Tải bản đầy đủ (.docx) (12 trang)

tong hop mot so cach day con tre

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (132.68 KB, 12 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

Dưới đây là những quy tắc đơn giản, mà cha mẹ cần ghi nhớ, để rèn cho bé một nếp sống tốt,
ngoan ngoãn và tự lập.


1. Khi đề nghị người khác làm giúp một điều gì đó, con hãy nói ‘Làm ơn’. Ví dụ, con nói "Cho
<i>con xin cốc nước', thì bạn nên chỉnh lại ngay là 'Mẹ làm ơn cho con xin cốc nước'.</i>


<i>Khi nhờ ai đó giúp đỡ, con nhớ thêm thán từ 'Làm ơn'.</i>
2. Tỏ thái độ cảm kích và nói ‘Cảm ơn’ khi con nhận được quà bánh, sự giúp đỡ…


3. Khơng cắt ngang hay làm gián đoạn cuộc nói chuyện của người khác, trừ trường hợp khẩn cấp.
4. Nếu con muốn người khác chú ý lắng nghe ngay, ghi nhớ câu nói ‘Tơi xin lỗi’. Đây cũng là
cách đơn giản nhất để con bắt đầu câu chuyện.


5. Khi con có bất kỳ thắc mắc nào, cần hỏi và xin phép người lớn ngay. Điều đó giúp con tiết
kiệm rất nhiều thời gian.


6. Con khơng nên bình luận và đem tính cách của ai đó ra làm trị cười. Con được hoan nghênh
khi có cách nhìn nhận và lời khen tích cực. Cịn nếu con muốn chê một ai đó, hãy tế nhị và khéo
léo.


7. Một ai đó quan tâm và hỏi han tình hình của con như: sức khỏe, hay học tập… con hãy đáp lại
và nhớ quan tâm lại người đó.


8. Đến nhà bạn chơi hay học nhóm… trước khi ra về con đừng quên chào và cảm ơn bố mẹ bạn.


<i>Con không nên ngốy mũi chỗ cơng cộng.</i>


9. Hãy gõ cửa và chờ cho đến lúc có phản hồi, trước khi con vào phịng ai đó.


10. Trước mặt người lớn, khơng bao giờ được dùng ngơn từ thiếu kính trọng hay tiếng lóng.
11. Khơng được lơi người khác ra làm trị cười vì bất kỳ lý do nào. Hành động đó sẽ bị phạt và bị


lên án.


12. Ngay cả khi con cảm thấy chán với 1 trò chơi hay một câu chuyện nào đó… Hãy ngồi yên
lặng và tỏ ra con đang quan tâm. Không được đứng phắt dậy, bỏ đi… khiến người chơi, người kể
truyện mất hứng.


13. Lỡ va phải ai hay đánh rơi đồ của người khác… Con nhớ ‘Xin lỗi’.
14. Che miệng khi con ho hay hắt hơi và khơng ngốy mũi ở nơi cơng cộng.


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

Hôm qua, vợ lại trách chồng dạo này hay “đánh lẻ”, không đưa vợ con đến nhà bạn bè chơi.
Chẳng lẽ chồng lại nói thẳng “tại vợ làm chồng xấu hổ”, nên chỉ nhỏ nhẹ: “Dạo này bọn anh ít tụ
tập”.


Trước đây, hầu như cuối tuần nào chồng cũng đưa vợ và bé Bống đến nhà bạn bè chơi, để các gia
đình gắn kết với nhau, trẻ con cùng nhau chơi đùa, cịn những ơng chồng, bà vợ được xả stress
khi gác lại bộn bề, lo toan của công việc, cơm áo gạo tiền và đặc biệt là muốn vợ “giải phóng”
khỏi cái bếp sau một tuần nấu nướng vất vả. Thế nhưng, lần nào vợ cũng làm chồng quê với bạn.


<i>Khi vợ quát con, dạy con thì đừng để người khác nghĩ mình thị uy, chơi trội nhé! (Ảnh minh</i>
<i>họa).</i>


Vợ là một người mẹ kỹ tính và chăm con cẩn thận nên mọi lúc, mọi nơi, vợ đều muốn chứng tỏ
mình là một người mẹ nghiêm khắc, tiêu chuẩn ISO, còn Bống là một đứa trẻ được giáo dục tử tế
và thế là đã nhiều lần hành xử chẳng giống ai. Trẻ con vốn hay ương bướng, lúc vâng lời lúc
khơng. Vì vậy, khi đến nhà người khác chơi, bảo con chào hỏi thì “hên xui”, tùy vào tâm trạng
của bé. Trong những lần như vậy, thông thường là chồng vừa dỗ ngọt, vừa phân tích để con hiểu
và chào. Nhưng vợ thì khơng, vợ bảo làm thế là hư con và hầm hét, dọa nạt và đét vào mông con
đến khi nào con vâng lời mới thôi. Vợ làm người được (hay bị chào) rất áy náy, cảm thấy mình
có lỗi vì bé bị ăn địn.



Vợ cịn có đặc tính rất hay lên lớp các bà mẹ khác. Khi cu Tôm - con một người bạn nằm lăn
dưới sàn vừa đọc truyện tranh, vừa ăn snack và Bống cũng bắt chước thì vợ làm như sắp động
đất: “Ôi! Bẩn lắm, đầy vi trùng, sao con lại bừa bãi thế này”. Rồi vợ quay sang nhắc nhở mẹ của
Tôm: “Bà đừng để Tôm nằm vậy, mất vệ sinh lắm, dễ bị bệnh tay-chân-miệng, lại vừa ăn vừa
đọc, không khoa học chút nào”.


