Tải bản đầy đủ (.doc) (15 trang)

Tài liệu Tầm Tần Ký 128 pdf

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (78.73 KB, 15 trang )

Tầm Tần Ký
Hồi 128
Dấu mình trong hoàng cung
Hạng Thiếu Long về đến Ô phủ.
Trận hỏa hoạn đêm ấy chỉ đốt cháy kho lương, nhưng đã bị dập tắt,
không hề ảnh hưởng gì đến những tòa nhà chính.
Hơn mười ngày trước, chiến sĩ của hai tinh binh đoàn gồm hai nghìn
người, lần lượt kéo vào thành Hàm Dương, thực lực của Ô phủ đã tăng
lên.
Hạng Thiếu Long cưỡi con tật phong cùng Ðằng Dực, Kinh Tuấn và
bọn thiết vệ vào trong cổng, Ðào Phương chạy lên nói, „Long Dương
quân đang chờ cô gia trong đại sảnh."
Ðằng Dực nhìn quanh quất trong sân, không có xe ngựa hay tùy tùng,
ngạc nhiên nói, „Y chỉ đến một mình thôi sao?"
Hạng Thiếu Long cũng có ý muốn gặp người bạn cũ này, hỏi về tình
hình các mặt hiện nay, đương nhiên cũng muốn biết chuyện của Triệu
Nhã, cùng Ðào Phương vào đại sảnh gặp Long Dương quân.
Lần này y tuy không dán râu nhưng mặc đồ của dân thường để tránh tai
mắt của kẻ khác.
Khi chỉ còn lại hai người, Long Dương quân vui vẻ nói, „Hạng huynh
vẫn được an toàn, nô gia thật lòng vui mừng."
Hạng Thiếu Long cười nói, „Nghe ngữ khứ của quân thượng, có vẻ như
ta vẫn còn sống là điều hiếm thấy."
Long Dương quân rầu rĩ than rằng, „Dù là ở nước Tần hay ở nước
khác, kẻ muốn lấy đầu của Hạng huynh thật không đếm xuể, gần đây
lại có nghe đồn rằng Hạng huynh và Lã Bất Vi bằng mặt chứ không
bằng lòng. Giờ đây thế lực của Lã Bất Vi ngày càng lớn mạnh, thật
khiến người ta lo lắng cho Hạng huynh."
Hạng Thiếu Long đã sớm quen với lối nói chuyện của gã nam nhân
kiều mị này, cười khổ nói, „Ðó gọi là giấy không bao được lửa, chuyện
gì cũng không thể giấu được kẻ khác."


Long Dương quân ngạc nhiên hỏi, „Giấy là gì?"
Hạng Thiếu Long thầm trách mình hồ đồ, đây là thứ đến đời Hán mới
phổ biến, mình lại nhất thời nói ra, trả lời rằng, „Ðó là tiếng quê bỉ
nhân, ý muốn nói thứ dùng để khắc chữ lên đó."
Long Dương quân đến lúc này mới hiểu, „Lần này ta đi sứ đến đây để
viếng tiên vương các người, thật là kỳ lạ, trong bốn năm đã mất hai vị
Tần vương, khiến cho ai nấy cũng nghi ngờ trong lòng, Lã Bất Vi cũng
kể như gan to bằng trời."
Hạng Thiếu Long biết y đang dò xét mình, thở dài, lảng sang chuyện
khác, „Tín Lăng quân thế nào rồi?"
Long Dương quân lạnh lùng nói, „Ðó là kết quả của những kẻ bội phản
đại vương ta, lần này y khó mà có cơ hội đứng dậy nữa, nghe nói y đã
chìm đắm trong tửu sắc, lại giải tán một bọn gia tướng. Vì thế đại
vương cũng chẳng thèm để ý đến y nữa.“
Rồi hạ giọng nói, „Triệu Nhã đã ngã bệnh."
Hạng Thiếu Long giật mình nói, „Cái gì?"
Long Dương quân chép miệng, „Nghe nói khi nàng hôn mê, chỉ gọi tên
của Hạng huynh, khiến cho Tín Lăng quân bực mình đến nỗi không
bước vào tẩm thất của nàng nửa bước."
Hạng Thiếu Long nghe nói mà đau đớn lòng, hận không sinh ra đôi
cánh để lập tức bay đến Ðại Lương.
Long Dương quân nói, „Hạng huynh hãy yên tâm, ta đã tấu trình với
đại vương lấy cớ nàng phải cần được trị bệnh, đã đưa phu nhân vào
trong cung sai người chăm sóc cho nàng, nếu Hạng huynh chấp nhận ta
có thể đưa nàng về Hàm Dương, song chuyện này phải đợi nàng khỏe
hẳn mới tính."
Hạng Thiếu Long giật mình nói, „Nàng bệnh nặng đến thế sao?"
Long Dương quân rầu rĩ nói, „Tâm bệnh là khó trị nhất."
Hạng Thiếu Long không hiểu nổi hàm ý hai nghĩa trong lời nói của
Long Dương quân, lòng như lửa đốt, nói, „Không, ta phải đến Ðại

