Bích Huyết Kiếm
Hồi 11(a)
Trượng kiếm giải thù hận
Cướp thơ thấy gian mưu
Thở dài một tiếng, Tiêu Công Lễ kể hết đầu đuôi câu chuyện kết thù
xưa kia cho các đồ đệ nghe.
Công Lễ nói:
- Năm đó, ta đang làm tướng cướp ở Song Long Cương. Nghe các em
báo cáo: Có quan Đạo Đài rất giàu có về hưu, đưa gia quyến đi qua
chân núi Song Long Cương này.
Nghề của giới lục lâm là cướp bóc, và nhứt là gặp những tham quan ô
lại càng hay. Vì tham quan bóc lột của dân chúng nhiều. Cướp tiền bạc
của một tên tham quan còn hơn cướp của cả trăm khách thương. Hơn
nữa tiền bạc của tham quan là bất nghĩa chí tài.
Cướp được tiền bạc đó yên trí và không tổn hại âm đức. Các em ta đã
thám thính rõ ràng, tên Đạo Đài đó họ Khấu. Nhưng có điều đáng ngại
là tên tham quan đó mướn Tế Nam phủ Hội Hữu tiêu cục, Tổng tiêu
đầu Mẫn Tử Diệp bảo tiêu. Người đó tức là anh cả của Mẫn Tử Hoa…
Nghe tới đây, Thừa Chí và Thanh Thanh đã biết rõ nguyên nhân của
câu chuyện rồi, nghĩ thầm: “Thì ra mối thù của họ do thế mà nên. Tiêu
Công Lễ định cướp của, Mẫn Tử Diệp là Tiêu Đầu tất phải bảo vệ. Hai
bên vì thế mà đánh nhau, Mẫn Tử Diệp địch không nổi bị giết.”
Tai nghe Công Lễ nói, mắt Thừa Chí vẫn để ý hành động của Vạn
Phương và Trọng Quân. Lúc ấy Trọng Quân giơ tay về phía sau, bỗng
nhảy phắt lên, phát giác bảo kiếm bị rút mất, sợ quá, vội rủ Vạn
Phương vượt tường chạy luôn.
Thừa Chí bấm bụng cười thầm, rồi lại để ý nghe Công Lễ kể. Công Lễ
nói:
- … Mẫn Tử Diệp ở giang hồ cũng có chút danh vọng, là cao thủ của
phái Võ Đang…
Thừa Chí gật đầu nghĩ thầm: “Phải rồi, anh em Mẫu Tử Hoa thuộc phái
Võ Đang. Sư phụ ta nói phái Võ Đang là phái Chánh Tông của thiên
hạ, người trưởng môn phái đó vẫn liên lạc với các môn các phái luôn.
Cho nên Mẫn Tử Hoa mới mời được nhiều người giỏi đến giúp như
vậy.”
Tiêu Công Lễ nói tiếp:
- Hay tin ấy, ta không dám ra lịnh hành đồng ngay. Đêm hôm đó, ta
thân hành xuống núi dò xét, đến chỗ họ ngủ trọ là khách điếm nọ. Ta
trông thấy một chuyện có thể tức vỡ bụng ngay được. Có ai ngờ, Mẫn
Tử Diệp là kẻ tham hoa hiếu sắc, thấy nhị Tiểu thơ của quan Khấu Đạo
Đài xinh đẹp liền lập ngay mưu kế, y hẹn Trương trại chủ ở Phi Hổ trại.
