Bích Huyết Kiếm
Hồi 18
Thi độc chưởng tàn ác biết bao
Xuất thiết thủ hiểm độc khôn lường
Thấy người nọ gắp con rít lên ăn, ai nấy đều thất kinh. Ghê tởm quá,
Thanh Thanh suýt nôn mửa tại chỗ, vội quay đầu ra phía sau, không
dám nhìn nữa.
Còn Thừa Chí và mọi người cũng không ai dám gắp những món ăn đó
cả. Thấy ai nấy đều hoảng sợ ghê tởm, người nọ lại càng đắc chí, liền
nói với Đơn Thiết Sinh rằng:
- Ngươi là chó săn của phủ nha theo tới đây chắc vì tiền bạc của ngân
khố phải không? Hừ, ngươi biết ta là ai không?
Đơn Thiết Sinh đáp:
- Xin thứ lỗi tiểu nhân mắt kém. Chẳng hay các hạ quý tánh danh là gì?
Người nọ cả cười, uống một hớp rượu, lại gắp một con giun nữa lên ăn
rồi cười nói:
- Tôi họ Tề, tên Vân Ngao, chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt thì lão huynh
biết sao được?
Giật mình, đứng ngay dậy, Đơn Thiết Sinh nói:
- Ủa, thế ra các hạ là Cẩm Y Độc Cái, tiểu nhân nghe đại danh đã lâu
rồi.
Thừa Chí xưa nay chưa hề nghe thấy cái tên Cẩm Y Độc Cái ấy bao
giờ, nhưng thấy Đơn Thiết Sinh hoảng sợ như vậy, chắc người đó phải
là một nhân vật cừ khôi trong giới võ lâm cũng nên. Chàng lại sực nghĩ
tới bữa nọ, tên ăn xin này bắt rắn thì võ nghệ của y không có gì đặc biệt
lắm, như vậy hà tất phải sợ y một cách quá đáng như thế? Lại thấy Đơn
Thiết Sinh nói:
- Quý giáo xưa nay thường hàn đạo ở bốn tỉnh: Quảng Đông, Quảng
Tây, Vân Nam, và Quý Châu, cho nên tiểu nhân không được hân hạnh
bái kiến.
Tề Vân Ngao nói:
- Vâng, chúng tôi lên trên Bắc Kinh này mới có mấy tháng nay thôi.
Đơn Thiết Sinh lại nói:
- Tiểu nhân hồi hưu đã lâu. Lần này Tề anh hùng cùng chư vị huynh đệ
tới Bắc Kinh, anh em chúng tôi tự biết tiếp đãi thiếu chu đáo, đã làm
mích lòng chư vị anh hùng, cho nên mới phái tiểu nhân tới đây xin lỗi.
Nói xong, y vái chào lia lịa. Tề Vân Ngao cứ việc ăn uống, không thèm
đáp lễ lại.
Thanh Thanh nghĩ thầm: “Xưa nay bọn công sai vẫn cậy thần cậy thế
hà hiếp lương dân, lúc ấy sao bọn chúng hung ác như lang như hổ? Nay
gặp phải tay cứng cỏi, y đã chịu quy lụy hèn hạ đến thế rồi! Ta hãy xem
kết cuộc ra sao.”
Đơn Thiết Sinh lại nói:
- Anh em chúng tôi thật hồ đồ quá, thất lễ với Tề anh hùng bao lâu nay
mà vẫn không hay biết chi cả. Bây giờ Tề anh hùng muốn sai điều gì,
nếu anh em chúng tôi có thể làm được, sẽ tuân theo tôn lệnh ngay.
Tề Vân Ngao nói:
- Cho tới ngày hôm nay, chúng tôi lấy của ngân khố tất cả là chín nghìn
năm trăm lạng. Con số ấy nhỏ quá, vẫn còn ít quá. Chúng tôi định khi
nào lấy đủ mười vạn lạng mới thôi!
Đơn Thiết Sinh nói:
- Hộ Bộ Sát đại nhân của Cửu môn đề đốc Chu đại tướng quân hễ biết
tới chuyện này thể nào cũng đến đây xin lỗi và thỉnh an Thành Vương
gia ngay. Chúng tôi là kẻ bề dưới, chỉ có việc xin đại ca thương cho bát
cơm để cho đệ và các cháu nó được nhờ.
