sát cánh vi Thanh Th nhu nht  trên khách snh ca Cái Bang, nên
chàng vi hi:

Thanh Th có t t vi cô không?

Ch Nhc nghe ting nói ca chàng hi khác l vi hi li:

Sao đi ca hi nh th?

Không có gì c, tôi ch thy cô nói vi Tng s ca là tôi hi nh th thôi. S tht
là Tng s ca đi vi cô cng nng tình tht. Anh y phn phái, nghch cha, thí s
thúc hi s t tt c cng ch vì cô mà thôi.

Ch Nhc ngng đu lên nhìn vành trng mi mc, ri bng mt ging u oán,
đáp:

Nu đi ca đi x vi tôi bng mt na Tng thiu hip tôi cng mãn nguyn lm
ri.



Tt nhiên tôi không th si tình nh Tng s ca đc và mun bo tôi vì cô mà
làm ra nhng trò bt hiu bt ngha y, tôi cng không th nào làm đc.

Phi, vì tôi thì đi ca không th đc nhng vì Triu cô nng thì chc đi ca
không t chi phi không? Cng nh chuyn đi ca đã th nng  trên hoang đo
là th nào cng phi git cht yêu n đ báo thù cho Hân cô nng, nhng đi ca
va thy mt nàng là quên ht li th ngay.

Ch Nhc, nu tôi điu tra ra chính Triu cô nng ly trm thanh đao Ð Long
vi  Thiên kim và git cht biu mui ca ti, thì tôi nht đnh không tha th
cho nàng. Nhng nàng qu tht thanh bch và b ng oan, thì tôi làm sao mà
đang tay git mt ngi vô ti nh th đc. Bit đâu s th tht ca tôi trên
hoang đo chng là th lm.

Ch Nhc ngm ngh ch không nói nng gì. Vô K vi hi:

Có phi tôi đã nói lm đy không?

Ch Nhc đáp:

Không, tôi ngh li khi  trên bo tht ti chùa Vn Pháp, tôi cng có th nng vi
s ph, tôi ch hn, khi ha thân vi đi ca trên hoang đo, không chu nói li th
nng đó cho đi ca hay.

Vô K git mình kinh hãi vi hi li:

Cô... đã th nng vi lnh s đó?

Lúc y tôi th vi s ph tôi rng, nu sau này tôi ly anh, thì cha m tôi di âm

ty s không đc yên, s ph tôi hoá thành ma qu ngày đêm đn ám nh tôi,
còn con cháu ca tôi vi đi ca thì nu là trai thì đi đi làm nô l, là gái thì đi
đi làm đ đim.

Nghe my câu th ác đc y, Vô K lin chân tay và mình my run ly by, mt
lát sau mi nói đc:

Ch Nhc, li th s không linh nghim đâu vì s ph ca cô c yên trí Minh giáo
là mt Ma giáo chuyên môn làm by và tng tôi là mt dâm tc gian tà vô s,
cho nên mi ép cô th nh vy, nu bà ta bit rõ ht chân tình thì không bao gi
li ba cô th nng nh th đâu.

Ch Nhc nc mt nh ròng xung hai má và đ li:

Nhng s ph tôi... bà ta đã không bit rõ...
Nói xong nàng ngã vào lòng Vô K nc n khóc hoài. Vô K vut ve tóc nàng an
i rng:

S ph ca cô  di âm ty hay chuyn cng không trách c cô đâu vì tôi có phi
là dâm tc, gian tà vô s nh s ph cô tng đâu.

Ch Nhc ôm ly lng chàng đáp:

Bây gi đi ca không phi là hng ngi nh th nhng sau này b Triu Minh d
d, cha bit chng... cha bit chng s gian tà vô s ngay!

Vô K chìa ngón tay ra kh búng vào mt nàng mt cái:

Cô cng khinh thng tôi nh th phi không, chng l chng ca cô cng là
hng ngi nh th này hay sao?