Chờ khi đi qua chân núi trại đó, Trương trại chủ xuống cướp, y giả vờ
kháng cự, giả vờ thua chạy, để Trương trại chủ cướp hết của cải, giết
hết gia đình Khấu Đạo Đài, và bắt sống Nhị tiểu thơ thoát hiểm. Lúc ấy
Nhị tiểu thơ trơ trọi một mình, lại có người cứu thoát khỏi tay giặc, tất
phải bằng lòng lấy y. Tham được của cải lớn, và lấy được lòng Tử
Diệp, Trương trại chủ vui lòng nhận lời ngay. Hai người đang bàn tán ở
trong phòng ngủ, không ngờ bị ta nghe hết. Giận quá ta trở về sơn trại
đem hết lâu la đến cạnh Phi Hổ trại mai phục. Tới giờ hẹn ước, quả
nhiên nhóm người Khấu Đạo Đài đi tới…
Nghe tới đây, Thừa Chí và Thanh Thanh mới biết vừa rồi đã đoán sai
câu chuyện. Công Lễ lại nói tiếp: “Ta nén không nổi lòng tức giận,
trong lòng nghĩ rằng: “Chúng ta người trong võ lâm, vì đói rách quá
mới phải lập sơn trại để làm nghề không vốn liếng này. Nhưng nói tới
chữ sắc thì thể nào cũng phải đường đường chánh chánh, mới khỏi mất
tư cách con người hảo hán. Ngờ đâu, Mẫn Tử Diệp lại vô liêm sỉ đến
thế? Là một tiêu đầu, y lại có hành vi hèn mạt như vậy?”
Lúc ấy, ta giận quá không nhịn được, nhảy ra đánh luôn.
Kiếm pháp của y cũng lợi hại. Chính thật ra, ta không địch nổi y đâu.
Nhưng vì ta nói toạc mưu kế của y ra khiến y tối cả mặt mày, mới thất
cơ bị ta chém chết.”
Một tên đồ đệ nói:
- Thưa sư phụ, con người như thế đáng giết lắm rồi. Chúng ta hà tất
phải sợ chúng? Chờ ngày mai chúng tới nơi, sư phụ nói rõ đầu đuôi câu
chuyện, thì dù em y có muốn trả thù những người khác chưa chắc đã
chịu a dua, không phân biệt thị phi, mà ra tay giúp em y.
Thừa Chí nghĩ: “Phải đấy. Nếu vì bất bình mà tên họ Tiêu này giết chết
Mẫn Tử Diệp, võ lâm phải có công luận. Nhưng chỉ sợ còn có ẩn tình
khác thì trong đó, chưa chừng?”
Lại nghe Công Lễ thở dài, và tiếp tục nói: “Sau khi giết chết Mẫn Tử
Diệp, ta biết đã mang họa lớn vào thân rồi. Vì y là người có địa vị ở
phái Võ Đang, thầy y là Hoàng Mộc đạo nhân và các sư huynh đệ y
kiếm ta trả thù, ta địch sao nổi. Cũng may đàn em của ta chận giữ
Trương trại chủ lại.
Rồi ta bắt y viết hết gian mưu của Mẫn Tử Diệp vào một tờ giấy, và
còn bắt hai tiêu đầu có mặt tại đó ký vào làm chứng cho ta. Quan Khấu
Đạo cũng viết giấy cảm ơn và có nhắc cả mưu mô của Tử Diệp vào
trong đó, tặng ta. Hai tiêu đầu biết rõ chuyện Tổng tiêu đầu của họ làm
bậy mà bị giết, không những không thù ta mà còn cảm ơn và xin làm
bạn với ta. Sau vụ đó, ta biết không thể sống ở trong lục lâm được nữa,
liền giải tán đàn em. Rồi ta cầm hai tờ giấy nói trên lên núi Võ Đang
kiếm Hoàng Mộc đạo nhân để tường trần mọi lẽ. Nhưng các môn hạ
phái Võ Đang đã hay tin, rủ nhau xuống núi đón đường giết ta. May có
một vị giang hồ phái hiệp cứu giúp, bảo vệ ta lên tận núi Võ Đang và
được gặp Hoàng Mộc đạo nhân nữa.
Hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện rồi, Hoàng Mộc đạo nhân liền ra lịnh cho
các đồ đệ không được gây thù gây hấn với ta. Nhưng vì thanh danh của
phái họ, Hoàng Mộc đạo nhân bảo ta không được đem chuyện này ra
phô trương bên ngoài. Ta cũng nhận lời ngay. Từ đó trở đi, ta không hề
nói tới chuyện đó nữa nên trên giang hồ rất ít người biết tới. Lúc ấy,
Mẫn Tử Hoa hãy còn nhỏ, nên không biết anh y tại sao mà chết.”