Hay khi các cháu chơi súng, kiếm, siêu nhân, Bống cũng mon men đến gần, vợ quát ngay: “Con
tránh xa ra, muốn trở thành kẻ bạo lực à? Đó là đồ chơi độc hại, nguy hiểm lắm”. Và vợ cũng
không tha những bà mẹ khác: “Các bà có biết những đồ chơi này dễ biến con thành kẻ thích bạo
lực, ảo tưởng sức mạnh của mình khơng?”… Khi đó, con và những đứa trẻ khác đưa ánh mắt trịn
xoe ngơ ngác lẫn sợ hãi nhìn vợ đang đầy “hào khí” của mẹ… hổ, cịn những bà mẹ khác thì tỏ ra
ái ngại, kêu con mình đi chỗ khác để khơng dính líu đến Bống. Thế là cuộc vui của bọn trẻ sớm
tàn vì vợ và những bà mẹ khác cũng trở nên căng thẳng. Và hậu quả là họ đều khơng hài lịng về
thái độ của vợ, sau này hầu hết đều lấy lý do “bận rộn” khi biết buổi họp mặt có vợ tham gia. Và
đó là nguyên nhân chồng không để vợ tháp tùng như trước.


</div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>

Có một câu chuyện như sau: Buổi sáng, tại một quán cà phê có bán thức ăn sáng. Một người mẹ
đi cùng một cậu con trai khoảng 15 tuổi vào quán. Hai mẹ con kêu một tơ phở và một chai nước
ngọt. Có vẻ như cậu con trai đã ăn rồi nên thấy cậu uống nước ngọt. Chỉ mình người mẹ ăn tơ
phở. Hai mẹ con vừa ăn uống vừa nói chuyện. Câu chuyện xoay quanh ngày thi gần kề của cậu
con. Người mẹ nhắc nhở con những nguyên tắc khi làm bài thi, kiểu như câu dễ làm trước, câu
khó làm sau. Lỡ viết sai, lấy thước gạch ngang, không nên bơi xóa làm bẩn bài thi, cố gắng viết
chữ nắn nót một chút, láu quá người chấm bài sẽ mất cảm tình…. Khơng hiểu cậu con trai có
thấm lời mẹ dặn dị hay khơng, nhưng trơng cách cậu gật gù, thấy hai mẹ con có vẻ thân thiết.
Ăn xong, người mẹ gọi tính tiền. Tổng số tiền là 36 ngàn đồng. Người mẹ đưa cho chủ quán tờ
giấy bạc 100 ngàn đồng và chờ thối lại. Chợt nhớ mình cịn mấy ngàn lẻ, người mẹ móc túi lấy
thêm 6 ngàn ra đặt trên bàn, nói với chủ quán khỏi tìm tiền lẻ để thối. Chủ quán tay cầm một xấp
tiền nhưng tìm tiền thối có vẻ hơi lâu, cuối cùng cũng đưa cho người mẹ 70 ngàn đồng và nói
rằng người mẹ chưa đưa 100 ngàn đồng. Người mẹ hơi sững chút xíu nhưng rồi chị trấn tĩnh
được nhanh. Chị nói đã đưa chủ quán tờ 100 ngàn đồng rồi. Người chủ quán khăng khăng là chị


chưa đưa tiền. Cuối cùng, người mẹ (có vẻ hơi) bực dọc đứng lên lấy trong túi ra 100 ngàn đồng
nữa đưa cho chủ quán và nói: “Anh kiểm tiền lại đi, chắc chắn sẽ dư 100 ngàn. Tôi đem theo bao
<i>nhiêu tiền tôi nhớ chính xác. Cá có con, tiền có đồng. Khơng nhầm lẫn được”. Nói xong, hai mẹ </i>
con chị đứng lên bước nhanh ra khỏi quán!


<i>Cách hành xử của cha mẹ là bài học thực tế và ảnh hưởng đến sự hình thành nhân cách của trẻ</i>
<i>khi trưởng thành. (Ảnh minh họa).</i>


Có ba người ngồi bàn bên cạnh theo dõi diễn biến câu chuyện, chủ đề bây giờ xoay quanh cái
cách của người mẹ. Một người cho rằng, đáng lý người mẹ không nên đưa tờ 100 ngàn đồng nếu
đúng là chị đã đưa cho chủ quán rồi. Tuy nhiên, một người bảo, cách xử sự của người mẹ là đúng
vì chủ quán khăng khăng là chưa đưa tiền, nếu chị không đưa, người chủ quán không thấy thỏa
đáng. Điều quan trọng hơn nữa là đó là cách hành xử của một người mẹ. Tất nhiên không một
người phụ nữ nào lại đi gian dối người khác trước mặt con mình, nhất là một đứa trẻ đang lớn.
Người mẹ chấp nhận thua thiệt để dạy cho con bài học về việc biết chấp nhận. Cãi nhau hơn thua
100 ngàn đồng trong tình huống này là không nên, không đáng xảy ra trước mặt con cái. Và điều
cuối cùng, chính người chủ quán đã sai, anh ta đã vi phạm nghiêm trọng quy tắc vàng trong kinh
doanh: “Điều 1: Khách hàng luôn luôn đúng. Điều 2:Nếu khách hàng sai hãy xem lại Điều 1”.
Chắc chắn anh ta sẽ mất đi một người khách và sẽ còn kéo theo nhiều người khách nữa qua câu
chuyện kể của người mẹ kia với bạn bè.


