Tải bản đầy đủ (.docx) (4 trang)

Ro bin xon ngoai dao hoang 2

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (98.67 KB, 4 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

<b>RƠ-BIN-XƠN NGỒI ĐẢO HOANG</b>


<b>(Trích: “Rơ-bin-xơn Cru-xơ)</b>



- Đ.Di-phô –
<b>I. Đọc và tìm hiểu chung (8’)</b>


<b>1. Giới thiệu tác giả, tác phẩm</b>


- Gọi học sinh đọc phần chú thích có dấu sao trang 128


<i>- Tác giả Đe-ni-ơn Đi-Phô (1660-1731) là nhà văn lớn của Anh ở thế kỉ XVII.</i>
<i>Ông đến với tiểu thuyết khi đã gần sáu mươi tuổi</i>


Ông bỏ dở việc học nghề mục sư để hoạt động chính trị và buôn bán với
những thăng trầm chao đảo. Cuối cùng Đi-phô qua đời trong nghèo túng và bệnh tật
ngày (26/4/1731) Đi-phô đã viết hàng trăm tác phẩm phê phán, châm biếm những
điều sai trái trong xã hội, và đề xuất nhiều sự án cải cách tiến bộ như mở ngân hàng,
truờng học cho phụ nữ, thành lập viện hàn lâm…Tài năng văn học của Đi-Phô thực
sự nở rộ vào khoảng năm ơng sáu mươi tuổi với một só cuốn tiểu thuyết, trong đó
RƠ-bin-xơn Cru-xơ (1719) là nổi tiếng hơn cả


- Truyện trích từ tiểu thuyết tự truyện “Rơ-bin-xơn Cru-xơ” tác phẩm nổi
tiếng nhất của nhà văn, viết năm 1719


<b>II. Phân tích văn bản (26’)</b>


<b>1. Bức chân dung tự hoạ của nhân vật Rô-bin-xơn</b>


Giáo viên: đọc lại đoạn một. Mở đầu tác giả để cho Rô-bin-xơn tự giới thiệu
về bôj dạng của mình với trang bị vá áo quần



- Tơi đội một chiếc mũ to tướng cao lêu đêu chẳng ra hình thù gì làm bằng da
của một con dê, với mảnh da rủ xuống phía sau gáy,…


- Tơi mặc một chiếc áo bằng tấm da dê, vạt áo dài tới khoảng lưng chừng hai
bắp đùi, và một cái quần loe đến đầu gối cũng bằng da dê…


- Tôi không có bít tất mà cùng chẳng có giày, nhưng đã làm cho mình được
một đơi […] giống như đơi ủng, bao quanh bắp chân và buộc dây hai bên…, nhưng
hình dáng rất kì cục…


- Tác giả tả rất kĩ trang phục của Rô-bin-xơn từ trên xuống dưới: mũ, áo,
quần, giày…từng bộ phận cũng được tả rất tỉ mỉ, từ hình dáng, chất liệu đến công
dụng. Tất cả từ mũ, giày, quần áo, từ đầu đến chân chỉ đều chỉ có một thứ vật liệu đặc
sản: da dê. Sự dung hoà giữa cái có ích và cái đẹp trong trang phục của Rơ-bin-xơn
khơng cịn. Trang phục ấy tuy lơi thơi, cồng kềnh nhưng rất tiện dụng trong hồn
cảnh khí hậu khắc nhiệt ở đảo hoang


- Giọng văn rất dí dỏm, hài hước, tự giấu mình của nhân vật: lơng dê thõng
xuống bắp chân; khơng có bí tất, chẳng có giày, nhưng cũng có một một đơi chẳng
biết đó gọi là gì hình dánh hết sức kì cục


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

một chiếc cưa nhỏ, bên kia một chiếc rìu con. Quàng qua vai tôi là một đai da…ở
cuối đai, phái dưới cánh tay trái của tôi, đeo lủng lẳng hai cái túi […] đều làm bằng
da dê, một túi đựng thuốc súng và một túi đựng đạn ghém. Tôi đeo gùi sau lưng,
khoác súng bên vai, và giương trên đầu một chiếc khăn dù lớn bằng da dê xấu xí
vụng về


