Tải bản đầy đủ (.doc) (12 trang)

Tài liệu Tầm Tần Ký 127 ppt

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (72.25 KB, 12 trang )

Tầm Tần Ký
Hồi 127
Mưu dựng đại nghiệp
Lã Bất Vi người mặc quan phục, thần thái bay bổng, nghênh ngang
bước vào điện Từ Hòa của Chu Cơ, Hạng Thiếu Long vội vàng đứng
dậy thi lễ.
Lã Bất Vi càng oai vệ hơn trước, đôi mắt hấp háy nhìn Hạng Thiếu
Long từ trên xuống dưới rồi mỉm cười gật đầu, vui vẻ nói, „Thật vui
mừng có thể gặp lại Thiếu Long."
Tuy chỉ là một câu nói bình thường, nhưng trong đó có hàm chứa nhiều
ý lắm, thứ nhất thầm trách Hạng Thiếu Long không từ mà biệt, không
để mắt đến triều đình, đồng thời ngầm ám chỉ y vẫn có thể thoát chết!
Rồi Lã Bất Vi thi lễ với Chu Cơ, nhưng không quỳ xuống, rõ ràng là ỷ
vào mối quan hệ đặc biệt với Chu Cơ, mà không coi mình là bầy tôi.
Lã Bất Vi ngồi đối diện với Hạng Thiếu Long cười nói, „Giờ đây đại
Tần ta đang là lúc khó khăn, những hạng vô liêm sỉ ngu ngốc đang có ý
đồ không tốt. Thiếu Long nếu không có chuyện gì gấp gáp thì hãy cứ ở
lại Hàm Dương, ta còn có việc cần dùng đến ngươi."
Hạng Thiếu Long gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Ðồng thời cũng thầm khen Lã
Bất Vi quả là thủ đoạn, biết lợi dụng những nguy cơ này để làm áp lực,
khiến cho mẹ con Chu Cơ đành phải dựa vào y.
Lã Bất Vi quay sang Chu Cơ nói, „Thái hậu và Thiếu Long đang bàn
chuyện gì mà cao hứng đến thế?"
Chỉ là một câu nói bâng quơ nhưng cũng đã thể hiện hết thái độ ngang
ngược của Lã Bất Vi. Nếu luận về tôn titrên dưới, nào đến lượt một tả
thừa tướng như y quán chuyện thái hậu.
Chu Cơ ngược lại không hề tỏ vẻ bực bội, bình thản nói, „Chỉ là hỏi
tình hình gần đây của Thiếu Long mà thôi."
Lã Bất Vi trong mắt lộ một tia giận dữ, lạnh lùng nói, „Thiếu Long hãy
lùi đi một lát, ta và thái hậu có chuyện cần phải bàn bạc."
Hạng Thiếu Long cũng thầm bực trong lòng, như thế rõ ràng là y muốn