Một môn đồ hỏi:
- Thưa sư phụ chẳng hay hai lá thư đó sư phụ có còn giữ được không?
Tiêu Công Lễ trả lời:
- Điều này chỉ trách ta “có mắt không ngươi”, không biết phân biệt
người tốt kẻ xấu. Mùa thu năm ngoái, có người bạn của ta cho hay, em
ruột Mẫn Tử Diệp đã khổ công luyện tập võ nghệ, và nay đã thành tài,
và biết ta là người giết chết anh y, nên định kiếm ta để báo thù. Sau ta
dò la biết Trường Bạch tam anh, bạn cũ của ta, có quen biết Mẫn Tử
Hoa, ta liền đi kiếm anh em họ Sử trong nhóm Tam anh…
Một môn đồ nói xen vào:
- Thảo nào! Cuối năm ngoái sư phụ đi Liêu Đông, qua Tết năm nay
mới về, chuyến đó sư phụ chỉ vì việc này mà đi chắc?
- “Phải, ta đi Liêu Đông thăm anh em họ Sử, yên trí năm hết Tết đến,
thế nào anh em y cũng có nhà. Ngờ đâu, anh em y được Cửu vương gia
ở Kiến Châu Vệ triệu đi. Ở đó, chờ đợi ngót tháng trời, ta mới thấy anh
em y trở về. Ta liền đem câu chuyện này nói cho anh em y hay, Sử lão
đại vỗ ngực bảo đảm với ta là chuyện này thế nào cũng xong. Ta nhờ y
đưa hai lá thơ đó cho Mẫn Tử Hoa xem qua. Y bảo làm như thế Tử Hoa
không mặt nào dám kiếm ta báo thù nữa. Chưa chừng, Tử Hoa còn nhờ
người đến xin lỗi ta và yêu cầu ta đừng đem chuyện xấu đó tuyên
dương ra ngoài là khác.
Thấy anh em tiếp đã tử tế quá, ta lại dễ dãi, Sử lão đại bỗng nói với ta
rằng: “Vận nước của Triều đình nhà Minh sắp tận đến nơi. Anh em ta
đều là người có tài. Tại sao chúng ta không nhân cơ hội này bầu Minh
chủ, để mong được phong thê án tử, làm một vị khai quốc công thần?”
Ta ngẩn người giây lát, mới hỏi y có phải định đi đầu quân Sấm Vương
đấy không? Y cười ha hả một hồi mới nói: “Sấm Vương là giặc cỏ, trở
nên vua chúa sao được? Bây giờ chỉ có quân Thanh, binh tinh nhuệ,
lương đầy đủ, sắp đánh vào trong Quan ải. Nếu Tiêu huynh bằng lòng
phò chúa Thanh, anh em tôi xin bảo đảm với Cửu vương gia là xong
ngay.”
Nghe y nói như vậy, ta nổi giận, bảo y là người vong quốc vong bản, sẽ
đắc lợi muôn thuở với nòi giống!”
Thấy Tiêu Công Lễ có khí tiết như vậy, Thừa Chí cũng phải tấm tắc
ngợi khen thầm.
Tiếp theo đó, Tiêu Công Lễ lại nói: “Sau đó ta cãi nhau với anh em y
một trận thật kịch liệt.
Nhưng sáng ngày hôm sau, anh em y vẫn ân cần tiếp đãi như trước. Và
Sử lão đại còn xin lỗi ta, vì hôm trước y quá say lỡ lời nói bậy bạ. Tình
bạn hữu quen biết lâu năm, ta cũng vui lòng bỏ qua chuyện đó. Ngờ
đâu, sau khi ta về tới đây, anh em họ Sử thật chó má quá, không giải
thích cho Mẫn Tử Hoa hiểu thì thôi, anh em y còn đặt điều xúi giục,
mời người ra tay giúp sức, chuẩn bị ngót nửa năm trời. Ta không hay
biết một tí gì. Đột nhiên, thấy rất nhiều hảo thủ giang hồ đến cả Nam
Kinh, ta ngạc nhiên quá.
