Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (128.55 KB, 31 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span>TRỜI XA (Tập thơ) – TẠ VĂN SY tavansy | 22 February, 2012 10:39 (40 bài, nhà xuất bản Hội Nhà văn in lần đầu 2006, nhà xuất bản Đà Nẵng tái bản 2007 co sửa chữa). 1-. SỚM MAI. Theo tiếng gà thức dậy Ra sân vườn vươn vai Thoảng ngàn hương chợt thấy Một hồn đầy sớm mai. 2- KHÔNG ĐỀ Bây giờ dành thời gian để viết thơ tình E có kẻ sẽ cho là phí phạm. Và có kẻ sẽ cho là lãng mạn Nếu bình tâm ngồi đọc thơ tình. Xin chớ nhầm khi căng óc mưu sinh Để quên mất trái tim mình thơ mộng. Tôi tất bật với ê chề cuộc sống Vẫn thấy dư thanh thản viết thơ tình. 3- RỪNG SƯƠNG Đêm nằm ngủ giữa đồi hoang Nhìn trăng thấp thoáng qua tàn cây cao Chập chờn bóng vỡ lá xao Lung linh như có muôn sao chiếu gần.
<span class='text_page_counter'>(2)</span> Nằm yên nghe phút xuất thần Hồn trôi lên cõi phân thân mấy từng Nửa lưu luyến ở với rừng Nửa về phố thị tưng bừng đèn hoa. Bất ngờ oà vỡ sao sa Cô liêu hoang phủ trăng nhoà rừng sương. 4- EM CHƯA VỀ THĂM KON TUM “Ở đây sương khoi mờ nhân ảnh Ai biết tình ai co đậm đà” (Hàn Mặc Tử) Sao em chưa về thăm Kon Tum Rừng núi chờ em cứ ngó chừng Mùa xuân ngơ ngẩn bầy chim nhỏ Về muộn màng chao cánh ngập ngừng. Sao em chưa về thăm Kon Tum Mùa hạ chờ em đã cuối dòng Bâng khuâng mưa nhỏ làm thương nhớ Để phượng hồng phai nét phượng hồng. Sao em chưa về thăm Kon Tum Mùa thu mây nặng xuống mưa dầm Chờ mong sương gió vàng hoa cúc Sương gió vàng hoa cúc chờ mong.
<span class='text_page_counter'>(3)</span> Sao em chưa về thăm Kon Tum Mùa đông trong mắt nhớ âm thầm Những con đường gió chiều se lạnh Sương khói buồn sương khói buồn hơn. Sao em chưa về thăm Kon Tum Bốn mùa chưa hết ý phân vân Chờ em anh hoá thân rừng núi Rừng núi chờ em cứ ngó chừng. 5- LẠC (Kỷ niệm những buổi lạc quanh Hà Nội cùng Tú Anh) Cớ chi Hà Nội lắm đường Để ta lạc giữa phố phường vòng vo Muốn sang Phố Cổ, Bờ Hồ Lại quanh quẩn mãi Hàng Bồ Hàng Gai Định về Yên Phụ Hồ Tây Lại ra tận bến sông đầy… ngắm sông Tìm thăm bạn ở Nam Đồng Lại qua Láng Hạ lại vòng Thịnh Quang…. Nhỏ thôi cái chuyện lạc đàng Mà anh nghĩ quẩn quanh sang chuyện đời Đường đời lạ lắm em ơi Có khi lạc hết phận người chưa ra. 6- ĐỌC CỔ THI.
<span class='text_page_counter'>(4)</span> Khuya ngồi đọc thơ xưa Cảm hồn người muôn thuở Viết những bài thơ nhỏ Mang nét buồn cổ thi. 7- UỐNG RƯỢU VỚI THU BỒN - Sỹ ơi, uống nữa cho vơi Anh em ta kẻ chịu chơi cuối cùng (*) Đã chơi không được nửa chừng Đau già buồn trẻ cụng chung ly này…. - Vâng, thưa anh uống cho say Rồi ra ta vỗ trắng tay phong trần Đau anh hồn lớn thi nhân Buồn tôi là những thăng trầm nhục vinh Đau anh một cõi tử sinh Buồn tôi thế thái nhân tình thiệt hơn Đau anh bao mộng chưa tròn Buồn tôi là những cỏn con chuyện đời…. … Một ly này nữa xin mời Đông tây kim cổ đất trời say chung Một ly này nữa xin mừng Hồn thiêng thiên cổ cụng cùng muôn sau Một ly này nữa mời nhau Đánh đu cùng với bể dâu đã từng… (**).