Mới thấy, cái cách của người mẹ (người phụ nữ) rất quan trọng. Cách ở đây là việc hành xử hay
thể hiện. Người mẹ ở câu chuyện trên chấp nhận mất đi 100 ngàn đồng nhưng cái chị được lớn
hơn nhiều. Đứa con thấy rõ ràng mẹ nó đã đưa tiền, thế nhưng, không thể tranh cãi lớn tiếng chỉ
vì một số tiền khơng đáng tranh chấp hơn thua. Ở đây cần nói lên một bài học về lịng tham của
con người. Trong tình huống này, người mẹ cũng lo sợ rằng con mình học được bài học hồ đồ
của người chủ quán; tuy nhiên, chị sẽ biết cách phân tích thiệt hơn cho con thấy rằng đó là một
điều đáng chê trách.


</div>
<span class='text_page_counter'>(4)</span><div class='page_container' data-page=4>

có rất nhiều người làm gương cho con từ những hành động không tốt. Người ta nhớ lại chuyện ăn


cắp hoa tại một Lễ hội, chắc chắn những người mẹ, ông bố hay đứa con khi ôm được chậu hoa về
nhà sẽ lấy làm hỉ hả vì mình đã làm được việc … ăn cắp!


Cái cách của một người mẹ còn thể hiện ở chỗ từ những hành động rất nhỏ trong cuộc sống như
chê người này, người khác trước mặt con cái; nói xấu thầy cơ giáo của con, nói xấu bạn bè của
cha mẹ cho con cái nghe… Thậm chí, một việc tế nhị nhất như là bỏ phong bì cho thầy cơ giáo
chẳng hạn, nếu người mẹ ý tứ, kín đáo hơn thì con cái sẽ khơng có cái nhìn ít thiện cảm về thầy
cơ giáo của chúng. Lại có những gia đình mà bà mẹ có quyền thế hay người chồng có chức vụ
cao được nhiều người nhờ vả. Cái cách của người mẹ đôi khi coi thường người khác, mang đồng
tiền người ta biếu xén ra khoe với con cái hay chê người này biếu ít, người kia khơng có gì…
Những điều đó, hình thành nên một lớp trẻ coi thường người khác, không muốn bỏ sức ra làm
việc mà chỉ sống dựa dẫm, khinh người nghèo, người cô thế…


Mới thấy, cái cách của người mẹ là quan trọng. Hành xử thế nào để làm gương cho con cái là bài
học thực tế hình thành nhân cách và giúp trẻ có kỹ năng sống tốt. Nếu mẹ tế nhị, có cách cư xử
khéo léo thì chắc chắn con cái sẽ biết thế nào tốt, xấu, cái nào cần phải tránh xa...


Khi mắc lỗi khiến người khác tổn thương, chúng ta đều cảm thấy lúng túng và khó xử, trẻ cũng
vậy. Rất nhiều trẻ khi có hành vi sai trái thường có thói quen đổ lỗi cho người khác. Thực tế,
hành động chối tội, đổ lỗi là cách trẻ cố bảo vệ mình, tìm sự an tồn cho bản thân.


Vì vậy, dạy trẻ dũng cảm nhận lỗi và xin lỗi rất quan trọng, vì đó là một trong những yếu tố duy
trì tình bạn, tình yêu và thành công trong cuộc sống.


<b>1. Ln khách quan</b>


Rất khó để biết ai mắc lỗi mỗi khi trẻ nói “Khơng phải con làm” hay “Lỗi của bạn ấy”.


Đừng vội tìm nguyên nhân và ép trẻ xin lỗi. Giải thích để trẻ thấy cãi nhau là khơng đúng, và
trước hết cả hai phải cảm thấy có lỗi vì đã xử sự khơng hay như vậy, cịn ai mắc lỗi sẽ từ từ tìm


hiểu.


Sự khách quan nhìn nhận vấn đề của người lớn giúp trẻ bình tĩnh và không cảm thấy bị xử oan.
Để con trẻ biết tự nguyện nhận lỗi, cha mẹ phải phân xử để chúng ‘tâm phục, khẩu phục’, vì vậy,
hãy thận trọng khi là trọng tài trong các cuộc cãi lộn hay hành vi sai trái của trẻ.


Một nhà khoa học đoạt giải Nobel khi được hỏi, ở đâu ông học được những kiến thức khiến ơng
trở nên vĩ đại như vậy? Ơng đã trả lời rằng: Nơi tơi học được nhiều nhất đó là vườn trẻ, vì rằng, ở
đó người ta dạy tơi cách biết tuân thủ các quy định, biết nói xin lỗi khi mình sai… Có lẽ sẽ là
thừa khi chúng ta nhắc lại ở đây những lý luận nhằm chứng minh vai trò rất quan trọng của giáo
dục trẻ em ở lứa tuổi mẫu giáo đối với quá trình phát triển nhân cách của trẻ. Tuy nhiên, câu trả
lời sẽ trở nên thú vị, khi chúng ta tìm hiểu việc giáo dục trẻ em độ tuổi mẫu giáo ở Mỹ - một


trong những nền giáo dục hiện đại nhất thế giới.


