Tầm Tần Ký
Hồi 130
Ðào kênh Kinh Lạc
Từ một thái tử mà trở thành đấng quân vương, những giai đoạn khác
nhau thì có những nỗi khổ khác nhau, nếu có thể thống nhất thiên hạ
như ước mơ của hữu thừa tướng, nỗi ưu phiền này Hạng Thiếu Long,
Ðàng Dực, Kinh Tuấn sau khi tìm hiểu đô ky quân thì cũng biết được
kết cấu của quân này, vì thế bắt tay vào chỉnh đốn cải cách.
Nhân số của đô ky quân khoảng một vạn, chia thành năm quân, mỗi
quân hai ngàn người, đều là những quân tinh nhuệ giỏi về xạ ky, chỉ
thua cấm vệ quân chịu trách nhiệm bảo vệ cho cấm cung của Tần
vương, đại đa số là hậu duệ của hoàng thất, thân thế trong sạch, nên ai
nấy đều lấy làm vinh dự vì được trở thành đô ky quân.
Lúc bình thường thì đô ky đóng ở bốn ngôi thành nhỏ ở phía ngoài
thành Hàm Ðan, phụ trách việc tuần tra ở ngoài thành.
Chuyện trong thành đều do đô vệ quân xử lý, công việc phân chia rất rõ
ràng.
Nhưng khi có chuyện xảy ra đô vệ thống lĩnh sẽ chịu sự điều phối của
đô ky thống lĩnh, cho nên hai bộ phận này đô ky là chính, đô vệ là phó.
Cứ mỗi ba tháng thì cùng nhau thao luyện để có thể phối hợp ăn khớp
với nhau.
Đô vệ thống lĩnh mỗi tháng phải báo cáo mọi việc cho đô ky thống
lĩnh, rồi đô ky thống lĩnh sẽ trực tiếp báo cáo cho vua Tần.
Có thể thấy đô ky thống lĩnh tương đương với thành thủ, phải do vua
Tần chỉ điểm, chọn lựa người đáng tin cậy nhất.
Ðối với Chu Cơ và tiểu Bàn mà nói, không ai có thể lý tưởng hơn Hạng
Thiếu Long.
Chả trách gì mặc dù Lã Bất Vi có cật lực phản đối cũng vô hiệu, nên
chỉ đành vớt vát bằng cách trao cho Quản Trung Tà làm đô vệ thống
lĩnh.
Cả ba bộ phận cấm vệ, đô ky, đô vệ là xương sống của việc phòng vệ
hoàng thành.
Sáng hôm ấy, ở quảng trường trước cung điện chính, nghi thức phong
nhậm được tiến hành.
An Cốc Hề thống lĩnh cấm vệ quân được phong là tướng, phụ trách
quân vụ của Hàm Cốc quan, Hồ Lao quan và Hào Tái quan, quyền lực
và địa vị đều có tăng chứ không giảm nên An Cốc Hề không hề có cảm
giác buồn bã.
Chức vụ của gã được trao cho hai anh em hoàng tộc trẻ tuổi là Xương
Bình quân Doanh Hầu và Xương Văn quân Doanh Việt, thống lĩnh ky
binh, chiến xa và bộ binh, chức thống lĩnh này từ một đã chia làm hai,
trở thành cấm ky tướng và cấm vệ tướng.
Chức thống lĩnh cấm quân này do người của hoàng tộc đảm nhiệm, đó
là truyền thống của nước Tần, Lã Bất Vi không thể can thiệp vào
chuyện này.
Quản Trung Tà được phong làm đô vệ thống lĩnh, dùng tâm phúc của
Lã Bất Vi là Lã Hùng làm phó tướng.
Đô vệ quân tuy nằm dưới đô ky quân, nhưng quả thật phụ trách việc
phòng vệ trong thành và trị an, cũng giống nhu một tập thể hỗn hợp
giữa quân đội và cảnh sát của thời hiện đại. Nước Tần vì người dân vẫn
còn hung hãn nên chức vị này cũng không dễ làm.
Lần đầu tiên Hạng Thiếu Long gặp tên Quản Trung Tà này.
Quả như lời Đồ Tiên nói, y cao hơn Hạng Thiếu Long đôi chút, không
tuấn tú như sư đệ của y là Liên Tấn, nhưng mặt mũi thô kệch, người
vạm vỡ, eo thon chân dài, trông rất đàn ông, tuổi khoảng ba mươi.
Ðôi chân mày của y sắc như kiếm, mũi cao mắt sâu, đôi mắt sáng quắc,
khi bước lên đài nhận chiếu thư và quân phù trông rất ung dung, như hổ
chạy rồng bay, những kẻ không vừa lòng y ngồi lên chức này trong giới
quân sự cũng bị chấn động bởi khí thế và uy phong đại tướng của y,
khó trách y có thể nổi bật trong đám thực khách của tướng phủ, trở
thành một trong những kẻ Lã Bất Vi coi trọng nhất.
Kinh Tuấn chỉ những người bên cạnh Lã Bất Vi cho Hạng Ðằng, nói,
„Kẻ mặc y phục màu vàng chính là Mạc Ngạo, hai tên võ sĩ phía sau y
là Lỗ Tàn và Châu Tử Hoàn."
Hạng Ðằng nghe xong thì nhìn qua.
Mạc Ngao ấy người cao lêu nghêu, bộ mặt dài như mặt ngựa, da mặt
hơi tái xanh trông có vẻ không khỏe lắm, tuổi khoảng ba mươi lăm ba
mươi sáu, dưới cằm là hàm râu theo kiểu sơn dương, trông rất thư sinh,
đôi mắt lim dim, có vẻ âm trầm khó đoán.