hạ uy phong của mình, ngầm bảo mình không có tư cách mật nghị cùng
y và Chu Cơ.
Khi định lùi xuống thì Chu Cơ lên tiếng, „Thiếu Long không cần đi, Lã
tướng sao lại có thể coi Thiếu Long là người ngoài?
Lã Bất Vi ngẩn ra một chút rồi nở nụ cười, „Hạ thần nào xem Thiếu
Long là người ngoài, chỉ là gần đây y không để tâm đến việc triều
chính, chỉ sợ phiền lòng y mà thôi!“
Chu Cơ nói với vẻ tỉnh như không, „Lã tướng cả một chút nhẫn nại mà
cũng không có, rốt cuộc là có chuyện hệ trọng gì?
Lúc này Lã Bất Vi và Hạng Thiếu Long đều biết Chu Cơ đã nổi giận,
vả lại, lại đứng về phía Hạng Thiếu Long.
Lã Bất Vi rất khôn khéo, cười giả lả nói, „Xin thái hậu đừng trách, lần
này lão thần bái kiến thái hậu là để tiến cử một người thích hợp nhất,
đảm nhiệm chức vị đô ky thống lĩnh phụ trách an toàn cho hoàng
thành."
Đô ky thống lĩnh là người gần với hoàng thất nhất, là cấm vệ thống lĩnh
An Cốc Hề.
Việc phòng vệ thành Hàm Dương chủ yếu là do ba bộ phận nắm giữ,
đó là cấm vệ canh giữ hoàng cung, và hai quân đô ky đô vệ canh giữ
hoàng thành, đô ky là ky binh, đô vệ là bộ binh.
Đô ky thống lĩnh và đô vệ thống lĩnh hợp lại thì ngang ngửa với chức
thành thủ mà Hạng Thiếu Long đảm đương lúc ở Hàm Ðan, nhưng
chẳng qua bộ binh và ky binh được chia ra.
Bộ binh có ba vạn người, nhiều gấp ba lần ky binh, nhưng luận về vinh
dự và địa vị phụ trách thống lĩnh đô ky của ky binh hơn hẳn tướng quân
thống lĩnh bộ binh.
Chu Cơ lạnh nhạt nói, „Lã tướng không cần đề bạt người khác nữa, ta
đã quyết định do Thiếu Long nắm chức đô ky thống lĩnh, ngoài y ra,
không ai có thể khiến cho ta yên tâm."
Lã Bất Vi không ngờ Chu Cơ, kẻ trước nay vẫn nghe lời y, mà trong

chuyện này lại đi ngược lại với ý của y như vậy, hoàn toàn không hề có
chỗ nào thương lượng được, mặt hơi biến sắc, ngạc nhiên quay sang
Hạng Thiếu Long, „Thiếu Long đã thay đổi chủ ý rồi sao?"
Hạng Thiếu Long đương nhiên biết rõ lòng dạ Chu Cơ. Nàng cũng là
người cực kỳ lợi hại nên càng không muốn mãi mãi chịu sự ảnh hưởng
của Lã Bất Vi, giờ đây Hạng Thiếu Long được lòng của phía quân sự,
có y làm đô ky thống lĩnh, không những có thể chống lại Lã Bất Vi mà
còn khiến cho y phải e ngại, không dám không còn coi mẹ con nàng ra
gì, đồng thời thông qua Hạng Thiếu Long để lôi kéo phía quân sự, dần
dần thoát ra khỏi bàn tay của Lã Bất Vi.
Hạng Thiếu Long biết Lã Bất Vi bề ngoài tuy có vẻ quan tâm, nhưng
thật ta là ngầm ép gã không nhận nhiệm vụ này, vậy thì y có thể danh
chính ngôn thuận tiến cử người của y.
Hạng Thiếu Long mỉm cười nói, „Cũng như lời Lã tướng nói, giờ đây
đại Tần của chúng ta đang là lúc khó khăn, Thiếu Long chỉ đành gác
chuyện cá nhân sang một bên, miễn cưỡng nhận nhiệm vụ gian khó
này."
Lã Bất Vi trong mắt thoáng qua tia giận dữ, nhưng mặt thì mỉm cười,
cười khà khà nói, „Vậy thì còn gì bằng nữa, chả trách nào thái hậu coi
trọng ngươi như vậy, ngàn vạn lần đừng để thái hậu thất vọng đó!"
Chu Cơ bình thản nói, „Lã tướng có chuyện gì gấp gáp nữa chăng?"
Lã Bất Vi trong lòng tuy giận lắm, nhưng nào dám gây với Chu Cơ,
cũng biết lời lúc nãy của mình có hơi quá đáng cười giả lả nói, „Thừa
tướng nước Tề là Ðiền Ðan, quốc cửu nước Sở là Lý Viên, tướng quân
nước Triệu là Bàng Noãn đều đã đến Hàm Dương tối đêm qua, mong
được thỉnh an thái hậu."
Chu Cơ lạnh lùng nói, „Vị vong nhân hiếu phục đang mặc trên mình,
có gì hay mà gặp, tất cả hãy để tiên vương nhập thổ rồi hãy nói."
Lã Bất Vi lần đầu tiên thấy Chu Cơ dùng thái độ này để đối đãi với y,
trong lòng biết rõ toàn là vì Hạng Thiếu Long.