Tền Vân Ngao trợn mắt lên rồi nói:
- Ngươi đã biết số bạc đó ở trong biệt thự của Thành Vương rồi chẳng
lẽ ngươi còn muốn thoát chết ra khỏi nơi đây hay sao?
Lời nói đó vừa dứt, không khí trong khách sảnh căng thẳng tức thì.
Thanh Thanh đang định nói vài câu bỗng nghe một tiếng còi rất lớn ở
bên trong vọng ra. Tiếng còi đó rùng rợn vô cùng, ai nấy đều sờn lòng,
dựng tóc gáy. Thanh Thanh cũng kinh hãi, nắm tay Thừa Chí hỏi:
- Cái gì thế?
Tề Vân Ngao vội đứng dậy, lớn tiếng nói:
- Giáo chủ thăng tọa. Mọi người hãy chờ đợi chỉ thị phát lạc, xem ai
hên thì được sống mà ai xui thì bị hành hình tức thì.
Đơn Thiết Sinh giựt mình, kinh ngạc nói:
- Ủa, Giáo chủ của quý phái cũng tới Bắc Kinh rồi ư?
Tề Vân Ngao cười nhạt một tiếng không thèm trả lời, đi thẳng vào bên
trong, Đơn Thiết Sinh nói:
- Tình thế này nguy cấp lắm, chúng ta phải chạy cho mau! Nếu Ngũ
Độc giáo đã tới thật thì chúng ta chết không còn mảnh xương.
Thừa Chí định ở lại xem sao nhưng chàng thấy Thanh Thanh tay run
bây bẩy và không khí xung quanh đó âm thầm đáng sợ, liền nói:
- Cũng được, chúng ta hãy rút lui trước, rồi sẽ nói sau.
Mọi người vừa quay mình định đi, trong sảnh bỗng tối đen như mực.
“Đoành” một tiếng, phía sau không biết là tấm gang hay tảng đá lớn hạ
xuống. Mọi người đều kinh hãi, lại nghe tiếng kêu rất thảm thiết, hình
như tiếng kêu của các loài ác điểu hòa hợp với tiếng rắn rít độc vang
dội lên. Mọi người tuy võ nghệ cao cường nhưng bỗng lâm vào cảnh
rùng rợn này, ai nấy đều lo âu cả. Bỗng nhiên một ánh sáng chói lọi
chiếu tới, làm nơi đó sáng tỏ như ban ngày. Hai thằng bé áo đen đi tới
cúi mình khẽ chào rồi nói:
- Giáo chủ tuyên triệu các người lên trên điện.
Thừa Chí nghĩ thầm: “Không biết quái vật gì lại hách đến thế? Ta cứ
lên trên điện xem sao đã, rồi hãy tính toán sau.”
Chàng liền dắt tay Thanh Thanh, theo hai tên nhỏ áo đen đi trước, các
người đành phải theo sau cùng đi lên trên điện.
Đi qua một con đường hẹp khá dài và quanh co, rồi lên tới một điện
trường. Chỉ thấy trên điện trường có bày một ghế bành ở giữa, trên ghế
phủ gấm vóc màu đỏ, tám thằng bé chia đôi đứng hầu, Đám người lên
tới điện cũng đứng sang hai bên. Như vậy, mỗi bên có năm thằng, mỗi
đứa mặc áo một màu sắc khác nhau. Đứa đứng trên nhứt mặc áo đỏ, rồi
tới áo vàng, áo lam, áo trắng, và áo đen. Quần áo của chúng đều bằng
gấm cả. Nhìn kỹ, Thừa Chí nhận ngay ra hai tên áo đỏ đúng là tên trộm
bạc bữa nọ nhưng lúc này mấy đứa trẻ đều cúi đầu mắt nhìn xuống đất,
không thèm để ý tới bọn Thừa Chí.
Bỗng có tiếng chuông ở phía sau điện đưa ra, tiếp theo đó một số nguời
khá đông đảo bước ra, có cả đàn bà, rồi chúng đứng sang hai bên.
