Tải bản đầy đủ (.doc) (13 trang)

Tài liệu Tầm Tần Ký 125 doc

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (72.32 KB, 13 trang )

Tầm Tần Ký
Hồi 125
Phá tan âm mưu
Khi mọi người chạy ra đến cửa thành, trời đã hưng hửng sáng.
Khi Hạng Thiếu Long thúc ngựa vào con đường dẫn ra đến cửa thành,
đột nhiên kìm ngựa kêu dừng.
Ðằng Dực, Kinh Tuấn, thập bát thiết vệ và Ô Kiệt cùng tinh binh đoàn
đều dừng lại theo gã.
Gió lạnh sáng thổi y phục của họ bay lất phất. Con đường không một
bóng người nhưng đầy sát khí thê lương. Gió thổi trên hàng cây hai bên
đường kêu xào xạc.
Hạng Thiếu Long cười khổ nói, „Ta phải đón Yên Nhiên thì mới yên
tâm quay về."
Ðằng Dực nhường mày nói, „Nàng ở chỗ quả phụ Cầm Thanh, cũng an
toàn thôi."
Hạng Thiếu Long nói, „Ðệ hiểu chuyện này, nhưng trong lòng cứ như
gai chích!“
Ðằng Dực và Kinh Tuấn nhìn nhau, giờ đây phải tranh thủ thời gian
quay về mục trường, không thể nào trù trừ được.
ô Kiệt lên tiếng, „Hạng gia! Hay là sai người khác đi đón phu nhân
vậy!"
Hạng Thiếu Long và Ðằng Dực nhìn nhau, đồng thời thấy gai gai trong
lòng, nhớ lại chuyến đi sứ đến Ngụy ngày ấy, khi đề nghị đổi lộ trình
thì phản ứng của Lã Hùng cũng tương tự như vậy.
Ðoàn viên trong tinh binh đoàn khi được huấn luyện, đã được dạy rất
kỹ về kỷ luật, khi cấp trên nói chuyện bọn họ không được quyền xen
vào. Tại sao tên Ô Kiệt này bỗng nhiên lớn gan như thế? Chả lẽ y lại sợ
bọn họ không biết tình thế đang gấp rút hay sao?
Hạng Thiếu Long sinh nghi nên tương kế tựu kế, „Vậy Ô Kiệt ngươi và
Kinh gia hãy đi đón phu nhân!“
ô Kiệt ngạc nhiên nói, „Làm sao được! Tiểu nhân còn phải dẫn đường


cho hai vị Hạng gia và Ðằng gia, ối chao!"
Hai người Ô Ngôn và Ô Thư, đã được Ðằng Dực ra hiệu, từ phía sau
thúc ngựa lên, rút trường kiếm chĩa vào hông Ô Kiệt, Hạng Thiếu Long
quắc mắt lên lạnh lùng cười nói, „ô Kiệt, nhà ngươi có biết đã sai lầm ở
chỗ nào không?"
ô Kiệt biến sắc nói, „Tiểu nhân không phải... ối! Tiểu nhân không phải
là gian tế!“
Nói ra mới biết mình hớ.
Phải biết rằng địa vị của Hạng Thiếu Long trong lòng tử đệ binh của Ô
gia rất cao, bọn họ tôn sùng gã như thần. Ô Kiệt này ở trước mặt gã, vì
đã có tật nên giật mình. Kinh Tuấn cả giận, quát lớn, „Kéo y xuống
ngựa!“
"Bùm."
ô Thư tung ra một cước, Ô Kiệt lập tức té xuống ngựa, khi chưa kịp
ngồi dậy thì bị Ðằng Dực từ trên ngựa phóng xuống nắm đầu lôi dậy,
tung thêm mấy quyền vào bụng y.
ô Kiệt đau đến nỗi quặn người lại, lại bị hai tên thiết vệ kẹp hai bên kéo
gã đứng dậy.
Kinh Tuấn rút thanh trủy thủ ra kê lên cổ y, gằn giọng nói, „Chỉ cần nói
dối một câu, thanh trủy thủ này sẽ cắt cổ họng ngươi. Nhưng ta cắt rất
chính xác, chưa đến mười ngày thì ngươi sẽ không chết đâu."
ô Kiệt hồn phi phách tán, lắp bắp nói, „Là thiếu gia ép tiểu nhân làm,
chao ôi! Là tiểu nhân không đúng! Khi làm tùy tùng cho y, đã nợ y rất
nhiều tiền."
Mọi người đều hoang mang, thầm kêu may mắn, nếu chẳng phải Hạng
Thiếu Long đột nhiên đòi đón Kỷ Yên Nhiên rời thành thì lần này bọn
họ đã chết chắc.
Quả thật độc kế này rất hay.
Hạng Thiếu Long trong lòng dâng lên hy vọng, trầm giọng hỏi, „Vậy
đại lão gia có chết thật không?"