<span class='text_page_counter'>(5)</span> Sá gì trong cuộc sầu chung Ly vui chạm với ly mừng mà say! (Một năm ngày mất Thu Bồn) (*) Thoát ý tên tác phẩm đang viết dở của Thu Bồn. (**) Thoát ý tên tập thơ in sau cùng của Thu Bồn. 8- GỬI NGỌN GIÓ TRỜI * Tặng Đoàn Thị Lam Luyến Hãy còn thắm lắm người ơi Vội chi mà nói những lời xót xa Xưa nay duyên phận đàn bà Mấy ai đã bước được qua thường tình. Vướng thân vào cuộc nhân sinh Biết đâu lối gập đường ghềnh mà hay Muối thì mặn gừng thì cay Phải đâu đất đẩy trời đày oan khiên. Hồng nhan là bẫy truân chuyên Tội oan Thị Kính thương duyên Thị Mầu Hẩm hiu dẫu nhận bã trầu (*) Làm sao cho thắm duyên nhau hỡi người. Câu thơ khổ nhọc một đời Lại đem gửi ngọn gió trời mang đi Tình đời lắm nỗi vân vi Thì thôi người nhé, thôi thì… người ơi..
<span class='text_page_counter'>(6)</span> (*) Ý thơ của Đoàn Thị Lam Luyến. 9- VỚI ĐÁ VỌNG PHU Muộn rồi tôi với Vọng Phu Chờ tôi nàng đã đợi từ bao lâu Mải mê trăm suối ngàn cầu Mảng vui tôi trót quên câu hẹn thề. Lãng du trở gót tôi về Ơ kìa, nàng vẫn dãi dề sườn non Trải lòng tôi những nguồn cơn Mà xin tạ lỗi với con cùng nàng. Ngắm thành nhà Mạc hoang tàn Mà thương hai chứ đá vàng người ơi Tôi đi khắp bốn phương trời Ấm niềm riêng một tình người sắt son. Say lòng muôn dặm nước non Mây đưa gió đẩy tôi còn lang thang Tôi là gã bạc tình lang Thì thôi nàng nhé, giã nàng tôi đi… 10- VỚI THỊ NỞ Nở ơi, người của lòng anh Nghĩa ân từ bát cháo hành thơm tho Anh đi khắp chốn sông hồ Tìm em, về lại bên bờ sông Châu.
<span class='text_page_counter'>(7)</span> Chuối xanh đã rủ bao tàu Làng quê đã đổi bao màu nắng mưa Đời nay đã tốt hơn chưa Có còn đẹp được như xưa chúng mình. Lạ gì thế thái nhân tình Thị phi thì cũng ngậm thinh bồ hòn Nồi tròn ai úp vung tròn Hai ta dẫu méo cũng còn có nhau. Lòng người mấy nỗi nông sâu Tình đời muôn vẻ nghìn màu, Nở ơi… Anh lăn lóc khắp gậm trời Về đây gặp một Con Người - là em. 11- GỬI THỊ MẦU Thôi, buồn chi Thị Mầu em Thế gian thế đó chính chuyên cả mà Mặc thây thiên hạ đàn bà Riêng em thì vẫn cứ là riêng em. Của chua ai thấy chẳng thèm Mà sao lại lắm kẻ gièm người pha Hỏi xem khắp cõi ta bà Tụng nghìn kinh Phật vẫn là chữ duyên.