Y là kẻ có lòng dạ sâu xa, không hề biểu lộ ra mặt, trả lời vài ba câu rồi
cáo từ lui ra.
Không khí trong điện Từ Hòa trở nên trầm mặc, phải một lát lâu sau,
Chu Cơ mới thở dài, „Ta đã ra lệnh cho những kẻ thấy khanh và đại
vương nói chuyện không được truyền chuyện này ra ngoài, nếu kẻ nào
vi phạm, sẽ chém đầu, Bất Vi hình như cũng chưa biết chuyện này."
Hạng Thiếu Long cảm kích nói, „Ða tạ thái hậu!"
Chu Cơ buồn rầu nói, „Thiếu Long! Ta rất mệt, giờ đây phải làm thế
nào đây? Tại sao không thể nào vui lên được."
Hạng Thiếu Long biết nàng đang dùng một cách khác để ép mình an ủi
nàng, chép miệng nói, „Thái hậu hãy bình tĩnh lại, bị quân còn cần thái
hậu chỉ dẫn và chăm sóc."
Trong tình huống này gã không thể nào nhắc đến chuyện Lao ái.
Ðầu tiên là gã rất khó giải thích vì sao biết trước Lao ái sẽ quyến rũ
nàng, điều đáng ngại hơn là Chu Cơ sẽ buộc gã thay thế cho Lao ái
trong tương lai, gã càng cảm thấy lo lắng. Nhưng cũng biết rằng lịch sử
không thể thay đổi được.
Chu Cơ trầm mặc một lúc, thỏ thẻ nói, „Khanh phải cẩn thận tên Bàng
Noãn của nước Triệu kia, y là người do một tay Hàn Tinh đề bạt, là
một kẻ ngang ngược nổi tiếng, miệng như bôi mỡ, giờ đây đã là thành
thủ của Hàm Ðan, là một tướng lãnh nổi tiếng nhất của nước Triệu hiện
nay, ngoài Lý Mục, Liêm Pha, y lần này đến Tần, chỉ là để muốn thám
thính hư thực của chúng ta! Ta không biết Bất Vi có ý gì mà đột nhiên
kêu huynh gọi đệ với người của sáu nước, hình như làm ra vẻ chưa
từng xảy ra chuyện gì."
Hạng Thiếu Long thì ngược lại không để tên Bàng Noãn này vào trong
mắt, nếu chẳng phải Quách Khai và Chu Cơ có mối quan hệ trước đây,
không tiện đến thì đâu đến được gã này. Lúc bấy giờ cả hai đều không
biết nói gì nữa. Sau khi nói bâng quơ mấy câu nữa, Hạng Thiếu Long
cáo từ, Chu Cơ tuy không muốn, nhưng sợ kẻ khác có lời đàm tiếu nên

chỉ đành để gã ra đi.
Vừa mới bước ra khỏi cung thái hậu, An Cốc Hề chạy đến nói, „Bị
quân muốn gặp thái phó."
Hạng Thiếu Long cùng y đến cung thái tử.
An Cốc Hề hạ giọng nói, „Thái phó gặp bị quân xong, có thể đến phủ
tướng quân Lộc Công một chuyến chăng?"
Hạng Thiếu Long trong lòng hiểu rõ, gật đầu.
An Cốc Hề không nói gì nữa, đưa gã đến thư hiên của cung thái tử rồi
mới đi.
Tiểu Bàn ngồi trong thư hiên mà mặt mũi đăm chiêu, miễn lễ quân thần
cho gã rồi bảo Hạng Thiếu Long ngồi xuống, gầm gừ, „Thái phó! Ta
muốn giết chết Lã Bất Vi."
Hạng Thiếu Long cả kinh, lạc giọng kêu lên, „Cái gì?"

×