Thừa Chí đếm thầm, thấy mỗi bên có tám người tất cả là mười sáu
người. Tên Cẩm Y Độc Cái đứng vào hàng thứ năm bên trái. Còn
người đàn bà mắt sâu mũi lõ mặt tái mét, đứng hàng thứ hai bên phải là
một mụ ăn xin, Thừa Chí nghĩ: “Người này chắc là mụ ăn xin đã hại
ngầm Trình Thanh Trúc cũng nên?”
Nghĩ đoạn, chàng liền khẽ hỏi Đơn Thiết Sinh rằng:
- Chúng đang làm cái trò quỷ gì thế?
Đơn Thiết Sinh mặt nhợt nhạt, tiếng nói run run, khẽ đáp:
- Chúng là Ngũ Độc giáo ở tỉnh Vân Nam. Lần này, chúng ta thế nào
cũng bị chết mất thôi.
Thừa Chí nói:
- Ngũ Độc giáo là cái gì?
Đơn Thiết Sinh vội nói:
- Trời ơi, Viên tướng công có biết Ngũ Độc giáo là một tà giáo giết
người không chớp mắt không? Giáo chủ là Hà Thiết Thủ Tướng công
có biết người đó không?
Thừa Chí lắc đầu, Đơn Thiết Sinh lại nói tiếp:
- Nhân lúc Giáo chủ của chúng chưa ra đây, chúng ta phải mau nghĩ
cách mà bôn tẩu đi!
Thừa Chí nói:
- Hãy chờ một lát nữa!
Hình như quá sợ hãi, Đơn Thiết Sinh định đào tẩu một mình, bỗng
nhiên chắp tay chào, rồi nói:
- Tiểu nhân xin phép rút lui trước.
Vừa nói dứt lời, y đã nhảy lên trên bờ tường. Người to lớn đứng hàng
thứ hai phía bên trái, đột nhiên nhún mình một cái, đã nhảy theo và đã
nắm được chân trái của Đơn Thiết Sinh rồi. Nhờ võ công khá cao, Đơn
Thiết Sinh an nguy vẫn bình tĩnh, khòm lưng dùng chưởng phải bổ
thẳng xuống đầu kẻ địch. Người cao lớn nọ giơ tay lên đỡ liền.
Chỉ nghe bộp một tiếng, cả hai người cùng rơi xuống mặt đất. Sau một
tiếng cười khinh, người cao lớn đó lại quay trở về chỗ cũ đứng yên như
trước.
Đơn Thiết Sinh thấy cổ tay phải và chân trái như bị khí giới chém vậy,
đau buốt tận xương. Vội cúi đầu nhìn hai vết thương, y thấy cả hai nơi
đều có năm lỗ nhỏ rỉ máu đen ra, hoảng sợ quá mức nằm lăn ra đất. Thì
ra mười ngón tay của người cao lớn kia đều đeo nhẫn có gai nhọn và
tẩm thuốc rất độc. Thừa Chí tiến lên đỡ Đơn Thiết Sinh dậy. Tiếp theo
đó mười thằng bé móc túi lấy còi kỳ lạ ra thổi mấy tiếng. Bọn chúng
bèn phủ phục xuống đất. Phía hậu điện có hai mỹ nữ từ từ bước ra.
Nhóm Thừa Chí ai ai cũng tưởng rằng những thủ hạ của Giáo chủ kỳ
hình quái trạng và hung ác như thế, chắc Giáo chủ còn kỳ dị hung ác
hơn thế nữa. Nay bỗng nhiên trông thấy hai người con gái đẹp đẽ đến
thế, ai nấy đều ngạc nhiên. Hai thiếu nữ đứng sang hai bên, rồi hô to:
- Giáo chủ thăng điện!
Bỗng nhiên gió đưa mùi thơm tới, phía sau điện một thiếu nữ mặc áo sa
màu hồng bước ra. Thiếu nữ nọ mày rồng mắt phượng, miệng cười tủm
tỉm, tuổi trạc độ hai mươi ba, hai mươi bốn, trông thấy đẹp đẽ, đi chân
không, hai tay và chân đều đeo vòng vàng, da trắng như ngà, tóc xõa
xuống tận vai và cột bằng một cái vòng vàng. Nàng đi tới ghế bành để
ở giữa ngồi xuống. Sau lưng nàng lại có hai thiếu nữ tay bưng khăn và
quạt theo ra.
