Tải bản đầy đủ (.doc) (12 trang)

Tài liệu Tầm Tần Ký 126 docx

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (72.5 KB, 12 trang )

Tầm Tần Ký
Hồi 126
Khéo léo thoát hiểm
Ðến khi chiều xuống, mây trên trời dần dần hạ xuống thấp, hơi nước
phía dưới bốc lên, mây và hơi nước gặp nhau tạo thành một màn sương
mờ mịt, cách đó ba dặm chốc chốc lại vang lên tiếng ngựa hí, người
quát, rõ ràng đối phương đã không còn nhẫn nại nữa, tưởng rằng bọn
họ đã sớm quay về mục trường.
Cho đến lúc này cả hai bên vẫn chưa đụng độ nhau, thậm chí vẫn chưa
hề thấy được bóng của đối phương. Nhưng đây là một ván cờ đấu trí
tuệ, sức nhẫn nại, thể lực. Chỉ cần đi sai một bước, trong tình thế địch
mạnh ta yếu, bọn Hạng Thiếu Long sẽ khó thoát.
Nhân lúc trời tối và mây mờ mù mịt, sau khi đã thám thính xong, bọn
Kinh Tuấn đẩy ba bè gỗ vừa mới bí mật làm xong xuống nước, rồi
dùng dây thừng cột lại ở bên bờ, giấu trong bụi cỏ, rồi mới đến chỗ
Hạng Thiếu Long, Ðằng Dực và Kỷ Yên Nhiên nói, „Giờ đây phải làm
thế nào nữa?"
Hạng Thiếu Long đã quay về vẻ bình tĩnh của mình nói, „Vậy phải xem
động tĩnh của kẻ địch trước đã, nếu ta đoán không lầm, những tên địch
đang giữ phía sau sẽ đến đây để rà xét, xem chúng ta có còn nấp lại hay
không rồi báo cho toán quân phía trước, đó chính là lúc chúng ta phát
động tấn công."
Ðằng Dực gật đầu nói, „Chiêu này quả thực cao minh, sau khi kẻ địch
bị tập kích, sẽ lùi về giữ ở phía sau, một mặt toàn lực chặt đứt hậu lộ
của chúng ta, đồng thời dùng khói, lửa để thông báo cho đồng bọn ở
phía trước, rồi trước sau ập lại kẹp chúng ta ở giữa. Lúc ấy chính là lúc
chúng ta dùng bè gỗ thoát khỏi chỗ này."
Kỷ Yên Nhiên khen, „Thiếp nghĩ dù cho Tôn Võ sống dậy cũng không
thể nghĩ hay hơn kế này."
Hạng Thiếu Long lúc này tràn trề lòng tin, hạ lệnh cho Kinh Tuấn và
thật bát thiết vệ chia thành các nhóm, núp vào các nơi có lợi cho cả


công lẫn thủ, cả một khu đất rộng lớn đã nằm trong tầm tên của họ.
Bọn họ tuy nhân số ít, nhưng đều rất thiện chiến trong vùng sơn dã lúc
đêm tối, nên sức sát thương không thể coi thường được.
Còn Hạng Thiếu Long, Ðằng Dực và Kỷ Yên Nhiên nấp ở một ngọn
đồi gần đó, ẩn thân sau một đống loạn thạch, lặng lẽ chờ địch đến.
Mặt trăng dần dần lên cao, bầu trời trong xanh, khi sương mù tan dần,
kẻ địch cuối cùng cũng xuất hiện, bọn chúng chia thành mười nhóm,
men theo bờ sông mà dần dần tiến đến.
Bờ bên kia thì có ba nhóm, nhân số khoảng mười bảy mười tám tên,
tốp đầu tiên đã lọt vào tầm bắn của Kinh Tuấn và ba thợ săn họ Kinh.
Bọn Hạng Thiếu Long đều phát giác có hơn mười tên đang đi về phía
ngọn đồi nhỏ nơi họ ẩn thân, không khí rất căng thẳng.
Một thớt chiến mã được giấu bên cạnh bờ sông, khi bọn địch đến gần
thì một chiến sĩ của phía Hạng Thiếu Long dùng kiếm chọc vào mông
ngựa khiến nó hí lên.
Kẻ địch lập tức hùa về hướng ấy.
Rồi hàng loạt tiếng kêu thảm thiết vang lên, không cần nói cũng đủ biết
bọn chúng chạm phải những cạm bẫy do bọn Kinh Tuấn đặt ra, những
cạm bẫy này có thể khiến cho cả mãnh thú cũng ngã gục.
Bọn Hạng Thiếu Long biết thời cơ đã đến, trước tiên bắn ra hơn mười
trái cầu vải thấm dầu trước, đang cháy bừng bừng, rồi sau đó bắn tên
ra.
Trong ánh lửa nhập nhoạng, bọn địch hoàn toàn rối loạn, tiếng kêu
thảm và tiếng ngã ngựa vang lên.
Lợi hại nhất vẫn là Ðằng Dực, không mũi tên nào bắn trật, chỉ cần thấy
được hình dáng của kẻ địch, mũi tên của y giống như có mắt, bay thẳng
vào kẻ địch.
vì bọn họ ẩn thân rải rác khu vực bờ sông nên kẻ địch không thể tránh
vào đâu được.
Trong chốc lát phía đối phương đã có hơn mười tên trúng tiễn, bọn còn