<span class='text_page_counter'>(8)</span> Cửa chùa đã lỡ không thiêng Về làng đã chắc gì yên phận người Làm sao đi hết cuộc đời Mà không vướng phải khóc cười chê khen. Thì thôi nhé, Thị Mầu em Táo ngon táo rụng kiêng khem cũng hoài Yêu em đâu chỉ mình ai Để riêng cõi thế gian này phát ghen. 12- VIẾT TẶNG MỘT “GÁI BAO” Ừ, thì cũng phải chia tay Có gì đâu chỉ một ngày một đêm Khát khao tôi, nhiệt tình em Cũng tha thiết đủ lịm mềm tình nhau. Một ngày đâu phải muôn sau Gượng vui thì cũng quên đau phận người Em tan tủi nhục vào tôi Tôi tan khổ luỵ một đời vào em. Nhọc nhằn giữa cuộc bon chen Thấp cao bao kiếp sang hèn ngược xuôi Giữa dòng bèo dạt mây trôi Thì xem như số phận trời ban cho. Chia tay không hẹn không hò.
<span class='text_page_counter'>(9)</span> Tôi em chẳng phải luỵ đò luỵ sông Chúc em giữ mãi má hồng Mà đi suốt cuộc phiêu bồng gió đưa. 13- CHUYỆN VỀ GÃ HÀN SĨ Rằng xưa có gã làm thơ Trời sinh nhầm phải ngày giờ không thiêng Nên đời gã lắm truân chuyên Bước danh thì trượt bước duyên thì trầy. Gã hàn sĩ ấy trắng tay Đành vơ vào gió trăng đầy hồn thơ Nên người ta tỉnh gã mơ Người ta vui gã khật khờ buồn hiu. Gã vồ vập sống và yêu Người khen thì ít, được nhiều kẻ chê Gặp ai gã cũng si mê Vụng về nên gã thường về tay không. Gã ham lãng bạt phiêu bồng Ruổi rong khắp núi cùng sông dặm trường Gã thèm bè bạn muôn phương Thèm tình người giữa yêu thương chân thành. Gã đa mang gã đa tình Khư khư gã tự buột mình đa đoan.
<span class='text_page_counter'>(10)</span> Đêm tàn gã tiếc trăng tan Chiều phai gã nhớ lá vàng thu xưa…. Chuyện rằng… Đã kể, xin thưa Gã hàn sĩ ấy bây giờ là tôi. 14- GIỮA MƯA KHUYA Đêm mưa đằm một nỗi buồn Nằm trong cô quạnh lắng hồn nghe mưa. Mưa ru mái thấp sầu đưa Nghe như tiếng vọng nghìn xưa vọng về. Nghe đời rộng cõi tang mê Sầu thiên địa kéo lê thê mưa dầm. Đâu đây những bóng âm thầm Còn ra đi nữa sầu câm kiếp người. Ngoài kia gió lộng tơi bời Nằm đây nghe lạnh thấu đời quạnh hiu. 15- VỊ ĐỜI Thèm thuồng cắn trái me chua Hàm răng ngập lút bốn mùa đau tê. Nửa đời vẫn cõi tang mê Trăm năm khuất một nẻo về chiêm bao.
<span class='text_page_counter'>(11)</span> Cúi đầu đất thấp trời cao Bàn tay chới với vẫy chào hư không. Nhỏ nhoi tôi hạt bụi hồng Tan đâu vào cõi vô cùng mà hay. Vị đời thèm chút chua cay Răng mình lại cắn phải tay mình cầm. 16- CHÂN DUNG TỰ HOẠ 1. Cõi người lạ mặt Qua đi âm thầm Nỗi buồn có thật Như là trăm năm Phố xưa quán chật Người ngồi trầm ngâm Buồn như tĩnh vật Nhạc ngân cung trầm 2. Lần tay đếm tuổi Qua đi tháng ngày Hồn xanh mệt mỏi Mơ đời trắng tay Dấu xưa cát bụi Mờ bay bay bay.
<span class='text_page_counter'>(12)</span> Lưng còng dấu hỏi Buồn không ai hay 3. Chân đời nghiệt ngã Như sông xa nguồn Nhìn mình bỗng lạ Bóng nào trong gương Tranh đời chấm phá Màu hoang nét cuồng Chân dung tự hoạ Buồn như nỗi buồn. 17- BÀI TRẦN TÌNH Đời anh buồn thơ cũng ít khi vui Để em trách thơ anh sao buồn quá. Anh thường buồn như em thấy đó Lắm lúc buồn xứ rớ trong sân Không khổ gì hơn nỗi khổ tâm Khi cuộc sống cứ cầm chân quanh quẩn. Anh cũng thấy mắt em nhiều u ẩn Có bao giờ anh thắc mắc em đâu Thì thôi em, cuộc sống quá cơ cầu Và em nữa, đủ hành anh thấm mệt. Trí anh nghĩ và tay anh viết.