Ta hỏi ra mới hay, hai anh em tên chó má kia đã thiêu hủy hai lá thơ
nọ, để cho ta mất hết chứng cớ biện bạch. Xét hiện tình, hình như anh
em họ Sử vì vụ cãi lộn nọ, định dồn ta vào con đường diệt vong cũng
nên?”
Các đệ tử nghe Công Lễ nói rõ đầu đuôi sự thể, đều chủ trương thí
mạng với anh em họ Sử.
Tiêu Công Lễ xua tay nói:
- Các con cả ngoài kia, Câu chuyện ta vừa nói, cấm các con tiết lộ ra
ngoài. Đành rằng, chúng vô nghĩa, chớ ta không chịu mang tiếng là đã
nói rồi mà bất tín.
Nói tới đó, y thở dài một tiếng rồi bảo các môn đồ gọi con gái và con
trai vào.
Các môn đồ hậm hực đi ra. Chúng vừa đi khỏi, một thiếu nữ 16, 17 tuổi
và một em nhỏ 8, 9 tuổi vén màn cửa bước vào. Thiếu nữ mắt còn ngấn
lệ, cất tiếng gọi “cha,” rồi gụcđầu xuống dưới chân Tiêu Công Lễ. Em
nhỏ nọ trố mắt nhìn cha nức nở khóc. Công Lễ hỏi thiếu nữ:
- Má con đã sửa soạn xong chưa?
Thiếu nữ gật đầu, Công Lễ nói tiếp:
- Ra khỏi nơi đây, con phải lãnh trách nhiệm nuôi nấng, dạy bảo em
con. Con bắt nó học sách, cày cấy. Nhưng con đừng cho nó đi thi cử, và
cũng không được học võ nữa.
Thiếu nữ nọ nói:
- Thưa cha, phải để cho em nó học võ. Sau này nó mới báo thù cho cha
được.
Tiêu Công Lễ nổi giận quát lớn:
- Mầy muốn chọc tức tao trước phải không?
Một lát lâu, ông ta lại ôn tồn nói:
- Trong làng võ, oan oan tương báo, bao giờ mới kết liễu? Thà làm một
người dân lương thiện, ta sống yên ổn cho tới ngày mãn kiếp có hơn
không? Sức vóc của em con kém lắm. Có cho võ giỏi lắm nó chỉ bằng
nửa ta thôi. Dù nó giỏi bằng ta đi chăng nữa cũng vô ích. Như ngày
hôm nay đây, con không thấy người đến hà hiếp ta hay sao? Rốt cuộc,
ta cũng không tránh khỏi… hà! Duy có điều ta không được trông thấy
con thành gia thất là ta ân hận mà thôi… Con ra dặn bảo các sư huynh
đệ rằng: Khi ta chết, tất cả anh em phải tuân theo mạng lịnh của Phó
bang chủ Cao thúc thúc, vì ta đã giao phó tất cả công việc của Kim
Long bang này cho chú Cao rồi.
Thừa Chí giật mình nghĩ thầm: “Chuyến này ta xuống miền Nam, đã
được nghe khách giang hồ đồn đại, Kim Long bang là một Bang Hội
lớn. Không ngờ, Tiêu Công Lễ lại là Bang chủ của bang đó. Họ người
nhiều thế mạnh như thế, lại chịu lép vế như vậy?”
Chàng lại nghe thiếu nữ nọ nói:
- Vâng, con xin đi mời Cao thúc thúc ngay.
Công Lễ quát lớn:
- Tại sao con còn chưa biết ý nghĩ của ta? Con mời chú Cao đến làm
gì? Tánh nóng như lửa, khi nào chú ấy chịu để yên cho người khác huy
động anh em để đối phó. Như vậy, ít ra cũng sẽ phải chết không biết
bao nhiêu nhân mạng mới kết liễu nổi vụ này. Dù ta thoát được chết đi
chăng nữa mà để cho mấy chục hay mấy trăm anh em thiệt mạng vì ta,
thì ta phải nhẫn tâm sao được? Thôi, con đi mau lên!