Thiếu nữ nọ tươi cười nói:
- Ủa, không ngờ lại có nhiều khách tới thăm thế này, mau lấy ghế ra
mời các quý khách ngồi!
Mấy thằng nhỏ vào bên trong dọn mấy cái ghế ra mời bọn Thừa Chí
ngồi. Lúc này đầu óc Thừa Chí mơ hồ quá, chàng nghĩ: “Chẳng lẽ Ngũ
Độc giáo chủ Hà Thiết Thủ mà Đơn Thiết Sinh hãi sợ hơn sài lang hổ
báo là người con gái trẻ tuổi này ư?”
Thiếu nữ nọ thỏ thẻ nói:
- Xin các quý khách cho biết tánh danh?
Thừa Chí đáp:
- Tôi họ Viên, còn mấy người đây là bạn của tôi. Dám hỏi cô nương
quý tánh danh là gì?
Người con gái trả lời:
- Tôi họ Hà.
Thừa Chí giật mình, nghĩ thầm: “Nếu vậy nàng quả thật là Giáo chủ
của Ngũ Độc giáo rồi.”
Nguời con gái lại hỏi:
- Có phải ngài đến đây muốn đòi số bạc của ngân khố không?
Thừa Chí đáp:
- Không phải ạ. Người bạn họ Đơn đây mới là người ăn lương của cửa
công còn chúng tôi chỉ là bình dân bá tánh thôi, và chúng tôi mới quen
bạn họ Đơn đây không bao lâu. Việc của nhà cầm quyền, chúng tôi
không dám dây dưa tới.
Người con gái lại nói:
- Hay lắm, vậy quý vị tới đây có việc gì thế?
Thừa Chí đáp:
- Tôi có người bạn họ Trình không biết y làm gì mích lòng các bạn
trong quý giáo mà bị ám hại đến nỗi trọng thương, nên tôi mới đến đây
hỏi xem. Nếu có sự gì hiểu lầm chúng ta cứ nói trắng ra là vô sự ngay.
Người con gái ấy cười vài tiếng rồi nói:
- Ồ, thế ra quý khách là bạn của Trình lão phu tử đấy. Nếu vậy thì khác
hẳn. Thoạt tiên tôi cứ tưởng Viên tướng công là đồng bọn với lũ chó
săn. Bây đâu, mau rót nước trà ra.
Mấy thằng nhỏ dọn kỷ trà ra, rồi rót nước đem mời mọi người. Thấy
nước trà xanh rì, mọi người không biết là nước gì, tuy mùi thơm nồng
lên mũi nhưng không ai dám uống cả.
Người con gái đó nói:
- Nghe Tề sư huynh nói, Viên tướng công là người khẳng khái hiếu
khách lắm, lại có con Băng Thiềm chỉ bảo, nên tôi đã đoán Tướng công
quyết không phải là bè lũ chó săn đâu.
Thừa Chí nghĩ: “Nếu nàng là Giáo chủ thật, tại sao gọi người bộ hạ là
sư huynh như vậy?”
Nghĩ vậy, chàng hoang mang vô cùng, nên chỉ hàm hồ ứng đáp.
Người con gái ấy lại nói:
- Con Băng Thiềm của Viên tướng công quý báu lắm, chẳng hay có thể
cho tôi được qua mắt để rộng trí tuệ không?
Thừa Chí nghĩ: “Nếu đưa con Băng Thiềm cho nàng, nhỡ nàng không
trả thì sao?”
Vừa nghĩ chàng vừa lấy con Băng Thiềm ra hút độc cho Đơn Thiết
Sinh. Bọn giáo dân của Giáo Ngũ Độc trông thấy vết thương hết màu
đen tức thì đều tỏ vẻ hớn hở. Lòng hiếu thắng thúc đẩy, người con gái
ấy nói:
- Tôi chỉ sợ chất độc thật độc hơn nữa, con Băng Thiềm này chưa chắc
chữa khỏi được.
Thừa Chí nghĩ: “Giáo phái của nàng tên là Ngũ Độc, mà con Băng
Thiềm của ta lại khắc chết các thứ độc, thật là tối kỵ với họ. Ta nên
khiêm tốn một tí thì hơn.”