<span class='text_page_counter'>(13)</span> Rất tự nhiên thơ cứ việc xuôi buồn Anh yêu em đâu chỉ nghĩa tình suông Muốn gửi gắm ít nhiều tâm sự khổ. Em có hiểu hoặc không anh chẳng rõ Vẫn yêu em như vẫn yêu đời Đời buồn hiu em cũng rất xa vởi Hồn anh đẹp cớ sao đành đày đoạ. Em chớ trách thơ anh sao buồn quá Trở trăn đời hành hạ hết đường vui. 18- BIẾN ĐỘNG Nơi nào bình yên hơn mặt đất Và nơi nào như mặt đất bất an Dễ thấy đấy, những cơn địa chấn Cứ vùi chôn bao lớp lớp hoang tàn. Lòng người biến động Có gì dễ đổi thay hơn Nhưng đâu thấy, cứ bình yên tĩnh lặng Âm thầm chôn bao lớp lớp vui buồn. Biến đổi lòng người Như địa chấn Có độ rích-te nào Đo dao động này không..
<span class='text_page_counter'>(14)</span> 19- ĐẦU NĂM UỐNG RƯỢU CÙNG BẠN BÈ Hãy ngồi đây hỡi người tri kỷ Bọn chúng mình kể đã tâm giao Ngồi đây dẫu không là rượu quý Đầu năm vui thì có sá nào. … Này thằng bạn có tài kinh tế Nói nghe chơi vài chuyện làm ăn Mừng cho mày đồng tiêu đồng để Tạm yên lòng giữa lúc khó khăn. Này thằng bạn đẹp trai tài nữa Cớ sao còn thích sống độc thân Đời đâu khổ vì con vì vợ Hay còn e cơm áo nợ nần. Này thằng bạn mê đời lãng tử Chuyến quay về gặp “nhỏ” đứng trông Còn sót chút hồn thơ ngày cũ Gửi tặng em nên nghĩa vợ chồng. Này thằng bạn có gì phẫn chí Thuộc rất làu Phạm Thái - Quỳnh Như Đọc nghe chơi “Hề, ta tráng sĩ Lòng không mềm bằng kiếm” (*) - Thật ư.
<span class='text_page_counter'>(15)</span> Còn này ta một thằng kiết xác Cứ loanh quanh như bước lạc đường Đời bon chen mà ta ngơ ngác Kiếp tơ tằm đến thác còn vương. Năm thì mới bọn mình lại cũ Đường còn xa già đã tới gần Chuyện thời sự chuyện sang thế sự Cứ vui đi, buồn sẽ vơi dần. Rượu đã rót, sá gì, uống cạn Còn gặp nhau đủ mặt là mừng Ta không say rượu, say tình bạn Uống say đi từng giọt thuỷ chung. (*) Thơ Nguyễn Đình Toàn. 20- BÀI TÌNH MUỘN Hai chúng ta cứ lãng đãng trên đời Như thể khói như thể sương, như thể Hai chúng ta không có thật trên đời Chỉ là bóng chỉ là hình nhau thế. Hai chúng ta cứ lãng đãng trên đời Cứ như thể chơi trò chơi cút bắt Cứ như không như có ở trên đời Để lắm lúc ngỡ ngàng nghe chóng mặt.
<span class='text_page_counter'>(16)</span> Hai chúng ta cùng lãng đãng trên đời Người đã vậy mà tôi thì cũng vậy Cứ tìm nhau rồi mất hút giữa đời Cứ thấy đấy và rồi như chẳng thấy. Chút tình muộn buồn phiền nhau biết mấy Tôi yêu người người cũng nói thương tôi Chút tình muộn ta hành nhau đến vậy Để hai ta cứ lãng đãng trên đời. 21- VÍ DỤ Ví dụ em chẳng yêu anh Thì anh đâu đến nỗi thành nhà thơ. Ví dụ ta cứ tỉnh bơ Thì đâu đến nỗi để giờ vấn vương. Ví dụ không có nhớ thương Thì chia hai đứa hai đường như chơi. Ví dụ cứ đùa khơi khơi Thì đâu để phải một đời trông mong. Và xin ví dụ cuối cùng Ước gì em chẳng lấy chồng… yêu anh. 22- MÀU 1..
