Tầm Tần Ký
Hồi 164
Sói dữ trong núi
Trên dãy Tần Lĩnh, suối khe trong vắt, cỏ cây xum suê. Ðiều kỳ lạ nhất
là trên núi cao chót vót lại có một mặt hồ.
Càng đi lên, khí hậu càng mát lạnh, mây trắng lượn lờ.
Bọn họ không biết mình đã cách đường đã định bao nhiêu dặm, lúc này
thật sự đã lạc đường.
Song sau khi hạ được kẻ địch, trong lòng vui vẻ, càng sợ kẻ địch đuổi
theo sau, nên mới cố gắng leo lên ngọn núi, lòng cứ nghĩ chỉ cần vượt
qua dãy Tần Lĩnh, thì có thể đến được biên giới nước Sở, đến lúc ấy, lại
tiếp tục tính.
Rồi hoàng hôn cũng đến, bọn họ quyết định cắm trại ở một nơi mây mù
dày đặc.
Ai ai cũng đã thay bộ y phục bằng da chống lạnh, cố gắng làm việc, các
thiết vệ có vài người chặt cây nổi lửa, còn số khác thì cho ngựa ăn.
Hai thiếu nữ Kỷ Yên Nhiên và Triệu Chi phụ trách thay thuốc cho Ô
Ðạt.
ô Ðạt tỉnh dậy, biết mình đã thoát khỏi nguy hiểm, vui mừng cảm động
đến rơi nước mắt, trong lòng đã bớt lo hơn trước.
Lúc này Kinh Thiện và Ô Thư đã săn được một con hơn núi đem về,
hớn hở bảo rằng đã phát hiện được một dòng suối nước nóng ở bên
ngoài cốc, càng khiến cho mọi người vui mừng hơn.
Ra khỏi cửa cốc, khoảng trời phía trước rộng mở.
Vô số ngọn núi nhô cao, thực vật khác nhau theo địa thế, một dòng
nước nóng chảy ngang qua miệng cốc, bọn họ cứ ngược dòng mà đi tới,
không đến hai trăm bước đã phát hiện giữa rừng tùng là một ao nước
nóng, sâu hơn mười xích, như tiên giới giữa chốn núi rừng, xinh đẹp
mê người.
Nước suối chảy ra cuồn cuộn từ khe đá hoa cương đen tuyền, ai nấy
nhìn mà lòng đều thư thái.
"ôi chao!" Triệu Chi vội vàng rụt tay ra khỏi mặt nước, kêu lên, „Nóng
thế! Làm sao tắm rửa đây?"
ô Thư cung kính nói, „Ðể tiểu nhân quay về đem thùng đến, chỉ cần
múc nước lên, đợi một lát nước sẽ lạnh, thì có thể dùng được."
Kỷ Yên Nhiên nói với vẻ luyến tiếc, „Không thể ngâm người trong ao,
thật là mất hứng."
Hạng Thiếu Long cười, „Tài nữ và Chi Chi hãy cứ yên tâm! Chúng ta
chỉ đi nhằm hướng, nếu đi xuống nữa, nước suối sẽ có nơi được kết tụ,
lúc đó nhiệt độ sẽ thích hợp hơn."
Hai thiếu nữ nhất thời lập tức vui vẻ, dẫn đầu đi xuống phần hạ lưu.
Khi đi xuống được năm trăm bước, vượt qua mấy tảng đá lớn, một mặt
đầm lớn xanh biếc hiện ra, nước đầm trong xanh, nhiệt độ đã giảm
nhiều.
Hai thiếu nữ vui mừng lắm, đưa tay vốc nước hồ, mới phát giác đúng
như lời Hạng Thiếu Long, quả nhiên nhiệt độ thích hợp cho con người,
suýt chút nữa thì nhảy ùm xuống đầm.