Nghĩ đoạn, chàng liền nói:
- Lẽ dĩ nhiên rồi. Nhưng chất độc rất lợi hại ở trên thế gian này còn
nhiều lắm. Chớ con Băng Thiềm nho nhở này thì ăn thua quái gì!
Thanh Thanh không phục, đỡ lời ngay:
- Chưa chắc!
Người con gái nọ thấy Thừa Chí nói như vậy, tỏ vẻ đắc chí, bỗng nghe
thấy Thanh Thanh nói cưỡng lại, liền “hừ” một tiếng rồi nói:
- Lấy Ngũ Thánh ra đây!
Năm thằng bé vào bên trong bưng năm cái hộp sắt ra, còn năm đứa bé
kia bưng một cái chậu to bằng mặt bàn ra, để ở giữa điện.
Mười thằng bé đứng xung quanh chậu cát, thằng bé áo đỏ bưong hộp
đỏ, thằng bé áo vàng bưng hộp vàng, nghĩa là năm thằng bé mặc áo
gấm năm màu bưng năm cái hộp cũng năm màu cùng với màu áo của
chúng.
Thừa Chí nghĩ: “Hành động của những người này có vẻ yêu quái thật
nhưng cứ xem chúng sắp chỗ đứng theo đúng ngũ hành, kim, mộc,
thủy, hỏa, thổ thế kia thì chúng có tài thật sự chớ không phải làm bộ để
dọa nạt mọi người đâu!”
Tiếp theo đó, người đứng hàng thứ nhì ở bên tay phải, ăn mặc quần áo
Mường đi tới cạnh chậu cát, móc túi lấy một cái cờ xanh khẽ phẩy một
cái, năm thằng nhỏ liền mở nắp hộp ra. Thanh Thanh kinh hãi kêu rú
lên. Thì ra những cái hộp ấy mỗi hộp có một con vật hình thù kỳ dị
nhảy ra.
Năm con vật ấy gồm một con rít, một con rắn, bò cạp, nhện tía, và một
con cóc. Con nào con nấy lông lá, to lớn trông thực gớm ghiếc.
Thừa Chí nghĩ: “Nếu phải dụng võ chưa chắc bên chúng ta đã phải thua
họ. Nhưng họ giở những yêu phép quỷ quái này, ta không hiểu chúng
làm gì, chớ có lại mắc mưu của chúng thì dại.”
Nghĩ xong, chàng nhìn vào trong chậu, thấy con thanh xà dài độ ba tấc,
không có điểm gì lạ hơn rắn thường cả. Còn bốn con kia thì to lớn hơn
những con thường thấy.
Năm con độc vật chạy quanh trong cát, rồi con nào con nấy dương
nanh múa vuốt, hình như đang sửa soạn tranh đấu lẫn nhau. Con nhện
cứ nhả sợi luôn luôn, rồi kết lưới ở một góc chậu. Con bò cạp nhảy xổ
vào cắt lưới làm đứt nhiều sợi, thì lùi ra, trợn mắt nhìn kẻ địch rồi lại
tiếp nhả sợi kết lưới, chưa xong lại bị con bò cạp xông vào phá rách.
Mấy lần như vậy, thân con bò cạp đã dính khá nhiều sợi không lanh lẹ
như trước nữa, có mấy cái chân còn bị sợi tơ quấn chặt lấy không sao
vứt ra được. Lúc này con nhện mới thừa cơ phản công, cứ nhả sợi ra ở
cạnh con bò cạp, kết mấy lớp lưới thật dầy rồi lăng xăng chạy tới cạnh
con kia giơ chân ra khiêu khích. Đột nhiên con bò cạp quay cái đuôi
độc trở lại, đánh đến “bộp” một cái. Nhanh như chớp, con nhện đã lùi
ngay ra. Lại mấy lần khiêu khích và rút lui như vậy, con nhện làm cho
con bò cạp tức giận quá. Sau cái quật đuôi không trúng, con bò cạp liền
đuổi theo, không đề phòng bị ngã ngay vào cạm bẫy của địch. Thấy bò
cạp xông pha cựa quậy mãi, sắp phá thủng được một chỗ lưới rồi, con
nhện lại nhả luôn mười mấy sợ, quấn chặt lấy mình con kia.