<span class='text_page_counter'>(17)</span> Em hỏi anh tình yêu màu gì Anh bảo chính là màu em thích Em vờ dỗi câu trả lời tinh nghịch Rồi cười xoà, hai đứa lại yêu nhau. 2. Đừng hỏi anh tình yêu màu gì Bởi anh biết trả lời sao cho được Chỉ biết con người từ muôn thuở trước Đã yêu nhau đâu biết nó màu gì. 3. Thường kỷ niệm được biểu trưng màu tím Hy vọng màu xanh hạnh phúc màu hồng Anh yêu em nên nhiệt tình nghĩ đến Màu tình yêu là bảy sắc cầu vồng. 23- BÀI XA NHAU Đã xa nhau, ừ, đã xa nhau Ngày rơi theo những lá thu sầ Tháng rơi theo những hoàng hôn chết Năm rơi theo những hoa héo màu. Đã xa nhau, ừ, đã xa rồi Tình phai theo những nắng mưa phai Hồn phai theo những sầu đau kín Đời phai theo những tiếng thở dài. Em xưa, ừ em, làm sao quên.
<span class='text_page_counter'>(18)</span> Tôi xưa, ừ tôi, còn gọi tên Nụ hôn xưa dường như đã chết Đâu đó trong tôi và trong em. Đã xa nhau, thôi, cũng đành xa Gặp nhau còn biết được bao giờ Tôi - người, không lẽ còn trong mộng Em đã xa vời như giấc mơ. 24- TRĂNG NON “Vầng trăng ai xẻ làm đôi’… (Kiều) Trăng chưa đầy nên cứ gọi trăng non Vừa đủ sáng soi đường ta đi dạo Cứ mờ tỏ càng lung linh diễm ảo Sẽ yên lòng không sợ gặp người quen. Đầu hôm này đúng hẹn nhớ nghe em Phố có sáng ta vòng qua lối tắt Trời ngoại ô càng thơm tho thoáng mát Trăng ngang đầu chầm chậm vội chi nhanh. Ta dìu đi đêm tĩnh lặng yên lành Trăng tình tứ soi đôi mình tình tự Đừng ngần ngại trăng non nhiều ý tứ Khuya ta về trăng còn dõi đưa theo.
<span class='text_page_counter'>(19)</span> Vẩn vơ thương một thuở bóng trăng Kiều Tròn trặn thế mà đôi người trắc trở Trăng chúng mình mới vừa đầy một nửa Sẽ yên lòng không sợ xẻ làm đôi. 25- GỬI NGƯỜI YÊU CŨ Bất ngờ em đến thăm anh Ùa hương ngày cũ về quanh mộng đời. Bỏ khuya mưa bão ngoài trời Ấm niềm tâm sự ngọt lời chứa chan. Tình nồng thức dậy miên man Hồn anh tạm lắng trăm ngàn đắng cay. Hôn em vẫn nụ nồng say Ôm em vẫn trọn vòng tay chân thành. Cám ơn em đến thăm anh Hồn anh thêm đẹp long lanh tình đời. 26- TIẾNG CƯỜI CON GÁI Tiếng cười con gái giòn tan Bù khi đã lắm đa mang hết cười. Tiếng cười con gái vui tươi Bù khi héo hắt chuyện đời buồn teo.
<span class='text_page_counter'>(20)</span> Tiếng cười con gái trong veo Bù khi vẩn đục đốt vèo ngây thơ. Tiếng cười con gái hiền khô Bù khi chuyện dữ chực chờ tương lai. Tiếng cười con gái… cười hoài Bù khi khổ luỵ mếu dài trăm năm! 27- NGỒI QUÁN Buổi sáng ngồi quán cà phê Nhìn quanh thiên hạ bốn bề lao xao Ngược xuôi, tất tả, nhôn nhao Đăm chiêu gã nọ, ồn ào mụ kia. Lặng ngồi như tượng như bia Ngỡ mình lạc ở ngoài rìa nhân gian Tan theo từng khói thuốc tàn Là từng tích tắc thời gian qua đều. Vốn đời còn được bao nhiêu Sớm mai chưa dứt xế chiều đã xen Chào cà phê sáng đứng lên Ra đường nhập với bon chen mà vần… 28- CHỜ CHUÔNG ĐIỆN THOẠI * Tặng Văn Công Hùng Một ngày điện thoại không reo.