ô Kiệt lắc đầu nói, „Toàn là lừa Hạng gia cả thôi. Mục trường chẳng có
chuyện gì xảy ra cả, thiếu gia chỉ muốn đối phó với ba vị đại gia mà
thôi, nếu không tiểu nhân cũng không muốn làm như vậy, ối!"
Thì ra đã bị Ô Thư thúc một gối bên bẹ sườn.
Hạng Thiếu Long không còn lo lắng nữa, hỏi, „Nhị ca hãy hỏi tiếp gã
này, đệ và tiểu Tuấn phải đến Cầm phủ, rước Yên Nhiên rồi sẽ định
đoạt sau."
Hẹn địa điểm gặp mặt xong, thì cùng Kinh Tuấn lên ngựa, phóng về
phía phủ của Cầm Thanh, lúc này mới có cơ hội lau mồ hôi trên trán.
Trên đường đến phủ Cầm Thanh, Hạng Thiếu Long như có cảm giác
vừa mới sống dậy.
Nếu tất cả những âm mưu gian kế của Lã Bất Vi đều là do tên Mạc
Ngao ở phủ Lã Bất Vi bày ra, người này quả thật là kẻ có trí kế cao
nhất trong số những người mà gã đã từng gặp, rất giỏi dùng thủ đoạn.
Nếu kế này thành công, Hạng Thiếu Long chỉ có thể sống hơn Trang
Tương vương hai ngày.
Ðây quả là một liên hoàn độc kế.
Ðầu tiên, Lã Bất Vi không thể hạ chết Hạng Thiếu Long trong rừng
tùng, lại chuyển sang ra tay đối với Ô Ðình Uy, kẻ đắm chìm trong tửu
sắc lâu nay, do Lao ái thông qua một danh kỹ ở chốn thanh lâu, lại
thêm uy thế của tướng phủ, rồi lợi dụng thái độ đố ky bất mãn của y đối
với Hạng Thiếu Long, để lôi kéo y.
Khi Ô Ðình Uy tiết lộ tin Ô tộc chuẩn bị bỏ đi cho Lã Bất Vi nghe, tên
gian nhân này lập tức hạ quyết tâm, trừ đi Hạng Thiếu Long.
Còn chuyện dùng độc hạ sát Trang Tương vương, có lẽ là kế hoạch đã
được vạch ra từ lâu, điều kiện duy nhất chỉ là chờ đợi mình đứng chân
cho vững rồi mới thực hiện mà thôi.
Vì thế Lã Bất Vi mượn cớ mời gã đi dự tiệc, dụ gã về Hàm Dương. Sau
khi Trang Tương vương chết đi, lừa gã ra ngoài thành rồi giết chết gã
trên đường.

Ðây là buổi giao thời của nước Tần, người Tần trên dưới đều lo lắng vì
cái chết của Trang Tương vương, lại thêm Hạng Thiếu Long có kẻ thù
ở khắp sáu nước, ai còn rảnh rỗi để truy cứu chuyện này.
âm phao tin Ô ứng Nguyên qua đời, tình thế mục trường đại loạn, hoàn
toàn không có sơ hở.
Hạng Thiếu Long và Ðằng Dực qua lời của Ô Kiệt đều cảm thấy Ðào
Phương rất lợi hại. Nhưng Trang Tương vương vừa mới bị hại chết,
bọn họ đã e sợ Lã Bất Vi, cho nên khi có kẻ bảo Lã Bất Vi đã hại chết
Ô ứng Nguyên, họ sẽ không mảy may nghi ngờ.
Sự thực Ô Ðình Uy tuy tồi tệ, nhưng chỉ muốn đối phó với Hạng Thiếu
Long, không đến nỗi tán tận lương tâm hại chết cha mình.
Nhưng lại có bọn người khả nghi tiến về phía Ô phủ, khiến cho bọn họ
không nghĩ ngợi nhiều, mà vội vàng quay về mục trường, cứ như thế đã
rơi vào cái bẫy Lã Bất Vi đã giăng sẵn.
Nếu chẳng phải Hạng Thiếu Long không yên tâm để Kỷ Yên Nhiên ở
lại Hàm Dương một mình, thì kế này của Lã Bất Vi đã thành công.
Hạng Thiếu Long hít một hơi dài, lấy lại hùng tâm, thúc ngựa cùng
Kinh Tuấn phóng trên đường Hàm Dương, chạy về phía phủ của Cầm
Thanh.
Cầm Thanh người mặc hiếu phục màu trắng, tiếp đón bọn họ ở chủ
sảnh, bình thản hỏi, „Mới sáng sớm mà Hạng thái phó đã đại giá quang
lâm, chẳng hay có chuyện chi gấp gáp?"
Hạng Thiếu Long thấy vẻ không vui trong lời nói của nàng, trả lời,
„Cũng không có chuyện gì quan trọng lắm, chỉ là muốn đưa Yên Nhiên
về mục trường mà thôi!"
Nói xong, bản thân mới biết lý do cũng khiên cưỡng lắm. Vốn là đã nói
để cho Yên Nhiên ở đây vài ngày, nhưng giờ đây chưa đến ba ngày đã
đến đón nàng, mà lại vội vội vàng vàng đến trong lúc người ta chưa kịp
thức dậy. Thật không hợp với lẽ chút nào.
Cầm Thanh sai bọn hạ nhân thông báo cho Kỷ Yên Nhiên, sau đó nhíu

mày trầm ngâm.
Hạng Thiếu Long nhấp một ngụm trà nóng rồi đưa mắt nhìn xung
quanh.
Ðại sảnh được sắp xếp rất đơn giản, không hề nhiễm một chút tục khí
nào, điều ấy cũng thể hiện khí chất cao nhã của nữ chủ nhân này.
Cầm Thanh lạnh nhạt nói, „Hạng thái phó đột nhiên thay đổi chủ ý,
phải chăng đã còn nợ Cầm Thanh một lời giải thích hợp tình hợp lý?"
Hạng Thiếu Long cảm thấy khó nói lắm.
Lừa dối nàng ư? Gã không muốn làm như vậy.
Cầm Thanh chép miệng, „Không cần cảm thấy khó xử nữa. Chí ít ngài
cũng không giống những kẻ khác, chỉ là đại vương vừa mới mất mà
Hạng thái phó lại bỏ đi như thế e rằng sẽ có lời ra tiếng vào."
Hạng Thiếu Long cười gượng nói, „Ta sẽ quay lại ngay, chao ôi! Trên

×