Lương rước nàng về đây!“
Long Dương quân dịu dàng nói, „Hạng huynh vạn lần đừng đặt nặng
chuyện này, Hàm Dương đang là lúc long hổ tranh nhau, gió mây mù
mịt, khi về mới phát giác mọi chuyện đã xong, lúc ấy hối hận đã
muộn."
Hạng Thiếu Long bình tĩnh lại, nói, „Vậy ta sẽ phái người đi đón nàng
vậy, quân thượng có thể phái người tới giúp đỡ chăng?"
Long Dương quân nói, „Chuyện này đương nhiên không có vấn đề.
Thái tử Tăng của tệ quốc có ấn tượng tốt với Hạng huynh, chỉ cần biết
đó là chuyện của Hạng huynh nhất địch sẽ giúp đỡ tới cùng. Ðại vương
cũng biết thái tử Tăng về nước toàn là nhờ một tay Hạng huynh giúp
đỡ, nếu không, sẽ không chấp nhận chiếu cố cho Triệu Nhã."
Hạng Thiếu Long cố nén nỗi nhớ Triệu Nhã, hỏi, „Ngoài Ðiền Ðan, Lý
Viên và Bàng Noãn, sáu nước còn có những ai đến đây?"
Long Dương quân nói, „Nước Yên thì có thái tử Ðan, nước Hàn thì có
người bạn cũ của Hạng huynh là Hàn Sấm, giờ đây ai cũng muốn lấy
lòng Lã Bất Vi, Hạng huynh phải cẩn thận mới được. Giờ đây ở Hàm
Dương bọn chúng đương nhiên không dám làm càn, nhưng nếu Lã Bất
Vi sai huynh đi sứ nước khác thì tự nhiên sẽ có người đối phó với Hạng
huynh rồi đó."
Khi Hạng Thiếu Long còn do dự không biết có nên cho Long Dương
quân biết rằng kẻ đột kích bọn họ ở Hàm Ðan ngày ấy chính là Từ Dấy
Loạn mà thái tử Ðan của nước Yên phái đến thì Long Dương quân lại
nói tiếp, „Lý Viên lần này đến Hàm Dương, có mang theo tiểu công
chúa của nước Sở, hy vọng có thể làm vương phi của bị quân, nghe nói
Lã Bất Vi cũng đã gật đầu. Nhưng những bọn người trong phía quân sự
của nước Tần là Lộc Công, Từ Tiên, Ðỗ Bích đều cật lực phản đối, nếu
chuyện này không thành, Lã Bất Vi chắc chắn sẽ chẳng còn mặt mũi gì
nữa."
Hạng Thiếu Long nói, „Chuyện này thành hay bại là ở thái hậu, song

với thủ đoạn lợi hại của mình, Lã Bất Vi sẽ có cách khiến cho thái hậu
gật đầu."
Long Dương quân hạ giọng nói, „Nghe nói Cơ thái hậu rất có thiện cảm
với Hạng huynh, không biết Hạng huynh có thể ra tay để cho giấc
mộng của Lý Viên tan thành mây khói chăng?"
Chuyện lúc này Hạng Thiếu Long sợ nhất là gặp Chu Cơ, nếu không
xong, không những sẽ cảm thấy tự cắn rứt lương tâm mà danh dự và
hình tượng của mình cũng bị mất hết. Buồn bã thở dài, nói, „Cũng
chính vì bà ta đối với bỉ nhân có thiện cảm nên bỉ nhân cũng khó mà
mở lời."
Long Dương quân biết rõ tính cách của gã, nói, „Ta bí mật đến đây tìm
Hạng huynh cho nên không tiện ở lâu, ngày mai ta sẽ phái người đến
gặp Hạng huynh, tên này là đinh gia, là tâm phúc của ta, rất thông
minh, có y cùng người của Hạng huynh ở Ðại Lương, nhất địch mọi
việc sẽ được ổn thỏa cả thôi."
Hạng Thiếu Long nói lời tạ ơn rồi đưa y ra ngoài cổng.
Khi quay về thì lập tức tìm Ðằng Dực và Ðào Phương thương lượng.
Gã vốn muốn phái Kinh Tuấn đi đón Triệu Nhã, nhưng giờ đây Hàm
Dương đang là lúc cần người nên cuối cùng đã quyết định do Ô Quả
dắt theo năm trăm tinh binh đi làm chuyện này.
Khi mọi việc đã bàn định xong thì Cầm Thanh phái người đến tìm gã.
Cả ba người đều ngạc nhiên, chả lẽ mỹ nữ trong sạch nổi tiếng thiên hạ
này cuối cùng đã động lòng hay sao?
Khi Hạng Thiếu Long, Ðằng Dực, Kinh Tuấn và thập bát thiết vệ đến
phủ Cầm Thanh, trời đã tối mịt.
Mọi người được mời vào trong tòa đại sảnh, hai nữ tỳ bưng trà thơm
lên, thì quản gia Vương nhị thúc mời Hạng Thiếu Long, Ðằng Dực,
Kinh Tuấn vào trong nội sảnh.
Kinh Tuấn thấy mình được quả phụ xinh đẹp này cũng coi trọng nên
hớn hở ra mặt. Còn Hạng Thiếu Long thì có chút thất vọng, bởi vì biết