<span class='text_page_counter'>(21)</span> Coi như hôm ấy buồn teo cả ngày Hẳn là bạn ở đầu dây Lỡ quên mình để ngồi đây ngóng thầm. Bạn bè muôn nẻo tri âm Quý nhau là cái thiện tâm ở đời Sống làm sao nổi người ơi Khi mà vắng bặt tiếng người như câm. Vài dòng tin nhắn cũng cam Đôi lời thăm hỏi cũng làm nhau vui Ô hay, bạn hiểu mình rồi Kìa chuông điện thoại đổ hồi đang reo. 29- TỨ TUYỆT KHÔNG ĐỀ 1. Đừng băn khoăn kẻ nọ Đừng thắc mắc người này Riêng phần ta tự nhớ Phải biết mình là ai. 2. Chớ luyến tiếc ngày qua Khoan mơ màng ngày tới Hôm nay nên tự hỏi Ta làm chi đời ta. 3. Trẻ con thường rất thích.
<span class='text_page_counter'>(22)</span> Trò múa rối hay hay Người lớn thì dư biết Chơi cái trò… giật dây. 4. Những thằng không biết nhục Lại thích lên thiên đàng Những kẻ lắm gian tham Lại tránh vào địa ngục! 30- NGHE HÁT DÂN CA Người ơi người ở đừng về… Hát thì hát vậy có hề ở đâu Lẽ gì cởi áo trao nhau Để quanh quẩn dối qua cầu gió bay Tình mình thì giữ trong tay Lấy chi để sáo lạc bầy bặt tin Trúc xinh, ừ thì trúc xinh Ai xui xe chỉ luồn kim đâu mà Trăng rằm xem hội đường xa Cớ sao ngồi gốc cây đa đợi nàng Tính tình tang tính tình tang Xế hồ xang xế hồ xang… ơi người. Thương nhau khéo lựa trao lời Mượn câu hát gửi một thời nhớ mong Những chờ những đợi những trông Câu ca có tự thuở ông gặp bà.
<span class='text_page_counter'>(23)</span> Có từ thuở mẹ thương cha Thuở anh nhớ chị, thuở ta yêu mình…. Bâng khuâng mơ dáng tưởng hình Ngỡ trong câu hát hữu tình có ai Mà thương mà nhớ mà hoài Mà mong đêm ngắn ngày dài gặp nhau… 31- TIẾNG NỔ Đang say sưa ngồi kể chuyện chiến tranh Của đời lính mấy mươi năm từng trải Anh bỗng giật mình - một tiếng nổ khô đanh Trái mìn sót, người dân vừa cuốc phải!. Những tiếng nổ nhoáng nhoàng chớp lửa Anh đã từng quen Những tiếng nổ xô nghiêng bạt ngửa Anh đã từng quen Những tiếng nổ xác người nhầy nhụa Anh đã từng quen…. Ra khỏi chiến trường ngỡ gặp bình yên Cái tiếng nổ chỉ còn trong tiềm thức Là huỷ diệt tang thương, là kinh hoàng khốn nhục Ngỡ đã từng quen nay bỗng giật mình. Qua cuộc chiến tranh ngỡ thấy thanh bình.
<span class='text_page_counter'>(24)</span> Cái tiếng nổ chỉ còn là ký ức Nhìn xác người dân khiêng ngang trước mặt Anh chợt thắt lòng như chưa từng quen! 32- NGƯỜI MIỀN NÚI Người miền núi mắt quen bóng núi Núi vây quanh ấm áp thân gần Về đồng bằng nhìn bốn bề trống trải Thấy mình như lạc lõng, phân vân. Người miền núi uống rượu ghè bằng bát Quá chén thấy mình như đang trên mây Về đồng bằng uống toàn rượu đế Ly nhỏ thôi, ấy vậy mà say. Người miền núi quen leo đèo dốc Từng đoạn thôi, khúc khuỷu hoá gần Về đồng bằng đường cứ dài hun hút Đi không trèo nên dễ mỏi chân. Người miền núi ở với nhau dễ lắm Không khoe khoa khách khí phân trần Người đồng bằng nhiều cầu kỳ kiểu cách Nếu không quen cứ thấy ngại ngần. Người miền núi nên mê xứ núi Mới rong chơi dăm bữa đồng bằng.