Cựa quậy mãi không thoát thân nổi, con bò cạp đuối sức dần. Mừng
quá, con nhện xông lên cắn luôn. Đau quá, con bò cạp cứ kêu la “chít
chít” luôn mồm. Thế là con nhện ung dung xé con bò cạp ra ăn thịt,
đang ăn thịt kẻ địch ngon miệng, con nhện bỗng thấy thiên sa phun tới.
Con Thiềm thừ phá trận xông thẳng vào, thè cái lưỡi dài cuộn luôn con
bò cạp ở trong lưới nhện ra, nuốt chửng tức thì. Con nhện cả giận, xông
lại đánh Thiềm thừ. Chờ kẻ địch xông tới gần, con Thiềm thừ thè lười
ra định cuốn. Con nhện nhanh nhẹn cắn luôn lưỡi địch. Biết nhện lợi
hại, Thiềm thừ mau rụt lưỡi lại. Còn nhện từ từ bò tới phía trái con kia,
nhả một sợi lớn cho dính vào cạnh chậu, rồi bỗng nhảy lên, đem cả dây
sợi bay sang phía bên kia, khi qua đầu con Thiềm thừ thừa cơ cắn luôn
lưng con nọ một cái.
Thanh Thanh thở dài một tiếng và nói:
- Không ngờ con vật nhỏ thế này mà cũng biết dùng mưu trí!
Thiềm thừ vội quay mình lại phản công thì con nhện đã bay qua mất
rồi. Một lát sau, chất độc con nhện lan ra, con Thiềm thừ đau quá, lăn
lộn mấy vòng, rồi nằm ngửa ra chết.
Con nhện nhảy lên mình con Thiềm thừ, há mồm ra cắn. Bên kia, con
Thanh xà đang bị con rít đuổi chạy vòng quanh cái chậu, vừa sợ hãi,
vừa tức giận. Lúc chạy qua cạnh con Thiềm thừ, con Thanh xà há mồm
đớp luôn con nhện và nút chửng luôn, rồi lại ngoạm con Thiềm thừ.
Con rít biết rằng, nếu để con Thanh xà nuốt luôn con bò cạp, như vậy
kẻ địch đã ăn luôn tam độc, và thêm nọc độc của bản thân, nó có tất cả
bốn thứ độc thì địch sao nổi, nên con rít xông ngay lại dùng hai cái kềm
độc ở gần mồm kềm chặt lấy con Thiềm thừ. Hai con đều dùng sức kéo
co. Một hồi lâu, Thanh xà đuối sức dần bị con rít lôi đi một quãng.
Thấy con rít sắp nuốt hết nửa con Thiềm thừ rồi, con Thanh xà định bỏ
mồi bôn tẩu. Ngờ đâu, răng của nó mọc ngược, mắc chặt lấy thân con
Thiềm thừ, không sao nhả ra được để tẩu thoát thân, nên con Thanh xà
cuống lên, trông thật buồn cười.
Lúc ấy, năm đệ tử đứng xung quanh cái chậu, thấy mấy con vật đã phân
thắng bại rồi, đều ngừng tay chân không hành pháp nữa, và ai nấy trở
về nguyên vị. Một lát sau, con rít đã nuốt cả con Thiềm thừ lẫn con rắn
vào bụng rồi, chạy quanh chậu một vòng, ngẩng đầu tỏ vẻ tự đắc. Bọn
Thừa Chí thấy con rít dài chừng 2 thước, nó đã ăn bấy nhiêu con độc
vật mà bụng chỉ hơi phùng lên thôi. Hành động vẫn linh động như
thường, ai nấy đều làm lạ. Thừa Chí nói với Thanh Thanh rằng:
- Con rít này ăn nhiều thế mà không thấy nó bội thực nhỉ?
Ngũ Độc giáo chủ Hà Thiết Thủ nói xen vào rằng:
- Nó nuốt tứ độc đã hóa thành đại thanh, pháp lực bỗng tăng thêm, cho
nó nuốt thêm mấy con rắn nữa cũng được.
