Tầm Tần Ký
Hồi 160
Sung sướng lòng người
Trước giờ ngọ, đội ngũ đi săn đã lục đục kéo về, nên mọi người rất
chộn rộn.
Cấm vệ quân và đô ky quân, âm thầm bước vào trạng thái cảnh giác để
ứng phó với cuộc nổi loạn sắp xảy ra.
Ðương nhiên mọi việc diễn ra không quá lộ liễu để tránh đánh cỏ động
rắn, khiến bọn người Cao Lăng quân hoảng sợ mà chạy mất.
Kinh Tuấn trở thành đầu mục thám tử của tiểu Bàn, những thân binh
xuất thân từ tinh binh đoàn Ô gia, hợp thành một mạng lưới trinh sát,
giám sát động tĩnh của bọn người Cao Lăng quân và Lã Bất Vi.
Mạng lưới trinh sát này vẫn nằm trong trạng thái chờ đợi, bở vì dù cho
Cao Lăng quân có lớn gan đến đâu, cũng không dám bắn tên trước buổi
tối, khi mọi người còn mặc áo giáp, huống chi nếu đốt trại vào ban
ngày, chỉ gây nên một trò cười mà thôi. Buổi ăn trưa diễn ra trong
không khí yên tĩnh.
Những người đủ tư cách tham gia cuộc đi săn vào buổi tối, đều về lều
nghỉ ngơi để dưỡng tinh thần.
Từng giọt thời gian trôi qua.
Khi tiếng tù và vang lên, đội ngũ đi săn tập hợp trong ky xạ ky trường
trước lều của tiểu Bàn, không khí bắt đầu căng thẳng lên.
Tiểu Bàn, Chu Cơ, cùng các đại thần, ngồi trên khán đài để duyệt lại
đội ngũ đêm nay sẽ đi săn ở Tây Ninh sơn. Nhìn những người đi săn ai
nấy tràn trề tinh thần, những kẻ biết chuyện đều cảm nhận được áp lực
trước khi cơn giông đến.
Nữ nhi quân của bọn Doanh Doanh cũng xuất phát.
vầng kim Ô dần lặn xuống ở phía Tây.
Ðèn đuốc trong doanh trại bắt đầu sáng lên, trong khu vực trại của
hoàng cung càng náo nhiệt hơn, bọn cấm vệ đang chuẩn bị cho buổi dạ
tiệc.
Lúc ấy thái tử Ðan cùng bọn tùy tùng đột nhiên bỏ đi, quay về Hàm
Dương.
Ðiều này rất bất ngờ với Lã Bất Vi, nhưng không hề khiến cho y nghi
ngờ, tưởng rằng thái tử Ðan đêm qua bị làm nhục nên không còn mặt
mũi tham gia buổi dạ tiệc nữa.
Màn đêm dần buông xuống, hành động cuối cùng đã bắt đầu.
Ðội quân được điều động đầu tiên là đô ky quân do Hoàn Xỉ chỉ huy,
cùng toán quân được chia nhỏ ra âm thầm vượt dòng Kinh Thủy, ẩn
mình ở những mô đất cao, hai bên bờ, tất cả mọi người đều không được
rời khỏi đội, để tránh lộ phong thanh.
Còn cấm vệ quân thì tăng cường phòng thủ dãy trại của hoàng cung.
Nhóm trinh sát của Kinh Tuấn bắt đầu hoạt động, tai mắt của bọn họ
được cài ở khắp nơi trong ngoài doanh trại.
Nhóm người ấy đã từng được Hạng Thiếu Long huấn luyện cho
phương pháp trinh sát gián điệp, nên dù cho nhiệm vụ khó khăn đến
mức nào cũng đều dễ dàng ho án thành.
Trước khi buổi dạ tiệc, tia mặt trời cuối cùng lặn xuống phía tây.
Thời hạn mất mạng của Mạc Ngao đã sắp đến.
Không khí buổi tiệc vẫn vui vẻ như bình thường, Cao Lăng quân đương
nhiên là tìm một cớ để không dự tiệc.
Bọn Kỷ Yên Nhiên cũng đều đến, ngồi cùng chiếu với Cầm Thanh.
Tiểu Bàn và tất cả công khanh đại thần đều mặc trang phục đi săn. Buổi
tiệc của ngày cuối cùng này, theo lệ phải được cử hành nguyên đêm, để
đợi đội ngũ đi săn vào ban đêm sẽ về vào sáng mai.
Kinh Tuấn, Hoàn Xỉ, Xương Văn quân đều có nhiệm vụ nên không có
mặt ở buổi tiệc này.
Tiểu Bàn rất hứng khởi, hai mắt lấp lánh, rõ ràng đang ở trong trạng
thái rất hưng phấn.
Lã Bất Vi cũng thế, không ngừng kính rượu với Chu Cơ.
Không biết có phải vì muốn tận mắt thấy Hạng Thiếu Long độc phát
thân vong, hoặc không cần phải ẩn mình nữa, cả Mạc Ngao cũng đến
dự tiệc, ngồi cùng với bọn Lỗ Tàn và Châu Tử Hoàn.
Lã Nương Dung thì ngồi ở giữa Lã Bất Vi và Quản Trung Tà, nàng cúi
đầu, không hề nhìn sang Hạng Thiếu Long.
Sau màn biểu diễn kiếm của cấm vệ quân, Kinh Thiện đến bên Hạng
Thiếu Long, thì thầm nói, „Người của Cao Lăng quân bắt đầu tưới dầu
hỏa ở phía ngoài trại, Tuấn gia cố ý sai người tuần tra ở gần đấy, khiến
cho bọn chúng chỉ có thể ra tay ở một vài nơi nhất định."