<b>Dạy trẻ từ tính tự lập</b>


</div>
<span class='text_page_counter'>(5)</span><div class='page_container' data-page=5>

về sự thành cơng, nó khơng chỉ có lợi cho sự phát triển của trẻ mà cịn giúp ích rất nhiều cho
chính những người lớn.


<i>Ngay từ tuổi mẫu giáo, trẻ em Mỹ đã được rèn tính tự lập. (Ảnh minh họa).</i>


Những người làm công tác giáo dục mẫu giáo ở Mỹ đều được nhấn mạnh việc giáo dục cho trẻ
những kỹ năng tự phục vụ. Bất cứ sự chăm sóc nào từ phía người lớn cũng phải tạo cho trẻ những
cơ hội để rèn luyện cho trẻ các kỹ năng này. Đồng thời, họ cũng đòi hỏi sự phối hợp chặt chẽ của
gia đình để giúp các kỹ năng mà trẻ được dạy ở lớp được rèn luyện và thực hành ngay tại nhà.
Các kỹ năng tự phục vụ của trẻ bao gồm: Buộc dây giầy, mặc quần áo, cài cúc áo, kéo
phéc-mơ-tuya, rửa mặt, đánh răng, chải đầu, ăn cơm… Tuy nhiên, những kỹ năng này không đồng nhất ở
tất cả các giai đoạn phát triển của trẻ. Các nhà nghiên cứu, sau nhiều năm nghiên cứu và quan sát
đã chỉ ra rằng: Trẻ từ 18-24 tháng có thể tự dùng cốc uống nước, có thể tự nhặt lấy đồ chơi; từ


2-3 tuổi có thể học cách tự mình đi đại tiểu tiện, ăn cơm, mở phéc-mơ-tuya và mặc quần áo; từ 2-3-4
tuổi, tính độc lập của trẻ đều phát triển mạnh, những kỹ năng đã học được ở trên đều trở nên
thành thục hơn, gần như trẻ có thể làm mà khơng cần sự giúp đỡ của người lớn; từ 5-6 tuổi, trẻ có
thể học cách tự rửa bát, sắp xếp đồ đạc của mình ngay ngắn,…


Những giáo viên mẫu giáo Mỹ khi rèn luyện cho trẻ khả năng tự lập thường dùng phương pháp
là: Đồng thời với việc đề ra nhiệm vụ, họ cũng đưa ra những điều kiện để trẻ có thể hồn thành
nhiệm vụ một cách dễ dàng hơn. Chẳng hạn, để dạy trẻ tự mang giày, họ thường đưa cho trẻ
những đôi giày to hơn một chút so với cỡ chân của các em. Hoặc để dạy trẻ tự rót nước sữa, họ
đưa cho trẻ những bình sữa có miệng to giúp trẻ thực hiện công việc một cách dễ dàng hơn. Cách
làm như vậy sẽ gây cho trẻ hứng thú cũng như tự tin trong việc hoàn thành các “nhiệm vụ”.
<b>Đến sự lễ phép</b>


Ở các trường mẫu giáo ở Mỹ, ngoài việc khơi mở trí lực giai đoạn đầu cho trẻ, người ta rất coi
trọng việc dạy cho trẻ các quy tắc lễ nghi. Yêu cầu đối với mỗi em là phải nghe theo lời chỉ bảo
của các giáo viên, học cách tham gia các hoạt động tập thể cùng với những học sinh khác. Trong
các trường mẫu giáo ở Mỹ, mỗi khi có một bạn nhỏ hắt xì, sẽ phải nói với những người bạn xung
quanh của em rằng: “Xin lỗi!”, ngược lại, những người bạn của em sẽ nói: “Chúc phúc cho cậu!”.
Điều này đã trở thành một hành vi tự giác của trẻ.


</div>
<span class='text_page_counter'>(6)</span><div class='page_container' data-page=6>

<i>Trẻ em là cá thể đặc biệt rất cần được tôn trọng. (Ảnh minh họa).</i>


Trong việc giáo dục những lễ nghi ứng xử cho trẻ ở giai đoạn này, một trong những yếu tố rất
được đề cao là vai trò của người giáo viên. Ở độ tuổi mẫu giáo, những điều trẻ học được không
phải là những lý giải mà là những mô phỏng. Vì thế, nếu như những thầy cơ giáo ở trường có thái
độ khơng tốt đối với trẻ, chúng sẽ học theo các thầy cô, đối xử không tốt với bạn bè và người
xung quanh. Nói cách khác, hành vi của giáo viên sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến tâm lý cũng như sự
hình thành tính cách của trẻ. Do đó, những giáo viên mẫu giáo ở Mỹ đều phải thơng qua những
u cầu rất nghiêm ngặt về trình độ. Bên cạnh yêu cầu trình độ cử nhân trở lên, những giáo viên
này cịn phải thơng qua một chương trình tập huấn chuyên nghiệp và đạt được “Chứng chỉ giáo


viên mẫu giáo” hoặc “Chứng chỉ giáo viên tiểu học”. Những năm gần đây, một số bang của Mỹ
còn đưa ra yêu cầu trình độ tối thiểu là thạc sỹ đối với các giáo viên ở trường mẫu giáo.