Thấy Thừa Chí có vẻ không tin, nàng liền bảo tên nhỏ áo lam rằng:
- Lấy vài con thanh xà ra đây.
Tên nhỏ ấy vào lấy bảy con thanh xà ra, bỏ vào trong chậu. Bảy con
Thanh xà quấn lấy nhau thành một vòng tròn, bảy cái đầu hướng ra
ngoài để chống cự với kẻ địch, nhờ vậy con rít không sao tấn công nổi.
Mấy lần tấn công không thành, con rít vẫn không nản chí, cứ tiếp tục
xông lên, rốt cuộc cắn được đầu một con Thanh xà, lôi kéo ra ngoài.
Sáu con Thanh xà kia đều rên rỉ kêu la. Con rít cắn chết con Thanh xà
đầu nhưng không ăn ngay, để sang một bên lại xông vào tấn công đàn
rắn nọ.
Cẩm y Độc Cái Tề Vân Ngao bỗng ở trong bàn bước ra, quỳ xuống
trước mặt Hà Thiết Thủ, nhưng chỉ quỳ có một chân rồi tâu:
- Thưa Giáo chủ, con kim xà cứ cử động luôn luông không cho nó ra sợ
nó điên khùng mất.
Hà Thiết Thủ cau mày nói:
- Nó hay đa sự lắm. Thôi được!
Tề Vân Ngao liền móc túi lấy cái ống sắt, mở nút thả con rắn vàng bữa
nọ bắt được ở trên tuyết ra khỏi ống sắt, con kim xà đại trấn oai phong,
bỗng nhảy phắt lên,rồi xổ xuống trước mặt sáu con Thanh xà. Con rít
vội lùi lại. Thấy có cứu tinh, sáu con rắn liền cuộn tròn lại thành một
đống.
Con kim xà tuy thân hình bé nhỏ nhưng nó lanh lẹn vô cùng. Đã thấy
tài ba của nó rồi, Thừa Chí và Thanh Thanh biết truớc con rít không
phải là địch thủ. Quả nhiên, tranh đấu không bao lâu, con rít bị con kim
xà cắn một cái chết liền. Mấy con rắn kia đều bò lại quây quần và cọ
sát vào mình con kim xà, hình như chúng cảm ơn con kim xà đã cứu
cho khỏi chết vậy.
Thừa Chí cười nói:
- Không ngờ trong giống loài rắn rít này mà cũng có hiệp sĩ!
Thanh Thanh sực nghĩ tới một việc liền rỉ tai Thừa Chí khẽ nói:
- Em muốn lấy được con Kim Xà này!
Thừa Chí đáp:
- Chú trẻ con thật, khi nào người ta chịu cho cơ chứ?
Thanh Thanh khẽ nói:
- Anh có nhớ biệt hiệu của cha em là gì không?
Thừa Chí rùng mình, nghĩ thầm: “Chẳng lẽ Kim Xà Lang Quân có liên
quan với con kim xà này thật chăng?”
Mụ già ăn xin từ lúc đầu tới giờ vẫn không chớp mắt nhìn thẳng vào
mặt Thanh Thanh. Lúc này mụ bỗng ở trong bàn nhảy ra, giơ tay định
cào vai Thanh Thanh và quát lớn rằng:
- Kim Xà Lang Quân là người thế nào với ngươi?
Có một điều lạ nhứt là mặt mụ ăn xin xấu xí như thế, mà lời nói lại thỏ
thẻ như tiếng chim oanh ca hót êm dịu vô cùng.
Thanh Thanh giật mình, nhảy ra xa một bước để tránh, rồi quát hỏi:
- Mụ định làm trò gì thế?
Bỗng có tiếng gió phất phới bởi tà vải áo tung ra, thì ra hai người đứng
cạnh Giáo chủ Hà Thiết Thủ đã nhảy tới đứng hai bên cạnh mụ ăn xin,
đồng thanh lớn tiếng hỏi:
- Thằng nhãi họ Hạ ở đâu?
Chỉ thoáng một cái, Thừa Chí đã thấy hai người nọ tiến lên nửa trượng
rồi, đủ rõ họ đều là người võ công bực cao chớ không phải là tay
thường. Chàng càng lo ngại, để ý nhận xét kỹ hai người nọ, thấy một
người vừa cao vừa gầy, và một người thân hình tầm thước, mặt đen xì,
hình như cả hai đều là dân quê thường, tuổi trạc năm mươi.