Thiếu nữ rọ ủ rũ dắt em đi ra.
Thừa Chí ra hiệu bảo Thanh Thanh đi theo mình. Cả hai cùng đi tới
vườn hoa lớn.
Thấy không có người, Thừa Chí bỗng phi thân tiến lên và nói:
- Tiêu cô nương, cô không nghĩ cách cứu cha cô hay sao?
Thiếu nữ nọ ngẩn người giây lát, đột nhiên rút kiếm ra quát hỏi:
- Ngươi là ai?
Thừa Chí đáp:
- Cô muốn cứu cha cô, thì phải theo tôi!
Nói xong, chàng nháy mắt ra ngoài tường. Thanh Thanh nhảy liền ba
cái mới qua được bờ tường. Không ngờ khinh công của chàng giỏi đến
thế, thiếu nữ nọ ngẩn người ra rồi cũng xách kiếm phi theo.
Được một quãng đường, thiếu nữ nọ thấy Thừa Chí đi nhanh quá, trong
lòng sanh nghi, định quay trở về. Ngờ đâu, nàng vừa quay mình, bỗng
có một luồng gió lướt qua, vải áo bay lên, cổ tay tê liệt, và thanh kiếm
của nàng lọt vào tay Thừa Chí rồi. Khí giới bị tước, đường rút lui bị cản
trở, thiếu nữ nọ sợ hãi quá. Thừa Chí liền nói:
- Cô nương đừng sợ. Tôi muốn giết cô, thật dễ như trở bàn tay. Như
thế, cô đã đủ hiểu tôi là bạn chớ không phải thù. Vậy, cô phải nghe theo
những lời của tôi sau đây.
Thiếu nữ gật đầu. Thấy nàng vẫn còn bán tín bán nghi, Thừa Chí liền
nói:
- Cha cô hiện đang có nạn lớn. Chẳng hay cô có chịu mạo hiểm để chứ
cha cô không?
Thiếu nữ họ Tiêu mắt đỏ ngầu đáp:
- Cứu cha tôi thoát nạn, dù phải thịt nát xương tan tôi cũng vui lòng!
Thừa Chí nói:
- Cha cô tốt bụng lắm! Đành hy sinh tính mạng của mình chớ cha cô
không muốn giao tranh chết chóc nhiều. Người như cha cô thật hiếm
có, tôi đã quyết định giúp một tay.
Trong lúc vô kế khả thi, bỗng thấy có người chịu ra tay cứu cha mình,
thiếu nữ khi nào lại bỏ lỡ dịp may mắn ấy, liền quỳ ngay xuống van
lạy. Thừa Chí nói:
- Xin cô nương bình thân và chớ ngại. Sự thể thành công hay không, tôi
chưa dám chắc.
Thấy cánh tay phải bị người ta khẽ đỡ, tựa như một sức mạnh nâng
mình lên, nàng không thể quỳ được nữa. Nên nàng mới tin tưởng chàng
nọ có thể giúp cha mình.
Thừa Chí lại nói:
- Cô làm ơn dẫn chúng tôi đến thư phòng để tôi viết mấy chữ cho cha
cô.
- Hai vị đã biết đại danh? Hai vị đích thân vào khuyên cha tôi có hơn
không?
- Cô cứ yên trí. Thấy thơ của tôi, cha cô không tự tử nữa đâu. Thôi, cô
đưa chúng tôi đi ngay. Việc này chậm trễ một tí là hỏng hết.
Không hiểu tại sao, Tiêu cô nương lại chịu nghe lời Thừa Chí đến thế!
Thấy Thừa Chí nói vậy, nàng liền đáp:
- Mời hai vị đi theo tôi!
Thừa Chí lại dặn bảo:
- Việc này phải giữ bí mật, cô đừng để cho ai trông thấy!
Tiêu cô nương gật đầu. Ba người lại vượt qua tường vào bên trong.