được chuyện này chẳng có quan hệ gì với chuyện trai gái tư tình.
Nam nhân là như thế, nhưng cũng để mặc cho nữ nhân yêu mình, chỉ
cần không quá nhiều phiền toái là được.
Cầm Thanh vẫn với dáng vẻ rất đoan chính thi lễ rồi mời ba người ngồi
xuống.
Khi biết mọi người chưa dùng cơm thì sai bọn nữ tỳ đem thức ăn lên
chiêu đãi bọn họ và nhóm thiết vệ đang chờ ở ngoài sảnh.
Bọn Hạng Thiếu Long không hề khách sáo, cố gắng ăn cho bằng hết.
Hạng Thiếu Long thấy nàng nhíu mày, nén không được hỏi, „Cầm thái
phó mời chúng tôi đến đây không biết có gì chỉ giáo?"
Cầm Thanh buồn rầu thở dài rồi nói, „Không biết có phải vì ta đã quá
đi nghi hay không mà những chuyện hôm nay xảy ra khiến ta cảm thấy
không ổn lắm."
Ba người đều ngạc nhiên bỏ thức ăn trên tay xuống, nhìn về hướng
nàng.
Cầm Thanh rõ ràng không quen lắm khi bị cả ba gã đàn ông nhìn vào,
nhất là đôi mắt tham lam của Kinh Tuấn, cúi đầu nói, „Hôm nay ta ở
trong thái miếu dâng hương hoa cho linh cữu của tiên vương, khi quay
ra thì gặp Lao ái, vốn là thực khách của tướng phủ, bị y chặn đường
lại..."
Cả ba người đều biến sắc.
Kinh Tuấn cả giận quát, „To gan thật! Ta nhất định phải dạy cho y một
bài học, mặc kệ y đang dựa hơi ai."
Ðằng Dực nói, „Cầm thái phó không có gia tướng đi theo hay sao?"
Cầm Thanh nói, „Chẳng những có gia tướng đi theo mà lúc ấy có Từ tả
thừa tướng và Lã tướng cũng ở trong thái miếu, đích thân nghe ồn ào
thì đều chạy ra."
Kinh Tuấn cười lạnh lùng nói, „Ta xem Lã Bất Vi ấy sẽ xử trí thế nào
đây! ôi chao!“
Ðương nhiên đã bị Ðằng Dực đá cho một cước.

Cầm Thanh nhìn sang Ðằng Dực, ánh mắt lộ vẻ chân thành, dịu giọng
nói, „Ðằng đại ca đừng coi Cầm Thanh là người ngoài được chăng?
Tiểu muội và Yên Nhiên muội vừa gặp như bạn cũ, tình như tỷ muội.
Cho nên đêm nay mới không e ngại, mời các vị đến hàn xá thương
lượng."
Ðằng Dực hơi đỏ mặt, ái ngại nói, „Thôi được! Lã Bất Vi xử trí như thế
nào?"
Cầm Thanh càng buồn hơn, chậm rãi nói, „Lã Bất Vi làm rất hay, bảo
tên Lao ái ấy dập đầu nhận sai trước mặt ta và Từ tướng, lại còn tuyên
bố sẽ trừng phạt y trước mặt mọi người."
Hạng Thiếu Long đã sớm biết là chuyện gì, những điều đó đã sớm ghi

×