<b>Sự tôn trọng: Chất “dinh dưỡng” đặc biệt</b>


Mỗi đứa trẻ ngay từ khi ra đời đã là một cá thể độc lập, có cá tính và những mong muốn độc lập
của mình. Bất kể là bố mẹ hay thầy cô giáo đều không có đặc quyền chi phối và hạn chế hành vi
của chúng. Đặc biệt là trẻ em, sau này trưởng thành, cha mẹ hay thầy cô không thể thay thế thế
chúng trong những lựa chọn mà chúng phải đối mặt trong hiện thực. Vì thế, cần phải làm cho trẻ
cảm thấy rằng, bản thân chúng, chứ không phải ai khác là chủ nhân của mình.


Chẳng hạn, người Mỹ rất chú ý đến phương pháp cũng như giọng điệu khi nói chuyện với trẻ.
Khi nói chuyện với trẻ, người lớn khơng chỉ phải chăm chú nghe mà có lúc cịn phải quỳ xuống
để nói chuyện với trẻ một cách “bình đẳng”, khiến trẻ cảm thấy được tôn trọng. Khi trẻ ăn cơm,
không thể ép, khi trẻ phạm lỗi không nên quở mắng quá lời, khi muốn trẻ thay quần áo, cũng
không thể to tiếng quát nạt,… nếu không, sẽ làm cho trẻ cảm giác nặng nề và tự ti.


Người Mỹ, khi đem con đến nhà người khác, nếu như chủ nhân đưa đồ ăn cho trẻ, họ sẽ khơng
thay trẻ nói những câu đại loại như: “Không ăn đâu!”, “Không cần đâu!”,… Đồng thời, khi trẻ tỏ
ý muốn ăn đồ ăn, họ cũng sẽ không to tiếng quát mắng. Họ cho rằng, trẻ muốn xem gì, ăn gì, bản
thân nó khơng có gì sai, nếu như trẻ có nhu cầu đó, khơng có lý do gì có thể chỉ trích chúng cả.
Điều những người lớn phải làm là, căn cứ vào thời điểm thích hợp mà đưa ra sự giảng giải thích
hợp để trẻ hiểu, với tư cách là “người hướng dẫn”. Người Mỹ phản đối việc dạy dỗ con cái trước
mặt người khác, càng không cho phép việc trách mắng là “ngu dốt”, “chẳng làm nên trị trống
gì”, “khơng có chí khí”,… trước mặt nhiều người. Vì rằng, cách dạy dỗ đó sẽ ảnh hưởng nghiêm
trọng đến lịng tự tin cũng như sự phát triển về sau của trẻ.


</div>
<span class='text_page_counter'>(7)</span><div class='page_container' data-page=7>

Nhiều nhà giáo dục Mỹ kêu gọi các bậc cha mẹ dành 20 phút mỗi ngày để đọc sách cho con cái
của mình nghe. Hai mươi phút là thời gian khơng dài nhưng sẽ rất hữu ích với trẻ. Qua giọng đọc
rủ rỉ của cha mẹ mỗi ngày, hứng thú về việc đọc sách sẽ dần được hình thành trong trẻ. Bên cạnh


đó, thực tiễn đã chứng minh, việc trẻ được nghe đọc sách thường xuyên có thể giúp trẻ tăng
cường khả năng chú ý, vốn từ vựng, kích thích, khơi gợi trí tưởng tượng, mở rộng tầm nhìn và
kiến văn cho trẻ,… Vì thế, ở Mỹ các chuyên gia đều khuyên các bậc phụ huynh đọc sách cho trẻ
nghe càng sớm càng tốt.


Bài học đầu tiên mà mỗi bậc cha mẹ cần nhớ để dạy con cái là: Người lớn không phải lúc nào
cũng đúng. Và với con trẻ bây giờ, cha mẹ sai cũng đồng nghĩa với việc cha mẹ sẽ khó có quyền
kiểm sốt và khun bảo các hành vi của con cái.


Chị Hương đưa khách về nhà chơi, vừa bước vào nhà, chị thấy đồ chơi đủ các loại đang nằm lăn
lóc khắp phịng khách, bàn ghế thì mỗi cái một hướng. Thấy "quê" với khách, chị mắng: "Con
chơi kiểu gì mà bừa bãi như vậy hả?" - "Con chơi hồi nào", cậu bé cãi lại.


"À, giỏi cãi. Khơng con thì đứa nào?" - "Mấy đứa bạn ở xóm".


Chị Hương la: "Thằng này dám cãi mẹ, chẳng nể mặt chút nào". Cậu con trai vặn lại: "Vậy hai
bữa trước, sao mẹ không nể mặt con, cứ chửi con trước bạn bè?".


Đúng là hai ngày trước, trong lúc bạn của Trung đến chơi, tìm khơng thấy cái bấm móng tay, chị
la ầm ĩ. Nghi ngay mấy đứa trẻ "táy máy tay chân", chị chửi con ngu dại không biết giữ đồ đạc.
Như muốn chứng minh bạn trong sạch, Trung tìm kỹ từng chỗ và khi thấy "tang vật" liền đưa cho
mẹ và nói: "Mẹ thấy chưa, thật oan cho bạn con". Rõ là lỗi ở chị, thế nhưng, chị chẳng những
khơng xin lỗi con lại cịn cố mắng át: "Lần này khơng, cịn lần tới thì chưa biết". Sau câu nói này,
mẹ con chị đâm ra giận nhau bởi mẹ nói con bênh bạn hơn mẹ, con thì bảo mẹ làm sai mà khơng
xin lỗi.