Nàng dẫn hai người vào một thư phòng nhỏ, lấy giấy, bút, mực ra, rồi
ngồi một bên xem. Chỉ trong giây phút, Thừa Chí đã viết xong rồi.
Thanh Thanh đứng cạnh tỏ vẻ kinh ngạc. Bỏ lá thơ vào phong bì, dán
kín, Thừa Chí đưa lá thơ đó cho nàng và nói:
- Cô đưa ngay lá thơ này cho cha cô, và cô phải y theo lời tôi sau đây.
- Xin nhị vị cứ dạy.
- Bất cứ cha cô hỏi thế nào, cô cũng đừng tả hình dạng của tôi cho cha
cô hay.
Tiêu cô nương ngơ ngác hỏi:
- Tại sao thế?
- Nếu cô nói ra, tôi không giúp cô nữa.
- Vâng, tôi xin vâng lời.
Thừa Chí kéo tay Thanh Thanh nói:
- Thôi chúng ta đi về.
Thấy hai người nhảy ra ngoài tường, nhanh như chim cắt, Tiêu cô
nương trong lòng phân vân, không biết cát hung ra sao, vội chạy tới
phòng của cha. Thấy cửa phòng đóng kín, nàng gõ mấy tiếng không
thấy Tiêu Công Lễ trả lời, sợ quá nàng vòng ra ngoài cửa sổ, đập vỡ
cửa kính, nhảy vào trong phòng.
Thấy cha nàng chén rượu để vào tới môi, nàng hãi sợ vô cùng, la lớn:
- Cha! Cha hãy coi lá thơ này trước đã!
Thấy Tiêu Công Lễ ngẩn người không nói năng gì cả, Tiêu cô nương
vội bóc lá thơ chìa vào mặt cho cha coi. Thấy trên thơ vẽ một thanh bảo
kiếm, Công Lễ mừng quá đánh rơi chén rượu bể tan tành, Tiêu cô
nương giật mình hoảng sợ nhưng thấy cha vui vẻ, hai tay hơi run, liền
hỏi:
- Gì thế hở cha?
Tiêu Công Lễ hớn hở quay lại hỏi con:
- Cái thơ này ở đâu tới? Ai đưa cho con? Ông ta lại tới đấy ư? Có thật
không?
Tiêu cô nương đến cạnh cha xem, thấy lá thơ đó không có chữ, chỉ vẽ
một cây kiếm đầu rắn. Nàng không biết cây kiếm ở trên tờ giấy có ý
nghĩa gì khiến cha nàng mừng rỡ như vậy liền hỏi lớn:
- Cái gì thế cha?
Tiêu Công Lễ đáp:
- Ông ta tới, cha sẽ khỏi chết. Con đã gặp ông ta đấy à?
- Ai hở cha?
- Kim Xà Lang Quân!
- Nhưng cha đã nghe Kim Xà Lang Quân chết rồi, sao bây giờ lại còn
sống là thế nào?
Tiêu cô nương nhớ lại lá thư Thừa Chí trao cho nàng, trong lòng cảm
thấy lo ngại không yên, vì trong thư chỉ vẽ một con rắn ngoài ra không
một dòng chữ nào cả.
Nhưng nhớ lời dặn của Thừa Chí nên thiếu nữ đứng yên không nói
năng gì nữa cả.
* * *
Thừa Chí sang phòng Thanh Thanh cất tiếng gọi:
- Chú Thanh! Chú đi với tôi.
Thanh Thanh đang nằm nghe gọi nhỏm người lên:
- Đi đâu thế anh?
- Chúng ta đến nhà Tiêu Công Lễ.
Thanh Thanh hỏi:
- Để thăm Tiêu cô nương à?
- Chú Thanh lạ thật. Chúng ta đã hứa giúp đỡ cho Tiêu Công Lễ rồi đâu
thể nuốt lời.
- Nhưng đại huynh đi giờ này để làm gì?
- Tôi muốn biết lời của lão Tiêu Công Lễ nói có thật hay không?
- Vậy đại huynh tới đó bàn bạc với Tiêu cô nương đủ rồi, cần chi đến
tiểu muội.