- Trang bị của Rơ-bin-xơn lỉnh kỉnh, cồng kềnh, thật tương xứng với trang
phục, cả trang phục và trang bị của chúa đảo thật độc đáo, đặc biệt. Nó là kết quả của
sự lao động sáng tạo, của nghị lực và tinh thần vượt lên hoàn cảnh để sống một cách


tương đối thoải mái của Rô-bin-xơn


- Đoạn truyện kể lại chuyện Rơ-bin-xơn hình dung và tả lại diện mạo của
mình


- Diện mạo tơi nó khơng đến nỗi đen cháy


- Râu ria của tơi đã có lúc tơi để mặc cho nó mọc dài đến hơn một gang tay
[…] trừ hàng ria ở môi trên tôi xén tỉa thành một cặp ria mép to tướng kiểu hồi
giáo…chiều dài và hình dáng kì quái của chúng cũng khiến cho mọi người phải khiếp
sợ nếu như là ở nước Anh


- Miêu tả diện mạo của rô-bin-xơn rất đặc biệt, nhà văn chỉ đặc tả hai nét là
nước da “đen cháy” và “hàng ria mép to tướng kiểu hồi giáo”. Đó là hai nét đặc biệt
nhất của bức chân dung tự hoạ, được tả và kể lại với giọng điệu dí dỏm, hài hước.
Rơ-bin-xơn chỉ đặc tả hai nét ấy, có lẽ vì đây là hai nét đổi thay nổi bật nhất, mà nhân
vật dễ nhận thấy nhất trong thời gian 15 năm sống trên đảo


- Bố cục của bài văn cho thấy ngoài phần mở đầu dẫn dắt độc giả đến với bức
chân dung, Rô-bin-xơn trước hết kể và tả về trang phục (mũ, quần áo, giày) theo trật
tự từ trên xuống dưới, sau đó đến trang bị (các vật dụng mang theo người), cuối cùng
mới là diện mạo của chàng. Thông thường, trong bức chân dung, gương mặt chiếm vị
trí quan trọng nhất, được hoạ sĩ quan tâm trước hết, sau đó mới đến trang phục và cac
thứ khác, thế nhưng ở đây, phần đó lại xếp sau cùng. Hơn nữa, xét về độ dài nó cũng
chỉ chiếm một số ít ỏi (có 9 dịng)


- Đã là bức chân dung tự hoạ thì bao giờ cũng được vẽ theo chủ quan của con
người, ở đâu là Rô-bin-xơn, sau 15 năm sống trên đảo hoang đã chinh phục được
thiên nhiên và tạo lập được cho mình một cuộc sống từ trong mn vàn khó khăn,
gian khổ. Vì vậy trong thời điểm ấy, nhân vật nhìn lại mình có cả hai tâm trạng vừa


tự hào vừa buồn cười về minh. Nên trên bộ mặt, ngồi một câu nói thống qua về
nước da, Rô-bin-xơn chỉ đặc tả bộ ria mép của chàng. Ta khơng biết gì về các bộ
phận khác trên khn mặt như mắt, mũi, mồm, tóc, tai…Điều này một phần do
Rô-bin-xơn muốn giới thiệu với độc giả cách ăn mặc ki khôi và những đồ nghề lỉnh kỉnh
mang theo người của chàng là chính, Nhưng có lẽ chủ yếu là do phương thức tự sự ở
ngôi thứ nhất. Rơ-bin-xơn chỉ có thể kể về những gì chàng nhìn thấy được, khơng
phải ngẫu nhiên, trên khn mặt, chàng kể về bộ ria mép to tướng của mình mà thôi


</div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>

<i>* Diện mạo, trang phục, trang bị của Rơ-bin-xơn thật kì qi, lỉnh kỉnh, lơi</i>
<i>thơi như người tiền sử</i>


