Tải bản đầy đủ (.doc) (11 trang)

Tài liệu Tầm Tần Ký159 ppt

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (68.84 KB, 11 trang )

Tầm Tần Ký
Hồi 159
Trước cơn sóng gió
Hạng Thiếu Long về đến chỗ ngồi của mình đều được mọi người đón
chào như anh hùng.
Nhưng gã lại biết rằng đôi chân của mình không đứng vững nữa, dù sức
lực hay kiếm pháp đều thua Quản Trung Tà nửa bậc. Sở dĩ có thể áp
đảo được đối phương, cũng vì chiến lược hợp lý và nhờ thanh kiếm
trọng lượng nặng nề, nếu sử dụng thanh Huyết Lãng thì trận chiến này
chắc chắn sẽ bại, cho nên trong lòng không hề vui mừng.
Thái tử Ðan quay về hướng gã, gật đầu tỏ ý cảm kích vì gã đã ra tay hạ
uy phong của Quản Trung Tà.
Còn Quản Trung Tà thì ngồi yên như phỗng, lặng lẽ nhận lời chúc
mừng của bọn người Lã Bất Vi.
Tuy y không tỏ ra hớn hở nhưng thực chất y đã trở thành người thứ hai
ngoài Vương Tiễn đã cùng giao thủ với Hạng Thiếu Long mà lại có thể
ngang tài ngang sức với gã, khiến cho giá trị thân phận của y không
giống như trước nữa, có tăng chứ không có giảm. Lúc này những người
đang chen lấn đều trầm trồ bình luận, không chịu rời khỏi. Chu Cơ thấy
buổi tiệc rối loạn, liền tuyên bố kết thúc.
Hạng Thiếu Long đợi tiểu Bàn, Chu Cơ rời tiệc rồi mới quay về trại.
Bọn Kỷ Yên Nhiên kiểm tra vết thương ở đùi cho gã, phát giác máu rịn
ra, vội vàng rửa vết thương, thay thuốc rồi băng bó lại.
Kinh Tuấn vẫn cao hứng diễn tả trận đấu với Triệu Chi và Ô Ðình
Phương.
Hạng Thiếu Long hỏi Kỷ Yên Nhiên về Ðằng Dực thì biết y đã lên
đường khi buổi tiệc bắt đầu. Thở dài than rằng, „Quản Trung Tà quả
thật là một cao thủ, sức lực hơn người, ta không phải là không muốn
giết y, mà là không thể làm được Kinh Tuấn cười, „Nhưng y cũng
chẳng làm gì được tam ca."
Kỷ Yên Nhiên lắc đầu nói, „Tiểu Tuấn sai rồi, nguyên nhân Quản