- Tiêu cô nương là người ngoài, còn tôi với chú là tình bằng hữu chi
giao, không có chú tôi không hăng hái gì cả.
- Anh nói có thật không?
- Tôi dối chú làm gì.
- Thôi cũng được, tiểu muội đi với đại huynh đây.
Hai người ra khỏi khách điếm thẳng tới tòa bảo trang của Tiêu Công
Lễ. Trong nhà còn thức nên thấy ánh sáng đèn lọt qua cánh cửa sổ.
- Chúng ta đi ngả này!
Thừa Chí nắm tay Thanh Thanh cho nàng nương sức rồi cùng phóng
qua tường lọt vào trong.
Thừa Chí và Thanh Thanh tiến ngay lại cánh cửa sổ khép hờ, phóng
mình vào trong.
Chợt nghe phía bên trong có tiếng nói của Tiêu Công Lễ:
- Không hiểu Kim Xà Lang Quân có còn sống thật không sao, cha nghi
quá con ạ!
Giọng nói của Tiêu cô nương nổi lên:
- Thật mà, cũng chắc chắn Kim Xà Lang Quân sẽ tới đây can thiệp,
không thất hứa đâu.
Thì ra Tiêu Công Lễ vẫn còn hoài nghi trong lá thư Thừa Chí đã gửi.
Mãi sau không thấy nói gì thêm, Thanh Thanh bảo:
- Chúng ta đi thôi!
Thừa Chí giật lại:
- Hãy khoan đã!
Nói xong, chàng dùng ngón tay trỏ viết lên bàn sáu chữ: “Đệ Tiêu
Công Lễ bách bái.” Những chữ sâu lõm vào mặt bàn chừng hai, ba
phân. Viết xong, hai người nhảy ra ngoài cửa sổ. Thấy có làn gió đưa
tới, một thanh kiếm đã đâm đến trước ngực, Thừa Chí giơ cánh tay ra
bắt luôn cổ tay kẻ địch. Kiếm pháp địch cũng nhanh. Lúc ấy mũi kiếm
đã đâm trúng ngực chàng rồi. Nhờ có áo lót sợi vàng của Mộc Tang
đạo nhân mà chàng mặc bên trong, nên không bị mảy may.
Thấy kiếm đã đâm trúng ngực đối phương rồi, nhưng không sao xuyên
được vào da thịt, kẻ địch sợ hãi vô cùng, cổ tay bị nắm như kềm sắt
kẹp. Đồng thời, thấy chưởng phong nổi lên, một chưởng đã đánh tới
mặt, y vội bỏ kiếm giằng co. Đối phương không muốn giết y, rút
chưởng cướp luôn thanh kiếm, vượt tường nhảy ra ngoài.
Thì ra người ở ngoài cửa sổ phục kích Thừa Chí và Thanh Thanh, là
Truy Phong Kiếm Vạn Phương. Y được Tử Hoa nhờ vả đến nhà Tiêu
Công Lễ thám thính. Không ngờ Phi Thiên Ma Nữ Tôn Trọng Quân
hiếu thắng vô cùng, cũng lén lút theo tới. Hai người mới nghe trộm
được vài câu, kiếm của Trọng Quân bị người lấy trộm lúc nào không
biết. Cả hai cùng hoảng sợ liền bỏ về ngay. Vừa mới ra tay đã bị thất
thế, cả hai cùng xấu hổ và tức giận. Nhứt là Vạn Phương, suốt đêm
không ngủ được, ra ngoài vườn bách bộ, thấy trong phòng anh em họ
Sử có ánh sáng, biết có kẻ địch tới, liền đến trước cửa sổ đợi chờ phục
kích. Khi thấy kẻ địch nhảy ra, y tưởng một kiếm tất phải thành công,
ngờ đâu bảo kiếm lại bị đối phương cướp đi. Y là đệ nhất cao thủ của
phái Điểm Tang. Sáu mươi tư miếng Truy Phong Kiếm đã xuất thần
nhập hoá, oai trấn trời Nam, võ công của y giỏi hơn cả trưởng môn phái
Điểm Tang Long Trực, là đại sư huynh của y. Ngờ đâu tối hôm nay, y
liên tiếp bị thất thế, trong lòng nghĩ thầm: “Chẳng lẽ người đó là quỷ
quái hay sao mà đao kiếm đâm không lọt.”