<span class='text_page_counter'>(25)</span> Đã thèm núi thèm rừng thèm suối Chào bạn bè về lại chốn quen thân. 33- TING GLING (*) Anh vào rừng sâu tìm những ống lồ ô Anh chọn ống to căng no gió núi Anh lựa ống nhỏ chứa tròn tiếng suối Về làm đàn Ting gling. Đàn Ting gling Anh treo thành giàn quanh rẫy Anh giăng thành dãy trên nương Nhờ nước suối kéo cần Cho âm thanh vui rừng ấm núi. Nghe đàn Ting gling Chim chóc lượn lờ trên cao Không thèm vào mổ hạt Muôn thú lim dim ngủ trong hang Không thèm sang đào củ Nên rẫy nương ta được mùa. Có đàn Ting gling Tay anh không biết mỏi Bụng không thấy đói Anh quên buổi nắng trưa Quên cơn mưa chiều.
<span class='text_page_counter'>(26)</span> Nương anh rộng thêm nhiều đất mới. Ơi, đàn Ting gling Tiếng trầm lội qua con suối Đến bên rẫy em Tiếng trong len qua truông núi Đến bên nương em Bàn tay em đang làm cỏ lúa Vướng phải tiếng đàn Ting gling Ngập ngừng ngưng lại ngẩn ngơ Bàn chân em đang bước Vấp phải tiếng đàn Ting gling Dùng dằng dừng lại thẫn thờ. Đàn Ting gling Theo anh về đến nhà Theo em vào tận bếp Len vào cả giấc mơ khuya Ơ, tiếng đàn không ngủ. (*) Ting Gling: Đồng bào Tây nguyên lấy nhiều ống lồ ô (nứa) dùng dây xâu liền với nhau, treo thành dãy dài quanh nương rẫy. Lại dùng đoạn dây khác nối với chiếc cần gỗ mắc vào máng nước đặt dưới dòng suối gần đấy. Khi nước đầy, máng bật đổ kéo động sợi dây làm rung dây chuyền hàng loạt ống lồ ô va đập vào nhau, tạo thành dòng âm thanh trầm bổng suốt ngày đêm, chủ yếu để xua đuổi chim choc muông thú. 34- ĐÊM HỘI ROÒNG CHIÊNG Âm âm đêm hội tiếng chiêng cồng Hồn núi rừng ngưng dưới mái Rông Ngữ còn nghe tiếng hồn dân tộc.
<span class='text_page_counter'>(27)</span> Vọng khúc hoà âm của trống đồng. (Ngày UNESCO công nhận không gian Cồng chiêng là di sản thế giới) 35- BÁNH CHƯNG Ngày xuân mở lạt bánh chưng Mùi thơm từ thuở Vua Hùng nguyên sơ Ơi hồn dân tộc thơm tho Ngàn năm cái nghĩa ấm no truyền đời. Ngụ trong dáng đất hình trời Dẻo thơm hương nếp ấm hơi ruộng vườn Thơm từ thuở đất còn vuông Bây giờ trái đất đã tròn vẫn thơm. 36- VỀ ĐẤT TỔ Bâng khuâng nhớ cội nhớ nguồn Nhớ quê Đất Tổ lần đường thăm quê Vẫn đây rừng cọ đồi chè Trung du níu bước chân về ngẩn ngơ. Lần theo câu Ghẹo ỡm ờ Anh sang hội lễ bất ngờ gặp em Dăm lời, lạ đã thành quen Dăm câu thì cũng đã duyên đã tình. Đưa nhau qua xóm Thậm Thình Thăm thôn Cổ Tích viếng đình Hùng Lô Ngỡ mình chạm dấu người xưa.