Ch Nhc ngng mt lên, nc mt đã nh dòng xung má, nhng đó là nàng
ci ra nc mt ch không phi là khóc! Nàng li nói tip:

Không bit xu h! Ði ca đã là chng ca thip ri sao? Nu đi ca đây còn đy
đa vi con tiu yêu Triu Minh thì thip nht đnh không thèm ly đi ca na...
Ai dám đm bo là đi ca không ging Thanh Th, vì mt thiu n mà đã to nên
không bit bao nhiêu trò ti tin!

Vô K cúi đu xung hôn nàng mt cái ri va ci va nói tip:

Ai bo cô em tôi là mt tiên n h trn, chúng tôi phàm phu tc t cm lòng sao
ni, đó cng ch ti cha m cô đã sinh trng đc mt ngi con gái quá đp đ
làm hi l đàn ông chúng tôi!

Ðt nhiên, sau mt cây c th  cách đó chng hai trng có hai ting ci nht
khì khì. Vô K đang ôm Ch Nhc  trong lòng ngc nhiên vô cùng, lin quay đu
nhìn li, ch thy mt cái bóng ngi thp thoáng my cái đã đi xa lin.

Ch Nhc tung mình nhy lên, mt nht nht vi ging run run nói:

Triu Minh! Th ra nó vn c theo sau chúng ta hoài!

Vô K nghe thy hai ting ci nht đã nhn ngay ting ci ca thiu n, nhng
chàng không dám quyt đnh đó là Triu Minh, nên chàng chn ch hi:

Có tht là nàng ta hay không? Nàng ta theo dõi chúng ta làm chi?

Ch Nhc gin d đáp:


Nó thích đi ca, đi ca còn gi b không bit, có l các ngi đã hn trc vi
nhau và làm ra cái trò qu đó đ đùa gin tôi.

Vô K kêu oan ung hoài! Ch Nhc ngh đi ngh li mt hi nc mt c nh
dòng liên tip. Vô K gi tay trái lên kh ôm ly thân nàng, ta phi thì chùi nc
mt cho nàng, ri dùng ging du dàng nói:

Sao bng dng li khóc th này? Nu tôi mà có hn Triu Minh thì tri tru đt dit!
Cô em th ngh xem, nu tôi yêu nàng ta mà li bit nàng ta  gn đây thì có khi
nào li t tình yêu nh điên nh r vi cô em nh hi nãy? Nh vy có phi là c
ý đ cho nàng ta khó chu hay sao?

Ch Nhc nhn thy li nói ca chàng rt phi, lin th dài mt ting và nói:

Vô K đi ca! Trong lòng tôi lúc này khó mà bình tnh đc!

Vô K hi li:

Ti sao th?

Tôi vn không quên đc li th trc mt s ph và chc th nào Triu Minh
cng không chu đ yên cho tôi, bt c bng võ công hay bng mu k tôi đu
thua nàng ta xa!
Tôi s tn tâm tn lc bo v cho cô em đc chu toàn, nu nàng ta dám đng
đn si tóc ca ngi v yêu du ca tôi thì nht đnh không đ yên cho nàng ta
đâu!

Nu không may tôi cht vì tay nàng thì thôi, ch trách cho s mnh tôi hm hiu
nhng tôi s nht là đi ca b nó mê hoc, tin li ngon l ngt ca nó, ri b lt
vào tròng ca nó mà v git tôi thì lúc y có cht cng không đành lòng!


Cô em đng quá lo âu nh vy! Trên đi này có bit bao nhiêu ngi đnh ám hi
tôi, có li vi tôi, tôi đu không git, nh vy, có khi nào tôi li đi git cô em yêu
quý ca tôi cho đc!

Nói xong, chàng ci áo ra, đ l cái so b kim đâm cho Ch Nhc xem ri va
ci va nói tip:

Kim này do em đâm phi không? Em càng đâm tôi bao nhiêu thì tôi li càng yêu
cô em by nhiêu!