Nghĩ đoạn, y vội vỗ tay báo cho các người biết.
Hãy nói Thừa Chí và Thanh Thanh vượt tường nhảy ra bên ngoài nghe
tiếng vỗ tay nổi lên tứ phía, biết kẻ địch bố trí khá cẩn mật, liền nằm
yên dưới chân tường ẩn núp, chỉ nghe trên mái nhà có tiếng chân người
đi lại tuần tiễu.
Thanh Thanh bỗng nói:
- Anh thử rờ xem cái này là cái gì?
Nói đoạn, nàng kéo tay Thừa Chí đến chỗ chân tường mà nàng đang
phục. Thừa Chí rờ thấy chân tường bằng đá có khắc chữ. Chữ đầu là
chữ Đệ, chữ thứ hai là Tứ, thứ ba là Công, thứ tư là Quốc, thứ năm là
Ngụy. Đọc ngược trở lại là “Ngụy Quốc Công Tứ Đệ.” Ngờ đâu tìm
kiếm mười mấy ngày không sao kiếm thấy nơi Ngụy Quốc Công Phủ,
mà bây giờ tình cờ lại kiếm ra được, hai người hớn hở vô cùng. Thanh
Thanh vui mừng múa chân múa tay, Thừa Chí vội kéo nàng xuống khẽ
bảo:
- Hãy yên lặng! Kẻ địch đã đến kìa!
Vừa dứt lời, đã thấy bóng ba người vượt tường nhảy vào trong nhà,
Thừa Chí vội nói:
- Đi thôi!
Hai người giở khinh công chạy thẳng một mạch về khách điếm, lúc ấy
đã canh tư, trong khách điếm, ai nấy đều yên ngủ cả. Thanh Thanh thắp
nến lên, Thừa Chí lấy giấy tờ ra xem. Trước hết, chàng lấy hai lá thơ cũ
nhứt ra xem, quả nhiên một tờ là giấy nhận lỗi của Trương trại chủ và
một lá thơ cảm ơn của Khấu Đạo Đài.
Thanh Thanh vừa cười vừa nói:
- Phen này anh cứu cha nàng thoát chết, không biết nàng lấy gì tạ ơn
anh nhỉ?
Thừa Chí ngạc nhiên hỏi:
- Nàng nào cơ chớ?
- Đại tiểu thơ của Tiêu Công Lễ ấy mà!
Biết nàng nói chơi, Thừa Chí không trả lời, cúi đầu đọc kỹ hai lá thơ,
rồi nói:
- Lời nói của Tiêu Công Lễ là sự thật cả. Nếu ông ta có chút nào bịa đặt
là anh khoanh tay không cứu giúp nữa, khỏi phải gây thù gây hận với
các tiền bối trong giang hồ. Huống hồ trong bọn họ lại còn các đệ tử
của nhị sư ca.
Thanh Thanh nửa đùa nửa thật nói:
- Cái cô tên là Phi Thiên Ma Nữ gì đó đẹp đấy nhỉ?
Thừa Chí đáp:
- Người đó có thủ đoạn độc ác, làm việc không suy nghĩ, bỗng dưng
chặt đứt một cánh tay người ta. Nếu không nể vị sư, anh đã ra tay trừng
trị nó rồi. Cũng vị sợ mất lòng sư huynh mà anh phải hẹn Tiêu cô
nương đến đây kiếm anh để khỏi lộ tông tích của chúng ta.
Thấy chàng nói rất hợp tình hợp lý, Thanh Thanh không đùa nữa. Lại
mở tiếp mấy thơ khác ra coi, không nén nổi tức giận, Thừa Chí lớn
tiếng nói:
- Chú xem coi!
Chưa thấy chàng tức giận như thế này bao giơ, Thanh Thanh kinh ngạc,