Trung Tà lọt xuống thế hạ phong đêm nay, chỉ là vì lúc mới đầu y
không muốn liều mạng, tưởng rằng Hạng lang sống không quá ngày
mai, nên y không dám mạo hiểm mà thôi."
Mọi người nghe mà lòng thầm lo lắng, nói như vậy, Quản Trung Tà tuy
chưa chắc có thể thắng được Hạng Thiếu Long, nhưng ít nhất cũng
ngang tài ngang sức với gã.
Triệu Chi nói, „Người khác sẽ không nghĩ như vậy, thiếp thấy bao gồm
cả Lã Bất Vi và Quản Trung Tà trong đó, đều tưởng rằng phu quân đại
nhân của chúng ta vì không muốn lấy Lã Nương Dung, nên khi chiếm
ưu thế thì đổi công thành thủ, cho nên đến giờ này vẫn chưa biết hư
thực của Hạng lang."
Kỷ Yên Nhiên vui mừng nói, „Lời Chi Chi rất có lý, tóm lại trận đấu
này có lợi chứ không hại cho cả hai bên, Hạng lang đã cố gắng, Quản
Trung Tà sớm muộn gì cũng đem Lã Nương Dung ra để khiêu chiến
với chàng lần nữa! Giả sử chàng có thể phát huy uy lực của lối đánh kỳ
lạ nhanh chóng một lần nữa, nói không chừng Quản Trung Tà cuối
cùng sẽ thất bại."
Một ý nghĩ thoáng qua trong lòng, Hạng Thiếu Long nhủ thầm nếu có
thể có được một lưỡi đao theo kiểu Nhật Bản thì sẽ cầm chắc phần
thắng hơn.
Lúc này Hoàn Xỉ vội vàng chạy vào, đến bên Hạng Thiếu Long rỉ tai
rằng, „Người của Cao Lăng quân bắt đầu di chuyển!“
Trong lều tiểu Bàn, sau khi Hoàn Xỉ báo cáo tình hình quân phản loạn
của Cao Lăng quân, khi đang nói đến phán đoán của mình thì Hạng
Thiếu Long ngắt lời y, nói, „Bị quân có suy nghĩ gì đối với sự điều
động của quân địch?"
Lý Tư lộ vẻ khâm phục, nhủ thầm, trong triều đình nước Tần, người
hiểu bị quân nhất chính là Hạng Thiếu Long.
Hạng Thiếu Long thì cười thầm, gã có hai loại cảm giác đối với tiểu
Bàn, một mặt gã là người đã chứng kiến tiểu Bàn lớn lên, hiểu rõ cá

tính của y, biết rõ y vì cái chết của mẫu thân mà tính tình thay đổi,
trong lòng đầy thù hận và hoài nghi, biết rõ cái đạo của sự sinh tồn, đó
chính là phải nắm quyền lực, dù cho người y tin tưởng nhất là Hạng
Thiếu Long, nếu Hạng Thiếu Long làm hết mọi chuyện thay y, thì sớm
muộn sẽ nảy sinh vấn đề.
Mặt khác, Hạng Thiếu Long biết tiểu Bàn sau này sẽ trở thành vị Tần
Thủy Hoàng thống nhất thiên hạ, oai trấn thiên hạ, nên rất tin tưởng vào
năng lực của y, không coi y là một đứa trẻ chưa trưởng thành như
những người khác, hợp hai nhân tố này lại, Hạng Thiếu Long vừa
thương yêu, vừa tôn kính đối với tiểu Bàn, cố gắng đem lại nhiều cơ
hội để cho y phát huy.
Tiểu Bàn nghe vậy thì vui mừng nói, „Hoàn khanh gia biết tường tận
nội tình của quân địch, đã ghi được một công, xong chuyện quả nhân sẽ
trọng thưởng cho ngươi."
Hoàn Xỉ cả mừng, khấu đầu tạ ơn, thầm nghĩ làm việc với bị quân quả
nhiên khác hẳn, nếu nói những lời này với Vương Tiễn, thì y chỉ hơi
gật đầu tỏ vẻ vui mừng, chứ nào có công lao gì?
Tiểu Bàn hơi trầm ngâm nói, „Cao Lăng quân đã đưa nhân mã men
xuống bờ sông, xem ra vẫn chưa dùng thủ đoạn hỏa công và thủy công.
Vì quân lực chúng ta hơn hẳn quân địch gấp ba lần, cho nên y phải tạo
ra tình thế hỗn loạn rồi mới nhân cơ hội ấy mà đánh vào."
Hoàn Xỉ nghe vị bị quân chưa thành niên phân tích có lý, nên trong
lòng khâm phục lắm.
ánh mắt khâm phục sùng bái của y có hiệu lực hơn những lời nịnh bợ.
Dù cho người yêu thương y là Hạng Thiếu Long cũng chưa bao giờ
nhìn y bằng ánh mắt ấy.
Tiểu Bàn lòng đầy tự tin, sau một khắc suy nghĩ thì nói, „Có thể đoán
được khi Cao Lăng quân tấn công, tất sẽ sai người đốt trại của mình. Vì
thế gió nên lửa sẽ ăn lan từ trên cao xuống, cho nên mục tiêu đầu tiên là
những doanh trại của vương hầu quý tộc, lúc ấy chỉ cần bắn thêm hỏa