<span class='text_page_counter'>(28)</span> Ta đi dưới bóng xa mờ tiền nhân. Xa xôi đã hoá nên gần Hồn anh đã hẹn bao lần về thăm Mai rồi tít tận xa xăm Hướng về phía bốn ngàn năm nhớ người. 37- ĐỨNG TRÊN ĐỒI CHIỀU Buổi chiều lên đứng trên đồi gió Hát với trời xa với đại ngàn Ta gọi tên nàng cho đỡ nhớ Ơi em ơi em và ơi em. Ta phương đoài mà người phương đông Nắng mưa đôi ngả nắng mưa chùng Hồn phai theo mấy mùa mưa nắng Đời đã vô cùng em biết không. Người phương đông ta ở phương đoài Sao Hôm ngàn thuở nhớ sao Mai Gửi tình theo bóng mây rời núi Về đổ thành mưa xuống biển dài. Người biển sâu còn ta núi cao Không gặp nên đành thương nhớ nhau Tình xa như biển buồn như núi Núi thì cao mà biển thì sâu..
<span class='text_page_counter'>(29)</span> 38- THĂM BẠN VÙNG SÂU Vượt mấy mươi cây số Tôi đến tìm thăm anh Nghĩa tình xưa tri ngộ Vẫn còn nguyên chân thành. Thăm nhau ngày mưa bão Được rảnh rang chuyện trò Đứa chuyện cơm chuyện áo Người chuyện buồn chuyện lo. Hồn thơ chừng mệt mỏi Anh viết nghe ngậm ngùi: Một mình đi thui thủi Giữa nắng mưa cuộc đời. Anh nghèo không thể tả Tôi khổ hết đường ra Thương nhau đành để dạ Anh buồn, tôi xót xa. Nói sao cho hết ý Bài thơ không cạn lời “Đời được mấy tri kỷ Ai như anh và tôi”. (*) (*) Mượn ý thơ Quang Dũng..
<span class='text_page_counter'>(30)</span> 39- VỚI TÂY SƠN QUÊ NHÀ Tôi lại về thị trấn ngả ba sông Tắm nguồn mát sông Kôn mùa nước cạn Ngắm Đá Hàng biêng biếc một dòng trong. Tôi lại về thị trấn ngả ba sông Ngày Hội lớn mùa xuân tươi dân tộc Hai trăm năm nhớ một nét đào hồng (*). Tôi lại về thị trấn ngả ba sông Thương bè bạn nhiệt tình tha thiết đợi Ngỏ hồn say ly rượu cháy men nồng. Tôi lại về thị trấn ngả ba sông Trả nợ em những ngày mong đợi Nắng mưa tôi em nhạt má môi hồng. Ngày tôi về thị trấn ngả ba sông… (Tây Sơn, Mồng 5 Giêng Kỷ Tỵ 1989) (*) Kỷ niệm 200 năm chiến thắng Đống Đa) 40- TUỲ BÚT THƠ *** Ai cũng mong thành thi bá thi hào Nhưng thi bá thi hào không dành cho tất cả - Khi đi đường cứ ngẩng mặt lên cao Viên đá nhỏ cũng đủ làm vấp ngã..
<span class='text_page_counter'>(31)</span> *** Dẫu cơn đói có hành ta chóng mặt Cũng tin rằng đến lúc được ăn no Câu thơ viết giữa khi lòng chưa thật Tránh sao điều không dằn vặt âu lo. *** Mỗi bài thơ nói một ý bình thường Nhưng phải viết bằng tầm nhìn thi sĩ Cũng như khi đối mặt soi gương Anh mới thấy chính mình, đơn giản thế. *** Câu thơ phải ảo hư như cánh bướm Cánh bướm kia là có thật nhưng mà Bướm chỉ đẹp khi chập chờn bay lượn Sẽ hết sắc màu khi yên đậu dẫu bên hoa. *** Hãy luôn mở trí hồn ra chắt lọc Trong từng năm từng tháng từng ngày Và thậm chí trong từng giờ từng phút Từng giây đời… lấy một ý thơ hay. *** Tôi không phải là nhà thơ – Không phải là nhà thơ – Không phải nhà thơ Cái điều ấy nên nhiều lần nhắc lại Để hồn tôi không tự đánh lừa. Tạ Văn Sy.
<span class='text_page_counter'>(32)</span>