<b>2. Cuộc sống của Rô-bin-xơn trên đảo hoang</b>


- Đoạn truyện đã khắc hoạ lại bức chân dung sau 15 năm Rô-bon-xơn sống
trên đảo hoang. Sau khoảng thời gian khá dài mà mới có được những trang phục và
trang bị thơ sơ như vậy thì cuộc sống của Rơ-bin-xơn phải khó khăn thế nào. Mặt
khác, trang phục và trang bị của Rô-bin-xơn “đều bằng da dê” (trừ chiếc cưa nhỏ,
chiếc rìu con, khẩu súng và đạn ghém), nói lên thời gian và thời tiết ở vùng xích đạo
rất khắc nhiệt đã làm cho giày, mũ, quần áo của Rô-bin-xơn trước kia đã rách hết
khơng cịn dùng được nữa. Đặc biệt là “cái mũ làm bằng da…không cho mưa hắt vào
cổ”, đã thế chàng lại cần phải có thêm “một chiếc dù lớn bằng da dê” trên đầu nữa…
cho thấy khí hậu vùng xích đạo khắc nghiệt đến thế nào. Với một người chỉ quen
sống ở miền ôn đới (nước Anh) như Rơ-bin-xơn thì phải chuẩn bị kĩ càng để đối phó.
Trang phục của Rơ-bin-xơn tất cả đều bằng da dê. Ta có thể hình dung trên hịn đảo
hoang này có rất nhiều dê rừng. May Rơ-bin-xơn cịn giữ được cây súng, thuốc súng
và đạn ghém. Nhờ có những thứ đó mà chàng duy trì được cuộc sống trong bao nhiêu
năm bằng cách săn bắn và có cả da dê làm trang phục


Giáo viên: ta biết về sau chàng còn trồng được lúa mì nhờ mấy hạt lúa tình cờ
cịn sót lại trong những thứ vớt vát đựơc từ con tàu đắm và chàn cịn bẫy được cả dê


về ni cho chúng sinh sản. Hai cái quai hai bên thắt lưng, chỗ để đeo kiếm và dao
găm, lại dùng để đeo một cái cưa nhỏ và cái rìu chứng tỏ trên đảo hoang, Rơ-bin-xơn
khơng có kẻ thù phải chống lại, nhưng các công cụ lao động như cái cưa, cái rìu lại
rất cần thiết cho chàng để vào rừng chặt cây, cưa gỗ dựng lều lấy chỗ che mưa, rào
giậu chỗ ở đề phòng thú dữ và và sau này cịn dào khoảnh đất để ni dê


- Cuộc sống của Rô-bin-xơn trên đảo hoang gian khổ như vậy, nhưng khi
khắc hoạ chân dung của mình, Rơ-bin-xơn khơng hề thốt ra lời than phiền đau khổ,
không một chút bi quan chán nản. Trái lại, bức chân dung toát lên một niềm tự hào và
lạc quan về cuộc sống nơi hoang đảo, nó hiện lên trước mắt chúng ta như một vị chúa
đảo, trị vì trên đảo quốc của mình


- Giọng kể hài hước của Rô-bin-xơn càng tô đậm tinh thần lạc quan của
chàng. giọng kể vui vui, ngồ ngộ như muốn nói với người đọc “cũng được đấy
chớ…” giọng hài hước ấy thể hiện ngay từ đầu trong lời giới thiệu bức chân dung về
mình, đuợc kể thật thú vị về “chiêc mũ to tướng…hình thù gì” đến bộ trang phục
bằng da dê gồm áo, quần và ủng hình “dáng hết sức kì cục”, các vật dụng lỉnh kỉnh
đầy người, và kết thúc bằng cặp ria mép kiểu hồi giáo thật ngộ nghĩnh-nó vểnh cao
lên như cái mắc để treo mũ. Bức chân dung hiện lên chẳng khác nào người rừng,
nhưng nhờ giọng kể hài hước nên nó lại đáng yêu, lạc quan và tự hào


* Cuộc sống của Rơ-bin-xơn ngồi đảo hoang vơ cùng khó khăn, gian khổ
nhưng chàng ln lạc quan, yêu đời, kiên cường, phấn đầu vươn lên chiến thắng thiên
nhiên,


<b>III. Tổng kết </b>


- Nghệ thuật: ngôn ngữ kể chuyện với giọng điệu hài hước


</div>
<span class='text_page_counter'>(4)</span><div class='page_container' data-page=4></div>


<!--links-->

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×