tiễn, về sự an toàn của mọi người, tất sẽ vội vàng di chuyển ra bờ sông,
tưởng rằng sau khi qua sông thì sẽ an toàn."
Lúc này thì cả Hạng Thiếu Long cũng lộ vẻ tán thưởng, vị Tần Thủy
Hoàng tương lai này quả nhiên lợi hại, có tầm nhìn rất xa, nhìn biết
trước mọi chuyện.
Khi phát động hỏa công, Cao Lăng quân sẽ sai người đốt ở phía sau
trại, khi lửa cháy đừng hòng dập tắt.
Nếu không đoán được điều này, Cao Lăng quân quả thật có cơ hội
thành công rất lớn.
Tiểu Bàn tiếp tục nói, „Mục tiêu chủ yếu của Cao Lăng quân chính là
quả nhân, cho nên y sẽ sai người giả thành cấm vệ, rồi nấp ở gần đây,
chờ cơ hội ra tay, rồi thì y sẽ tìm cách gây rối loạn lần thứ hai."
Lý Tư và Hoàn Xỉ đều hứng thú đến nỗi chẳng đối đáp gì được, để y
nói ra những lời trong lòng của mình.
Hạng Thiếu Long cố ý nói, „Bị quân cho rằng Cao Lăng quân sẽ dùng
đến thủ đoạn gì?"
Tiểu Bàn hồ hởi nói, „Ðương nhiên là thủy công! Khi lửa cháy mạnh,
Cao Lăng quân sẽ hư trương thanh thế để ép chúng ta vượt sông. Khi
mọi người tranh nhau vượt sông, thì lại tháo đập nước ở trên thượng
du, lại thả gỗ lớn, phá sập bốn cây cầu gỗ, nếu quả nhân đang trên cầu,
thì âm mưu của Cao Lăng quân càng dễ dàng thành công hơn, nếu
không thì sẽ chặt đứt quân lực của chúng ta thành hai phần, đầu đuôi
khó cứu nhau, lúc ấy chỉ cần phản quân từ trên thượng du ào xuống,
dùng hỏa tiễn đồng thời bắn qua hai bên bờ, rồi nhân lúc hỗ loạn ấy lên
bờ đến hành thích quả nhân, kế ngoại ứng nội hợp ấy có thể nói vừa
độc ác vừa tuyệt vời!"
Hoàn Xỉ nén không được khen rằng, „Bị quân anh minh, tiểu tướng
khâm phục sát đất."
Tiểu Bàn lập tức hớn hở, „Lúc ấy Lã Bất Vi chỉ cần phái vài người có
tiễn thuật cao minh như Quản Trung Tà, rồi sai người nấp mình trong

nước, muốn bắn ai chẳng phải dễ hơn trở bàn tay hay sao! Lúc đó Hạng
khanh gia thì lại độc phát thân vong, đô ky quân như rồng mất đầu, vì
thế Lã Bất Vi và Quản Trung Tà có thể vì cứu chủ mà lập công, tiếp
quản quân quyền từ tay những người đã chết như Lộc Công, Từ Tiên,
lúc ấy thiên hạ của đại Tần ta, đã lọt vào tay nhà họ Lã. Hừ!"
Cả ba người đương nhiên hiểu ý của tiểu Bàn, Lã Bất Vi vì biết rõ kế
hoạch của Cao Lăng quân nên lúc ấy có thể thừa cơ trừ khử bất cứ kẻ
nào.
Bao nhiêu công lao và quyền lợi đều rơi vào tay bọn chúng, còn tội thì
do Cao Lăng quân, kẻ đã bị người ta lợi dụng mà chẳng biết này lãnh.
Kế hoạch do Mạc Ngạo nghĩ ta quả thật là cao minh khiến cho người ta
lạnh mình!
May mà ngày mai y sẽ chết, nếu không Hạng Thiếu Long sớm muộn gì

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×