Hạng Thiếu Long hạ giọng nói, „Người của Lã Bất Vi có động tĩnh gì
không?"
Kinh Thiện nói, „Ba trăm gia tướng của Lã Bất Vi lần lượt rời khỏi
doanh trại đi về phía dòng Kinh Thủy. Tuấn gia đoán rằng bọn chúng
sẽ ẩn mình dưới nước, sau khi cầu gỗ bị gãy, trong lúc rối loạn, thì sẽ ra
tay."
Kinh Thiện bỏ đi, Hạng Thiếu Long ghé sang Xương Bình quân nói,
„Huynh đệ! Ðã đến lúc."
Xương Bình quân và gã nhìn nhau bằng ánh mắt vui mừng, lặng lẽ rời
khỏi tiệc.
Lý Tư thì thầm, „Nhìn dáng vẻ Lã Bất Vi, có lẽ y đang lấy làm lạ vì sao
chất độc vẫn chưa phát tác! Hừ! Thật là thú vị Ngừng một lát nói tiếp,
„Song ta vẫn chưa hiểu, lẽ nào Lã Bất Vi để cho người của Cao Lăng
quân tự do ra tay, không sợ chơi lửa bỏng tay, cả mình cũng bị trừ khử
hay sao?"
Hạng Thiếu Long lúc này thấy Châu Tử Hoàn và Lỗ Tàn lần lượt
chuồn mất, mỉm cười nói, „Trước tiên là trong bọn thủ hạ của Cao
Lăng quân có nội gián của Lã Bất Vi, khiến cho Lã Bất Vi có thể biết
được mọi hành động của Cao Lăng quân, thứ đến bên cạnh Lã Bất Vi
tuy chỉ có khoảng mấy trăm người, nhưng y còn một tốp thủ hạ khác,
nhân lúc hỗn loạn mà tiến hành âm mưu, lại thêm lúc ấy ta đã mất
mạng, Quản Trung Tà sẽ thừa cơ tiếp lấy quyền chỉ huy, lúc ấy chỉ cần
Lã Bất Vi đứng bên cạnh thái hậu và bị quân, lại có Mạc Ngao nghĩ ra
mưu kế, ai không dám nghe lời của y nữa?"
"Không mạo hiểm thì làm sao giành lấy được thành công, „ rồi lại chép
miệng.
Lý Tư nén không được, cười nói, „Tình huống phức tạp như thế này, ta
quả thật chưa bao giờ nghĩ tới. Hạng đại nhân có thấy bị quân thật khỏe
mạnh, đêm qua chỉ ngủ khoảng ba bốn canh giờ, hôm nay lại bận suốt
cả ngày, nhưng giờ đây vẫn trông rất có tinh thần, tiên vương kém xa
ngài!"
Hạng Thiếu Long cũng nghĩ thế, kẻ có thể làm được chuyện lớn thường
là khỏe khoắn hơn người, nếu không làm sao có đủ sức ứng phó với các
áp lực? Tiểu Bàn đã là Tần Thủy Hoàng đương nhiên phải có sức khỏe
hơn người.
Quản Trung Tà lúc ấy rời chỗ ngồi đi qua một vòng rồi nói chuyện với
Lao ái.
Hạng Thiếu Long định sai người đến nghe lén, nhưng cuối cùng bỏ ý
định ấy, đồng thời nghĩ đến trong danh sách những người phải giết đêm
nay của Lã Bất Vi, không biết Lao ái có phần không?
Kinh Thiện lúc này đã bước đến, „Theo tín hiệu đèn, người của Cao
Lăng quân đang nấp trên thượng du, bắt đầu thả gỗ và bè xuống nước,
chỉ cần doanh trại bốc lửa thì lập tức sẽ phối hợp từ trên đánh xuống.
Còn Châu Tử Hoàn và Lỗ Tàn thì một người ra sông, một người rời
khỏi doanh trại, xem ra là sẽ hội họp với một nhóm thủ hạ của Lã Bất
Vi.
Tuấn gia đã sai Phố Bố theo dõi y, nếu có hành động khác lạ sẽ lập tức
giết ngay."
Kinh Thiện vừa đi, Hạng Thiếu Long ghé sang Lý Tư nói, „Ðã đến lúc,
Lý đại nhân hãy đi báo với bị quân, ta phải đi đùa với Lã Bất Vi một
mẻ."
Hai người chia tay hành sự, Xương Bình quân lúc này mới sắp xếp
xong mọi thứ, quay về, gặp Hạng Thiếu Long nói, „Ðã sắp xếp cho
người trong hoàng tộc đến nơi an toàn, giờ đây ta phải bảo vệ cho thái
hậu và bị quân, Thiếu Long hãy cẩn thận!
Hai người nhìn nhau cười.
Hạng Thiếu Long đi qua một vòng, đầu tiên đến chỗ Quản Trung Tà và
Lao ái, mỉm cười nói, „Hai vị đại nhân đang bàn chuyện gì mà cao
hứng đến thế?"
Sự thực hai người này có vẻ rất nghiêm túc, không hề có chút hứng thú
nào, nghe gã nói như vậy, đều biết trong lời nói có ý khác.
Quản Trung Tà lúng túng cười, „Không có Hạng đại nhân, nói gì cũng
không đủ, nào! Chúng ta hãy cạn hai chén nào!"
Chỗ này cách Lã Bất Vi khoảng ba chiếu, nhưng Hạng Thiếu Long,
Quản Trung Tà và Lao ái dáng người đều to cao, khiến Chu Cơ lúc này