Chồng chị đi cơng tác vài ngày, trong nhà chỉ có hai mẹ con. Biết bố khơng có ở nhà, Trung như
được tự do vui chơi thoả thích theo ý mình, mặc cho mẹ tìm kiếm khắp xóm. Tối thứ bảy khơng
phải chuẩn bị bài vở đến trường, Trung cứ ngồi "ôm" cái tivi. Thấy đêm đã khuya chị giục con:
"Thôi không xem nữa, đi ngủ ngay". Thế nhưng thằng bé vẫn cứ dán mắt vào màn hình, bất chấp


lời nói của mẹ.


<i>Bài học đầu tiên mà mỗi bậc cha mẹ cần nhớ để dạy con cái là: Người lớn không phải lúc nào</i>
<i>cũng đúng ( Ảnh minh họa)</i>


Giận quá chị quát: "Mẹ nói đi ngủ sao khơng nghe hả". "Mẹ nói ai", Trung cãi lại. "Nói con chứ
cịn ai vào đây". " Nhưng bố bảo nói gì phải có chủ ngữ, vị ngữ chứ".


</div>
<span class='text_page_counter'>(8)</span><div class='page_container' data-page=8>

Chủ nhật rồi, chồng chị về nhà, chị thú nhận: "Con bướng bỉnh, khó dạy quá, em chịu không nổi
nữa rồi". Chồng chị bảo: "Mỗi lần con cãi tay đơi với em, anh la thì em can nói nó cịn nhỏ biết
gì. Được rồi, bây giờ anh chỉ em bài học đầu tiên về dạy con: Trước hết cha mẹ phải là tấm
gương...".


<i>Dạy trẻ dũng cảm nhận lỗi và xin lỗi rất quan trọng, vì đó là một trong những yếu tố duy trì tình</i>
<i>bạn, tình u và thành cơng trong cuộc sống.(Ảnh minh họa).</i>


<b>2. Không ép buộc</b>


Khi trẻ mắc lỗi, bạn trừng mắt ‘xin lỗi đi!’. Một số trẻ sợ sẽ ấp úng nói theo, nhưng số khác sẽ
làm ngơ vì câu nói này đã vơ tình ‘khiêu chiến’ tính bướng bỉnh và cái tôi của trẻ, khiến trẻ càng
muốn hành động ngược lại những gì bạn nói.


Nên giải thích cho trẻ hiểu xin lỗi không phải là hèn nhát mà là người có lịng tự trọng và có
trách nhiệm. Giúp trẻ nhận thức được rằng khi gây ra một sai phạm gì đó, cách tốt nhất là nói thật
cho cha mẹ hoặc người lớn biết - Đó là một phẩm chất dũng cảm.


Hãy để con tích lũy được bài học khi mắc lỗi thay vì nói xin lỗi như một con vẹt.
<b>3. Khen ngợi khi trẻ nhận lỗi</b>


Hãy khen ngợi trẻ khi chúng dám nói ra sự thật về bản thân. Những câu đại loại như “Con rất


dũng cảm, biết nhận lỗi như thế là đã lớn". Đưa ra cho trẻ những ví dụ rằng kể cả người lớn đơi
khi cũng mắc sai lầm và nói thật ra để mọi người cùng góp ý, sửa chữa mới đáng khen và được
tha thứ. Trong những trường hợp khác nhau, tất nhiên không phải lúc nào cũng ngợi khen nhưng
khi trẻ có ý muốn 'tự thú' cho dù chúng “bóng gió” thì bạn hãy tỏ ý cho trẻ biết rằng nói thật là
điều nên làm hơn.


<b>4. Cha mẹ biết nói xin lỗi con</b>


Cha mẹ thường dạy con cái khi làm sai hay không vâng lời phải biết xin lỗi. Ngay cả cha mẹ nếu
có lỗi với ai ngoài xã hội cũng cảm thấy áy náy, nhanh nhanh tìm cách xin lỗi họ. Nhưng nếu cha
mẹ có lỗi với con thì sao? Có phải xin lỗi con khơng?


Một số phụ huynh bảo thủ nói rằng: "Tơi đẻ ra nó mà lại đi xin lỗi nó ư?”. Đừng quên rằng “Xin
lỗi" cũng là một cách tôn trọng con và dạy con tôn trọng cha mẹ. Được tôn trọng, con sẽ trưởng
thành hơn trong giao tiếp.


</div>
<span class='text_page_counter'>(9)</span><div class='page_container' data-page=9>

Như mọi lần, cả nhà đã rời khỏi bàn ăn mà tơ bún của con vẫn cịn hơn nửa. Mẹ bực bội, gắt:
"Con có nghe mẹ nói khơng?". Khi mẹ quay đi bỗng nghe tiếng "choang". Chiếc tô Minh Long
hoa văn vinh quy trượt khỏi cạnh bàn ăn, rơi xuống vỡ toang, bún văng tung tóe. Lúc này con đã
tỉnh ngủ hẳn, mắt to trịn nhìn mẹ lấm lét.