Bọn hai người Ô Quang lập tức đặt Ô Ðạt xuống, hai thiếu nữ cởi áo
ngoài cho y, vốc nước đầm rửa vết thương.
Hạng Thiếu Long thấy vết thương của y đã giảm được bảy tám phần,
nên yên tâm lắm, nói, „Chỉ cần tiểu Ðạt bớt sốt, thì đã được phục hồi."
ô Ðạt được rửa vết thương bằng nước nóng, thoải mái lắm, nói, „Hai vị
phu nhân, tiểu nhân muốn trầm mình trong đầm, có được chăng?"
Kỷ Yên Nhiên hơi đỏ mặt đứng dậy, nói với Kinh Thiện, „Ðã nghe yêu
cầu của huynh đệ các người chưa? Còn chưa mau hầu hạ y."
Hai người vội vàng cởi y phục cho y, Hạng Thiếu Long và hai thiếu nữ
đến bên một mô đất cao ngang đầm, ngồi xuống, ngắm nhìn cảnh thiên
nhiên tráng lệ.
Nơi hạ lưu của dòng suối, là một khe núi sâu đến trăm trượng. Hai bên
là vách đá cheo leo, phía trên là cây tùng bách, dưới là những tia nắng
còn sót lại, từng áng mây mù lượn lờ trên đỉnh, cảnh đẹp ấy khiến
người ta phải ngây ngất.
Hai thiếu nữ dựa vào hai bên vai Hạng Thiếu Long, nhất thời không nói
nên lời.
Một hồi lâu sau, Hạng Thiếu Long nói, „Yên Nhiên đã từng đến nước
Sở, chắc cũng biết nhiều về lịch sử nước ấy?"
Kỷ Yên Nhiên giận dỗi, mắt liếc gã, không nói.
Hạng Thiếu Long chẳng hiểu gì cả, khi không biết mình đã nói sai điều
gì, Triệu Chi giải vây nói, „Phu quân đại nhân dám hoài nghi kiến thức
của Yên Nhiên tỷ, đáng phải đánh một trận lắm."
Phía sau lưng có tiếng rên sảng khoái của Ô Ðạt, Hạng Thiếu Long
quay đầu nhìn lại, ngạc nhiên thấy có cả Kinh Thiện lẫn Ô Quang, đang
vùng vẫy trong đầm nước, đưa tay ra hiệu cho gã hãy yên tâm, Hạng
Thiếu Long cười gượng, „Hảo nương tử Kỷ tài nữ, tha lỗi cho ta nói sai
lời, xin hỏi nước Sở có lịch sử huy hoàng thế nào? Giờ đây tình thế
nước Sở ra sao?"
Kỷ tài nữ lúc này mới đổi giận làm vui, nói bằng thanh âm ngọt ngào
của mình, „Nước Sở quả thật có một thời rất mạnh, hầu như chiếm
được tất cả đất đai phì nhiêu ở vùng phía nam."
Rồi trong mắt lộ vẻ buồn bã, không biết có phải vì nhớ đến nước Việt
đã mất của mình hay không, bởi vì nước Việt chính là bị nước Sở nuốt
trọn.
Hạng Thiếu Long cúi đầu hôn lên má nàng, âu yếm nói, „Non xanh còn
đó, mấy độ dương hồng. Chuyện cũ đã qua, Yên Nhiên đừng nghĩ ngợi
nhiều nữa."
Kỷ Yên Nhiên và Triệu Chi nhất thời biến sắc.
Hạng Thiếu Long biết mình đã“cầm nhầm" sáng tác của hậu nhân, cười
gượng thở dài.
Kỷ Yên Nhiên khen rằng, „Non xanh còn đó, mấy độ dương hồng, ngụ
ý thật là sâu xa, khiến cho người ta bồi hồi cảm khái, ai có thể nói được
những lời sâu sắc hơn phu quân đại nhân nữa."
