Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (53.21 KB, 3 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>
Mỗi năm cứ đến 20 - 11 là lớp tôi lại làm một tờ báo ảnh để tặng cho giáo viên
chủ nhiệm, thấy chúng tôi họp lại để bàn tán với nhau nên cô chủ nhiệm đã lên
tiếng trước:
- Các em hãy dành thời gian học tập, kết quả học tập của các em sẽ là món q
q giá nhất đối với cơ!
Cả lớp đồng thanh: Dạ! Rồi tất cả im lặng nhìn cơ. Cô luôn yêu thương, suy
nghĩ cho học sinh về mọi mặt, luôn đặt hết niềm tin và hy vọng vào chúng tơi.
Cơ khơng những dạy chữ mà cịn dạy chúng tôi về cách làm người, cách đối
nhân xử thế, đến ngày 20 - 10 cơ cịn dạy các bạn nữ thêu khăn tay hoặc làm hoa
để tặng mẹ. Cơ nói:
- Những gì mà tự mình làm lấy mặc dù khơng khéo, khơng đẹp nhưng nó lại ẩn
chứa cả tấm lịng u thương của mình trong đó, điều đó mới đáng q.
Sau khi nghe xong những lời cơ nói, cả lớp chúng tơi đứa này nhìn đứa kia và tất
cả như thầm hiểu là năm nay vẫn sẽ làm một cái gì đó để tặng cơ, thế là sau giờ
học cả lớp ở lại để cùng bàn bạc. Con Hân nhanh miệng:
- Hay là mỗi bạn trong lớp mình làm một chiếc khăn tay tặng cô đi!
Con Thanh bác bỏ ngay:
- Mình khơng có nhiều thời gian đâu!
Thằng Hùng lại chen vào:
- Đúng đó, cơ đã dặn mình tập trung việc học. Với lại tụi con trai chúng tơi thì
làm sao thêu khăn tay được!
Thằng Minh lại đưa ra ý kiến:
- Hay tụi mình hùng tiền lại đến nhà cơ nấu ăn đi!
Và còn rất nhiều ý kiến khác nữa. Cuối cùng các bạn hỏi ý kiến của tôi:
- Ngân, bạn là lớp trưởng hay là bạn cho ý kiến đi.
Tôi liền nói:
- Nếu nấu ăn sẽ khơng để lại kỉ niệm lâu dài, cịn thêu khăn tay thì các bạn nam
khơng làm được.trước là khơng được. Mình có ý kiến này cũng hay lắm nè!
- Ý kiến gì vậy – Cả lớp lại nhao nhao lên.
- Mình vẫn sẽ khơng làm báo ảnh như mọi năm mà chỉ làm với hình thức một
cuốn lưu bút. Nội dung đơn giản là mỗi bạn sẽ dán vào lưu bút một tấm ảnh nhỏ
và gửi đến cô lời cảm nhận hay cảm ơn về cơ thơi.
- Ừ, được đó. Cả lớp đồng thanh tán thành ý kiến của tôi.
may mắn là tơi tìm được, tơi mừng q khơng cần suy nghĩ gì hết mà vội vàng
chép ngay vào.
Hơm sau, cơ vừa bước vào lớp thì tơi đại diện lớp lên tặng quyển lưu bút đó cho
cơ. Cơ cầm lấy và rất cảm động, cơ nói:
- Cơ thật sự cảm ơn các em, cơ sẽ giữ gìn món q này cẩn thận vì nó đã lưu giữ
lại tất cả hình ảnh lẫn tình cảm của những đứa học trị thân thương.
Cả lớp cảm thấy hạnh phúc khi nhìn được nụ cười rạng rỡ trên mơi cơ. Cơ lại
nói tiếp:
- Bây giờ cô sẽ đọc một vài bài cảm nhận của các bạn cho cả lớp cùng nghe.
Tất cả chúng tôi đều im lặng và chăm chú lắng nghe.
- Trước tiên, cô sẽ chọn bài của bạn lớp trưởng.
Nghe cơ nói vậy, trong lịng tơi đã cảm thấy hồi hộp và lo sợ, vì đó đâu phải là
bài của tơi.