Mẹ lớn giọng: "Dọn dẹp đi! Con có biết cái tơ đó bao nhiêu tiền không? Năm mươi mốt ngàn!
Con tự dành tiền tiết kiệm để mua lại đi nhé!". Con dạ khẽ, mắt rơm rớm (con mới 8 tuổi, chưa
biết xài tiền nhưng ln có ý thức rằng tiền rất khó làm ra, nên tiêu xài phải biết tiết kiệm). Hôm
nay em trai của con rất ngoan, nhanh nhảu chạy đi lấy cây chổi và cái hót rác ra đưa tận tay anh.
Cơ giúp việc cúi xuống định giúp con thì bị mẹ ngăn lại: "Để cháu tự dọn!". Và con lúng túng
dọn dẹp trong tiếng thúc giục khó chịu của mẹ.


Một giờ sau, mẹ xách túi đi làm, dường như quên hẳn chuyện bị mẹ mắng lúc nãy, con mở cổng
cho mẹ, vui vẻ chào mẹ như mọi khi.



Đến trưa, đi ăn cùng hai cô bạn đồng nghiệp, nhớ đến con đang ở nhà một mình, mẹ thấy ân hận
quá!


Mẹ đã từng có những ngày tuổi thơ ham chơi, phạm lỗi, bị ơng bà ngoại la mắng, đánh địn. Mẹ
đã trải qua những năm tháng học trò, bị trách phạt, bị hạ một bậc hạnh kiểm chỉ vì khơng hiểu
quy định của nhà trường.


<i>Cái bát vỡ mẹ mua lại được. Nhưng cảm xúc trong tâm hồn non nớt của con, nếu vì chuyện hồi</i>
<i>sáng mà bị khuyết đi, thì khơng gì có thể lấp đầy. ( Ảnh minh họa)</i>


Mẹ đã đi làm, bị cấp trên khiển trách, kiểm điểm vì những lúc làm sai.


Rồi mẹ lấy ba con, về làm dâu nhà ơng bà nội, nhiều lúc tủi thân vì bị trách oan do không biết
cách nhập gia tùy tục.


Những lúc ấy, trong mẹ chỉ có một ý nghĩ: "Tại sao người lớn/cấp trên khơng hiểu mình?". Mẹ
nhiều khi muốn phát điên vì phải sống trong áp lực là con cả, là chị cả thì phải làm gương cho các
em; là quản lý thì phải mẫu mực để nhân viên nhìn vào mà phấn đấu; là phụ nữ thì phải chu tồn
việc nhà, việc cơ quan… Cái áp lực "khơng được phép sai" khiến mẹ mệt mỏi, chỉ muốn một lần
nổi loạn, để ném mình ra khỏi những quy tắc, những khn khổ ấy, để được làm chính mình chứ
khơng phải làm một người như người khác trông đợi.


Mẹ nhớ lắm những lần bị ơng ngoại đánh địn, mẹ đã thầm hứa: "Sau này có con, nhất định sẽ
khơng đánh con".


Và mẹ đã không giữ lời hứa! Mẹ đã nhiều lần đánh con, dù khơng "nát đít" như lời đe dọa, dù chỉ
bằng cây đũa dài nấu ăn chứ không phải roi mây.


</div>
<span class='text_page_counter'>(10)</span><div class='page_container' data-page=10>

Mẹ khơng muốn con có cảm giác như mẹ, luôn phải làm đúng, làm tốt mọi chuyện, khơng được


phép sai sót. Cảm giác ấy thật khủng khiếp.


Mẹ muốn con được sống hồn nhiên, ít nhất là trong tuổi thơ ngắn ngủi này. Con được phép sai
sót và sẽ lớn lên từ mỗi sai sót đó. Con biết hối hận khi làm sai, nhưng không sợ hãi hay cảm giác
tội lỗi.


Trưa nay mẹ đã gọi điện thoại về xin lỗi con. Con không trách mẹ.


Cái bát vỡ mẹ mua lại được. Nhưng cảm xúc trong tâm hồn non nớt của con, nếu vì chuyện hồi
sáng mà bị khuyết đi, thì khơng gì có thể lấp đầy.


Mẹ xin lỗi con nhé!


Làm việc chủ yếu với người nước ngồi nên cơ em gái chị Hiền tự nhiên "nhiễm" cách ứng xử
của họ lúc nào không hay. Vậy là, cô con gái 5 tuổi - ở nhà gọi là Ích - của chị Hiền nghiễm
nhiên được mang ra “thí nghiệm”.


Bất kể chuyện gì Ích làm sai là dì lập tức nhắc “Con xin lỗi chưa?”, bé lại vội vàng “Con xin
<i>lỗi”. Rồi đưa khăn, đưa tăm, đưa đồ cho người lớn, dì đều yêu cầu con nói “Con mời mẹ” (con </i>
gái chị Hiền cũng gọi dì là mẹ - PV).


Có bận, Ích qn lời, lập tức dì hỏi: “Con khơng nói à?”, "Ích" líu ríu: “Con mời mẹ”. Ngược lại,
dì cũng khơng qn nói: “Mẹ cảm ơn con”. Ích cũng phải trả lời lại ngay là “Khơng có gì ạ”.
Những câu nói đi, đáp trả cứ lặp đi lặp lại như một cái máy khi có sự trao đổi, nhờ vả giữa 2 dì
cháu.