Triệu Chi ngây ngất nói, „Phu quân nhìn ánh mặt trời mà có thể nói ra
thành văn chương, Chi Chi thật yêu chàng!"
Hạng Thiếu Long trong lòng cảm thấy hối hận, lảng sang chuyện khác,
„Yên Nhiên vẫn chưa nói tình hình hiện nay của nước Sở kia mà!"
Kỷ Yên Nhiên mơ màng, nhìn ánh ta dương, nói như đang mộng du,
„Cuối thời Sở Hoài vương, nước Tần dùng biến pháp của Thương ưởng
nên lớn mạnh, thu được nhiều thắng lợi, còn hợp tung của nước Sở
chống Tần thì thất bại.
Trong hai trận Ðan Dương, Lam Ðiền, đều thua nước Tần, cú đả kích
trầm trọng nhất là mất sáu trăm dặm ở Hán Trung và Thương Vu, rồi bị
người Ngụy thừa cơ chiếm mất nước Trịnh láng giềng của nước Sở, từ
đó nước Sở thay đổi cả quốc sách. Về sau này có được có mất, phu
quân đại nhân có muốn biết tình tiết trong đó chăng?"
Nàng chỉ nói sơ qua, Hạng Thiếu Long tuy không biết Ðan Dương,
Lam Ðiền, lại cũng chẳng biết Hán Trung và Thương Vu nằm ở đâu,
nhưng cũng có thể đoán được đại khái.
Gật đầu nói, „Ba tên tiểu tử ấy, thế nào cũng không bò lên nhanh đâu,
chúng ta hãy cứ thong thả mà nói vậy."
Triệu Chi không biết Ô Quang và Kinh Thiện cũng đã nhảy xuống đầm
nước, nén không được quay đầu lại nhìn, vừa thấy thì đỏ mặt quay lại.
Hạng Thiếu Long nhủ thầm nếu Triệu Nhã hay Thiện Nhu thì sẽ không
e thẹn như nàng, nói không chừng sẽ lại trêu đùa mấy câu, bất đồ nhớ
lại bọn họ.
Kỷ Yên Nhiên nói, „Sở Hoài vương bị lừa đến Tần, bị giam lỏng ở đó
cho đến chết, nước Sở càng không thể gượng dậy nổi. Sau khi Khoảnh
Tương vương lên ngôi, không đủ sức mở rộng về phía đông bắc nữa,
không ngừng bị thôn tính đất đai, nên quay sang mở sang phía đông
nam, phái đại tướng Trang Kều theo dòng Nguyên Giang mà vào đất
Ðiện, ra Thả Lan, diệt được nước Dạ Lan, lập nên một nhóm nước chư
hầu do Sở thống trị. Chính nhờ sự chi viện của Ðiện, người Sở tiếp tục
phát triển về phía tây nam, chiếm đất của hai nước Ba, Thục, thế lực
mở rộng đến hai bờ Ðại Giang."
Hạng Thiếu Long lúc này mới hơi hiểu cớ gì người Sở nhiều lần không
muốn tham gia vào cùng với các nước chống Tần, là bởi vì không rảnh
để lo ở phía bắc.
Triệu Chi ngạc nhiên nói, „Ðiều này đối với người Sở lẽ ra là chuyện
tốt, cớ gì Yên Nhiên tỷ lại nói bọn họ có được cũng có mất?"
Kỷ Yên Nhiên nói, „Quốc thổ tăng lên, cố nhiên là chuyện hay, nhưng
phải có quân lực mạnh mẽ để giữ gìn, người Sở vì áp lực của người
Tần, trước sau đã ba lần dời đô. Giống như người Tần đã chiếm được
hai quận Vu, Kiệt, bọn quý tộc nước Sở như Trang Kều đều tự xưng
vương, các nước chư hầu như Ðiện, Dạ Lang, Mân Sơn, Thả Lan đều
không chịu vâng lời. Khoảnh Tương vương tuy đã từng phản công