Cơ đọc đoạn đầu, cả lớp ai cũng trầm trồ khen bài của tôi hay, riêng tôi cảm thấy
xấu hổ và hối hận vô cùng. Cho đến khi cô đọc đến câu: “ Dáng đi của cô tôi
đẹp làm sao, bước đi rất uyển chuyển càng tôn thêm vẻ đẹp của dáng người thon
thả”. Nghe tới câu đó, cả lớp tơi đang im phăng phắc, bỗng xơn xao hẳn lên.
Thằng Hùng vội nói:
- Sao Ngân viết kỳ vậy?
Con Thanh thì ra vẻ tức giận, nó hỏi tơi bằng cái giọng gay gắt:
- Bạn nghĩ sao mà lại viết những lời như vậy, bạn khơng nghĩ tới cảm nhận của
cơ à!
Tơi lúc đó chỉ biết cúi đầu im lặng mà khơng dám nói lời nào cả. Vậy mà cơ
khơng có một lời trách móc gì tơi hết, cơ nói bằng giọng rất nhẹ nhàng:
- Các em sao vậy, sao lại trách bạn Ngân. Chắc bạn cũng chỉ mong chân cô sớm
lành lặn lại thôi, với lại văn chương là phải có gì đó bay bổng mới hay chứ!
Nghe những lời nói đó của cơ, tôi càng cảm thấy xấu hổ, tôi đã cùng một lúc có
hai lỗi vì vừa lấy trộm bài của anh trai mình, vừa chạm vào nỗi đau của cơ, lý do
là một năm trước đây cô tôi bị tai nạn giao thơng nên chân bị tổn thương khơng
Suốt buổi học hơm đó tơi khơng sao tập trung vào việc học được, đầu óc cứ
nặng nề, cứ vang lên trong đầu bốn tiếng “ Em xin lỗi cô”. Thế là cuối buổi học
tơi quyết định đến nhà cơ để nói lời xin lỗi.
- Ngân, em đến tìm cơ có việc gì khơng? – Tơi đang đứng nép mình ở cửa chưa
dám vào nhà thì đã nghe cơ hỏi.
- Dạ! Dạ! Em tìm cơ có chút chuyện ạ! – Tơi ngập ngừng trả lời.
Nghe tơi nói vậy, cơ liền kêu tơi vào nhà, rót nước cho tơi uống, rồi nói:
- Chuyện gấp và quan trọng lắm không em? Sao không để mai vào trường gặp
cơ rồi nói?
- Có chuyện gì mà khiến em phải ngập ngừng vậy? Cứ nói ra xem cơ có giúp
được gì khơng?
Nghe cơ nói vậy tơi bỗng ịa khóc và nói nghẹn ngào:
- Thưa cơ! Em xin lỗi cơ!
- Em có lỗi gì đâu mà xin lỗi cô?
- Em đã chép bài cảm nhận của anh trai mình về cơ giáo của anh ấy đem vào lưu
bút của lớp, em đã gạt cô và các bạn.
Cô liền cười và bảo:
- Thế là em vẫn cịn nợ cơ một bài cảm nhận về cơ đấy nhé!
- Cô không giận em đâu, biết lỗi nhận lỗi là tốt. Cô không mong nhận được một
quyển lưu bút đầy ngợi ca mà chỉ mong cuối năm tất cả các em điều đạt được
kết quả tốt. Em hãy phấn đấu đạt thành tích cao trong học tập, cố gắng tạo sự
đồn kết trong tập thể. Đó sẽ là món quà và lời xin lỗi tốt nhất dành cho cơ.
Cơ vừa nói vừa nắm tay tơi, tơi cảm thấy một sự ấm áp bao trùm cơ thể mình.
Tơi cảm nhận được sâu sắc hơn sự yêu thương và tình cảm cô dành cho chúng
tôi. Ngày hôm sau tôi vào lớp xin lỗi các bạn, kể cho các bạn nghe những lời của
cơ. Từ đó lớp chúng tơi càng đồn kết hơn, giúp đỡ nhau cùng tiến bộ trong học
tập. Cuối năm đó, lớp tơi đạt được thành tích khá cao, tất cả điều đạt học sinh
tiên tiến trở lên, chúng tôi thầm cảm ơn cô.