lại vội vàng bỏ chạy.
Rồi một mũi hỏa tiễn bay lên trời, nổ bung ra thành từng đóa hoa sáng
ngời.
Hạng Thiếu Long vội vàng dẫn đầu chạy xuống đồi, đuổi theo giết
được thêm bảy tám tên nữa, rồi mới dắt ngựa áp giải Ô Kiệt vội vàng
lên ba bè gỗ chèo đi.
Trong sảnh đường, Ô Ðình Uy như một con gà chọi bại trận, cùng với
Ô Kiệt quỳ xuống trước mặt Ô ứng Nguyên.
Lúc này Ô ứng Nguyên tức giận đến nỗi xanh cả mặt.
Bọn Hạng Thiếu Long, Ðằng Dực, Kinh Tuấn, Ô Quả, Phố Bố, Lưu
Sào và Ðào Phương đứng hai bên lạnh lùng nhìn hai tên phản đồ của Ô
gia.
Ô Ðình Uy vẫn ngoan cố, „Hài nhi chỉ suy nghĩ cho gia tộc mà thôi,
dựa vào sức chúng ta làm sao đấu lại Lã tướng quốc.
Ô ứng Nguyên nổi giận, „Không ngờ Ô ứng Nguyên ta đây một đời
tinh minh mà lại sinh ra một đứa nghịch tử ngu ngốc như ngươi, lần
này Lã Bất Vi không giết được Thiếu Long, kẻ đầu tiên phải giết chính
là ngươi, như thế mới không để âm mưu bại lộ. Cho ta biết! Người
trong Lã phủ có hẹn với ngươi xong chuyện rồi gặp gỡ ở đâu không?"
Ô Ðình Uy im lặng, quả nhiên đã xác định có chuyện này, tuy chẳng
phải là người tài trí, nhưng chuyện giết người diệt khẩu như vậy, vẫn có
thể hiểu được.
ô Kiệt thì run bần bật khi nghĩ đến phải chịu gia pháp.
Ô ứng Nguyên thở dài, „Ô ứng Nguyên ta đây nói là làm, ngươi không
những đã chống lại lệnh của ta, thật sự thì ngay cả cầm thú cũng không
bằng! Người đâu hãy lập tức xử tử hai người này theo gia pháp!"
Lần này đến lượt Ô Ðình Uy gục ngã, kêu lớn, „Hài nhi đã biết sai,
cha...“
Bốn tên gia tướng chạy ra xốc hai tên đứng dậy.
Hạng Thiếu Long lên tiếng, „Xin nhạc phụ hãy nghe một lời của tiểu

tế, hay là hãy đưa bọn chúng ra biên tái để cho chúng giúp đại ca khai
khẩn, lấy công chuộc tội."
Ô ứng Nguyên buồn bã thở dài, „Tâm ý của Thiếu Long, ta đương
nhiên hiểu được. Nhưng đây là lúc tồn vong của gia tộc, nếu ta vì y là
con ruột mà tha cho y, vậy tộc quy của họ Ô ta làm sao có thể tồn tại
được nữa, mọi người đều không phục. Những tộc trưởng khác đều trách
ta có lòng riêng. Ô ứng Nguyên ta có ba đứa con thì cứ coi như là chỉ
sinh hai đứa. Nào! Giải y đến gia từ, mời tất cả những trưởng bối đến
đây, ta sẽ cho tất cả mọi người biết rằng bội phản gia tộc thì chỉ có một
kết cuộc duy nhất mà thôi."
Ô Ðình Uy lúc này mới biết phụ thân không hù dọa mình, lập tức mềm
nhũn ra như bún, khóc rống lên.
Hạng Thiếu Long lúc này vẫn còn muốn lên tiếng.
Ô ứng Nguyên lạnh lùng nói, „ý ta đã quyết, không ai có thể thay đổi
được, nếu phải hy sinh một đứa con, mà có thể cảnh cáo được tất cả
mọi người, Ô ứng Nguyên ta tuyệt không do dự."
Khi mọi người đang trố mắt ra, Ô Ðình Uy và Ô Kiệt đã bị giải ra.
Ô ứng Nguyên nói không sai, y kiên quyết xử tử Ô Ðình Uy đã khiến
tất cả mọi người đều run sợ, trong tộc không còn ai dám phản đối quyết
định đấu tranh đến cùng với Lã Bất Vi.
Kỳ mưu diệu kế này vẫn không hại chết Hạng Thiếu Long, khiến cho
bọn họ càng tin tưởng gã hơn.
Tình thế của Ô gia ở Hàm Dương giờ đây đã khác lúc trước, không còn
bị đố ky nữa.
Bởi vì mối quan hệ của Hạng Thiếu Long và phía quân sự ngày càng
được cải thiện, Hạng Thiếu Long với tâm phúc Mông Ngao của Lã Bất
Vi giờ đây thân như huynh đệ, tình thế của bọn họ lại càng có lợi hơn
bất cứ lúc nào.
Lã Bất Vi kế này không được, tất sẽ dùng đến kế khác.
Nhưng cái chết của Ô Ðình Uy cũng mang đến cho người ta nỗi buồn

trong lòng.
ô phu nhân và Ô Ðình Phương đều ngã bệnh.
Nhưng Ô ứng Nguyên vẫn kiên cường một cách kỳ lạ, vẫn xử lý mọi
việc trong tộc một cách bình thường, lạo còn gọi về hai người con trai
đang làm ăn buôn bán ở ngoài, phái họ đến biên cương phía bắc mở
mang mục trường, khuếch trương thế lực ở vùng biên giới.
Đó chính là chuyện Trang Tương vương đã sớm phê chuẩn, cả Lã Bất
Vi cũng không thể cản trở được.
Còn bọn Hạng Thiếu Long thì chuyên tâm huấn luyện gia binh, sau hơn
hai tháng yên ổn, Ðào Phương đã mang tin tức mới nhất từ Hàm Dương
đến.
Trong đại sảnh, ngoài Ô ứng Nguyên, Ðằng Dực, Kinh Tuấn, hai vị
thân đệ của Ô ứng Nguyên là Ô ứng Tiết và Ô ứng ân cũng được tham

×