Xưa kia vì chưa rõ thân thế của mình, Thanh Thanh cứ tự cho mình là
con nhà hèn mọn, nhưng từ khi mẹ nàng kể chuyện cho hay, trong lòng
nàng rất thán phục sự tài ba lỗi lạc của người cha. Nên lúc này vừa
nghe có người hỏi tới mình, nàng liền ngẩng mặt vênh váo nói:
- Kim Xà Lang Quân là cha tôi, các ngươi hỏi để làm gì?
Mụ ăn xin cả cười một hồi thật dài khiến ai nghe cũng phải rùng mình
ghê sợ, rồi lớn tiếng nói:
- Thế ra y vẫn chưa chết và còn lưu lại một nghiệp chướng là ngươi!
Tên gầy và cao nói:
- Y ở đâu?
Thanh Thanh hất hàm lên rồi nói:
- Tại sao ta lại phải nói cho các ngươi biết?
Mụ ăn xin trợn ngược đôi lông mày, hai tay bỗng cào vào mặt Thanh
Thanh. Mụ nọ tấn công một cách đột nhiên quá, Thanh Thanh không
kịp trốn tránh. Ai ai cũng yên trí bộ mặt trắng nỏn như tuyết của nàng
sắp bị mười ngón tay đeo móng gang cào nát đến nơi. Thừa Chí vội giơ
tay áo phẩy lên một cái, chỉ nghe “bốp” một tiếng, đã đánh trúng hai
cánh tay của mụ. Thừa thế, chàng dùng tay áo quấn hai cánh tay mụ nọ,
rồi kéo lại và đẩy đi ột cái, thế là mụ ăn xin mất thăng bằng, bật lộn về
phía sau một vòng, và ngã ngồi phịch xuống đất, đến “đẹt” một cái.
Lúc bấy giờ, các giáo chúng của Ngũ Độc giáo đều nhìn nhau kinh
ngạc. Mụ ăn xin Hà Hồng Dược là cao thủ trong giáo phái, vai vế con
trên Giáo chủ đương kim một bực, mà không hiểu tại sao mụ lại bị một
tên thanh niên không gì hơn người, quật ngã một cách dễ dàng như vậy
được? Người gầy cao là Phan Tú Đạt và người tầm thước là Trình Kỳ
Tư, cả hai đều la tả hữu hộ pháp của Ngũ Độc giáo. Họ nhìn nhau, gật
đầu một cái.
Phan Tú Đạt nói:
- Để tôi lãnh giáo trước.
Thấy thế Sa Thiên Quảng liền nói:
- Viên tướng công, cho phép tiểu đệ tiếp người này?
Biết Sa Thiên Quảng không phải là địch thủ, Thừa Chí không tiện ngăn
cả, chỉ nói rằng:
- Sa huynh nên dùng quạt, vì các ngón tay của họ đều đeo móng nhọn,
cũng là một thứ khí giới đấy!
Sa Thiên Quảng liền giở quạt âm dương ra đấu với Phan Tú Đạt. Còn
bên này chàng Câm đã lẳng lặng đấu với Trình Kỳ Tư rồi. Cả hai cặp
cùng nhau tranh đấu rất kịch liệt. Một lát sau, mọi người bên Ngũ Độc
giáo đều xông cả lên. Hồ Quế Nam, Thiết La Han, và Thanh Thanh
cũng rút khí giới ra tiếp chiêu. Mụ ăn xin Hà Hồng Dược hung hăng
như lang hổ nhảy xổ đến đánh Thanh Thanh.
Chắc thế nào mụ kia cũng có sự oán thù rất lớn, Thừa Chí tuy không
biết rõ, nhưng chàng đoán chắc thế nào cũng có việc liên can với Kim
Xà Lang Quân, vì khi mụ vừa biết Thanh Thanh là giòng dõi của Kim
Xà Lang Quân, liền bất chấp hết thảy, xông lên cảnh cáo liền.
Thừa Chí nghĩ: “Mụ nọ ra tay độc ác lắm, ta không thể nào để cho mụ