Hạng Thiếu Long ghé vào tai Ðằng Dực nói, „Nếu không giết người
này, sớm muộn chúng ta sẽ bị hại trong tay y."
Ðằng Dực gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Còn hai tên Lỗ Tàn và Châu Tử Hoàn một cao một thấp, đều là những
kẻ trông rất vạm vỡ, vẻ ngoài trông lạnh lùng, chỉ nhìn bề ngoài thôi
cũng đã biết đó là những kiếm thủ đáng gờm.
Sứ tiết nước ngoài như Ðiền Ðan không thấy xuất hiện, bởi vì đây là
chuyện nhà của người Tần, lại liên quan đến chuyện phòng vệ hoàng
thành nên đã không mời người ngoài tham dự.
Tiểu Bàn vốn là quý tộc nước Triệu, lớn lên trong chốn cung đình, sau
khi đến nước Tần được hai năm, mỗi ngày đều được huấn luyện, nên
trông lớn hơn tuổi tác của mình nhiều, dù trong không khí trang
nghiêm, mọi người đều nhìn vào, nhưng vẫn ung dung tự Nhiên, khiến
cho các đại thần đều gật đầu khen ngợi.
Lã Bất Vi xem ra rất mãn nguyện vì đứa con này, đã cảm thấy mình đã
không bỏ phí công.
Lễ xong thì quần thần đều ra về, nhưng bọn An Cốc Hề, Xương Bình,
Xương Văn, Quản Trung Tà, Hạng Thiếu Long đều được giữ lại dự yến
với thái hậu và bị quân.
Những người như Lã Bất Vi và Từ Tiên, Lộc Công, Vương Hột, Ðỗ
Bích, Mông Ngao, Thái Trạch, tả giám hầu Vương Quan, hữu giám hầu
Giả Công Thành cũng được mời.
Buổi tiệc được diễn ra trong nội đình.
Nhân lúc thái hậu và bị quân vào hậu cung thay y phục, mọi người đều
tập trung trong nội đình chúc mừng lẫn nhau.
An Cốc Hề kéo Xương Văn quân và Xương Bình quân giới thiệu cho
Hạng Thiếu Long quen biết.
Hai anh em nhà này vẻ ngoài trông cũng tuấn tú, tuổi khoảng hai mươi,
mặt vuông tai lớn, người cao lớn uy võ, đem lại cho người ta có cảm
giác tinh minh nhưng không phải xảo trá.
Có lẽ cũng nhờ An Cốc Hề nên hai người này cũng tỏ ra thân thiện với
Hạng Thiếu Long lắm.
Sau mấy lời khách khí, Xương Bình quân Doanh Hầu nói, „Võ công
của Hạng đại nhân quả thật cao cường, ngay cả Vương Tiễn cũng
không thắng nổi ngài, sau cuộc tỷ thí ấy lại còn khen ngợi nhân phẩm
kiếm thuật của ngài nữa, tại hạ mong có một dịp mời đại nhân đến hàn
xá đàm đạo, tiện thể huấn luyện cho muội tử ngang ngạnh của chúng
tôi, ngày ấy ả đã đánh cược ngài thua Vương Tiễn, cả nhìn cũng không
thèm nữa."
Xương Văn quân cười nói, „Nhớ rằng hãy mang theo Kỷ tài nữ để
chúng tôi mở rộng tầm mắt, nhưng hãy nhớ rằng phải giữ bí mật, nếu
không nam nhân ở Hàm Dương sẽ kéo đến phủ chúng tôi, khiến cho
cây kim chui qua cũng chẳng lọt.
An Cốc Hề nói, „Hạng đại nhân hãy cẩn thận Doanh Doanh tiểu thư,
ngàn vạn lần đừng khinh địch, tại hạ đã có lần suýt thua dưới kiếm của
nàng. Doanh Doanh tiểu thư đã sắp đến mười tám tuổi nhưng vẫn chưa
chịu gả cho kẻ khác, khiến cho các vị công tử ở Hàm Dương đều khổ
sở chờ đợi."
Rồi hạ giọng nói, „ở Hàm Dương này ngoài quả phụ Cầm Thanh, có
thể nói nàng là người đẹp nhất."
Hạng Thiếu Long nghe mà lo lắng, thầm nghĩ nếu là như thế, gã không
thể nào đến phủ Xương Bình quân được, để tránh vương sơi dây tình.
Trong thời khắc lúc nào cũng lo lắng, làm sao có lòng dạ trêu hoa ghẹo
cỏ.
Ðang lúc nói chuyện thì Lã Bất Vi dắt theo Quản Trung Tà đi về hướng
họ, từ xa đã cười khà khà nói, „Trung Tà! Ðể ta dẫn kiến cho ngươi các
vị huynh đệ đồng liêu."
Bọn ba người An Cốc Hề đều thoáng qua ánh mắt không vui rồi mới thi
lễ tương kiến.
Lã Bất Vi dẫn kiến Quản Trung Tà cho mọi người, Quản Trung Tà thì
mỉm cười thân thiết, nhưng chỉ là khi nhìn Hạng Thiếu Long thì trong
mắt thoáng qua tia sát cơ.
Hạng Thiếu Long bị tia nhìn lợi hại của y làm cho giật mình.
Hai người này trên thực tế đã giao thủ với nhau nhưng vẫn tỏ vẻ lần
đầu tiên gặp nhau.