Ch Nhc gi tay lên r r vào cái so đó t v thng tic, đt nhiên mt nht
nht, nói tip:

Ác gi ác báo, chc sau này th nào đi ca cng s dùng kim đâm cht tôi,
nhng tôi s không ân hn chút nào.

Vô K gi tay ra ôm nàng vào lòng và nói tip:

Ch chúng ta tìm thy ngha ph, th nào cng nh ngha ph đng làm ch hôn
cho chúng ta! Ri chúng ta đng ngi đu không ri khi nhau cho ti già, ti
cht cng vy, quý h cô em có lòng yêu mn tôi chân thc thì cô em có đâm
thêm vài kim na tôi cng không dám mng na li! Nh vy cô em đã bng
lòng cha?

Ch Nhc dí má vào ngc nóng hi ca chàng, va nhn thy hi da tht ca đàn
ông, nàng kh đáp:

Ch mong đi ca là ngi đi trng phu, li nói có tín ngha, không chóng quên
câu chuyn ngày hôm nay, th thôi!


Hai ngi âu ym nhau hi lâu, cho ti khuya, thy lnh, c hai mi dt tay nhau
tr v khách đim ng. Sáng ngày hôm sau, hai ngi cùng Hàn Lâm Nhi li tip
tc đi v phía Nam. Sut dc đng không thy tung tích ca Triu Minh đâu ht.

Không bao lâu ba ngi đã đi ti Ði Ðô. Lúc vào thành, tri đã sâm sm ti, thy
c thành nam n đu quét ra ph xá sch s, nhà nào nhà ny đu bày mt bàn
hng án  trc ca, Vô K vi Ch Nhc hai ngi vào tr khách sn, hi
ngi ph ky ni đây có vic gì nh th? Ngi ph ky đó lin đáp:

Khách quan  xa mi ti không bit chuyn đy thôi! K cng may mn cho
khách quan thc! Ngày mai là ngày đi du hoàng thành đy!

Vô K hi li:

Cái gì li gi là đi du hoàng thành th?

Ph ky đáp:

-  đây c mi nm mt ln, hoàng thng đi du hoàng thành mt ngày. Ngày
mai đã ti k đi du đó! hoàng thng s đi ti chùa Khánh Th vái l, my vn
nam n đóng nhng tung tích c đi du hành dài hn ba mi trng, thc là vui
v khôn t! Ti hôm nay khách quan nên ng sm đ sáng mai dy sm đi ra
ngoài ca Ngc Ðc Ðin chim ly mt ch ngi, nu khách quan may mn thì
s đc trông thy hoàng thng, hoàng hu, Th phi, Thái t, Công chúa... đ
c! Khách quan th ngh xem, chúng ta là dân chúng, nu không  kinh s này
thì làm gì có phúc đc trông thy nhà vua nh vy?

Hàn Lâm Nhi nghe nói bc mình vô cùng vi quát mng:


Nhn gic làm cha! Quân Hán gian vô s kia! Vua Thát Ðát hay hm gì mà xem
chúng?

Ph ky trn to hai mt ri ch tay vào mt chàng nói tip:

Sao... sao... ngi li nói th? Ngi n nói nh vy không s b chém đu hay
sao?

Hàn Lâm Nhi li nói tip:

Ngi là ngi Hán. Quân Thát Ðát git hi chúng ta thm khc nh vy, ngi
li còn gi chúng là hoàng thng, qu thc ngi không có mt tí ct cách gì ht.

Ph ky thy Lâm Nhi hung hng nh vy, quay mình đnh đi ra. Ch Nhc đã gi
tay lên, ch mt cái đã đim trúng ngay yu huyt  sau lng y, và nói:
Ð cho ngi này đi ra th nào cng phin phc lm, và không bao lâu th nào
cng có quan binh ti đây gây s ch chng không?

×