<i>Những đứa trẻ được dạy lễ phép ngay từ nhỏ, lớn lên sẽ có ý thức và trách nhiệm hơn khi trưởng</i>
<i>thành. (Ảnh minh họa).</i>


Một lần, Ích mắc lỗi. Dì nhờ đi lấy cái lược để chải đầu thì Ích mải chơi khơng đi lấy.



Dì dọa: Lần sau dì khơng mở “đào vàng” cho chơi, khơng tết tóc đẹp, khơng đánh móng tay cho
<i>ích nữa</i>


Ích phụng phịu đứng lên lấy lược.Dì bảo: Con khơng vui thì thơi, dì khơng nhờ nữa.
Ích cố ra vẻ tươi tỉnh đưa cái lược cho dì.


</div>
<span class='text_page_counter'>(11)</span><div class='page_container' data-page=11>

Đến đây thì cả nhà được phen cười váng. Dù biết việc dạy con những điều này là nhỏ nhặt, nhưng
dì của Ích vẫn rất cố cơng.


Ngồi việc u cầu nói “cảm ơn, xin lỗi”, dì cịn dạy Ích cách chào hỏi bạn bè khi lần đầu gặp
mặt.


Bên hàng xóm có nhà mới chuyển đến ở, bạn gái 5 tuổi lần đầu sang chơi, dì u cầu hai bạn bắt
tay nhau và nói “Chào cậu, rất vui được làm quen với cậu”. Những đứa trẻ mới đầu có vẻ gượng
gạo và xấu hổ. Nhưng sau khi được dì khích lệ: “Các con phải chào hỏi nhau thật tự tin và vui
<i>vẻ, sao phải ngại nhỉ?”, thế là bọn trẻ cười cười bắt tay chào nhau như dì bảo và sau cùng chơi </i>
với nhau rất vui.


Từ việc dạy con “xin lỗi” mình, dì liên hệ tiếp sang các bạn của con. Khi làm rơi đồ chơi của bạn
hay làm bạn đau thì phải biết “xin lỗi”. Bạn cho miếng bánh đề cùng ăn, hay cho cái vòng để
cùng đeo trên tay thì ngay lập tức phải “cảm ơn bạn”.


Chị Hiền để ý, chỉ riêng 3 câu: “xin lỗi”, “cảm ơn”, “khơng có gì” được dì nhắc bé nói bất cứ lúc
nào có tình huống trong ứng xử. Kết quả là, con gái nói những câu đó như bản năng. Chỉ cần mải
chơi với bạn, rơi đồ chơi hay rơi kẹo của bạn xuống đất mà quên không “xin lỗi”, dì ngồi quan
sát thấy được lập tức nhắc nhở ngay.


Theo những nhà tâm lý học, dạy trẻ ứng xử là một quá trình lâu dài và phải rất kiên nhẫn, nhắc đi
nhắc lại nhiều lần. Việc này sẽ khiến các bậc cha mẹ mất nhiều thời gian, nhưng đổi lại, những


thói quen đó sẽ ăn vào tiềm thức của trẻ cho đến khi chúng trưởng thành.


Và khi các em lớn lên, hy vọng những người "hà tiện" hoặc thậm chí khơng hề biết tới những câu
“cảm ơn, xin lỗi” sẽ ít dần đi...


Ai cũng muốn mang lại cho con sự chăm sóc tồn diện, để bé u có một tương lai tươi sáng, đặc
biệt khi bé trong độ tuổi 2 đến 5 tuổi bắt đầu có những nhận thức, khám phá thế giới xung quanh.
Vậy nhưng trong nhịp sống bận rộn, bạn đã để ý hết những vấn đề dù là nhỏ nhặt nhất liên quan
đến sức khoẻ bé hay chưa? Hãy kiểm tra lại check-list dưới đây:


<b>Ăn</b>


Ở tuổi lên 2, 3 bé đã bắt đầu kết hợp giữa uống sữa và ăn được hầu hết các món ăn trong ngày.
Nhưng hãy lưu ý các chất dinh dưỡng cần thiết nhất trong các khẩu phần ăn của bé, đặc biệt trong
bữa sáng bởi khi lên 3, bé bắt đầu đi mẫu giáo, bé ăn ở trường thường không được như ở nhà.
- Carbon hydrate (tinh bột): có trong ngũ cốc, bánh mỳ… Ngồi ra 2 thực phẩm này cũng cung
cấp chất sắt rất tốt cho cơ thể bé.


- Chất đạm: có trong trứng, thịt, các sản phẩm chế biến từ sữa.
- Các vitamin và khống chất: có trong các loại trái cây.


</div>
<span class='text_page_counter'>(12)</span><div class='page_container' data-page=12>

<b>Chăm sóc răng sữa</b>


Tuỳ từng trẻ mà hàm răng sữa mọc xong lúc 2-3 tuổi. Đây là giai đoạn tối quan trọng mà các bà
mẹ cần chăm sóc răng cho bé bởi răng sữa là tiền đề cho răng vĩnh viễn của bé sau này.


Với quan điểm sai lầm rằng răng sữa sẽ được thay thế nên không cần coi trọng, nhiều bậc phụ
huynh chỉ lau răng cho bé sau khi ăn xong hoặc cho bé súc miệng thay vì tập cho bé đánh răng
ngay từ đầu. Việc này dẫn tới nhiều bé bị sâu răng sớm, răng sữa phải nhổ sớm thay vì lung lay
tự nhiên, ảnh hưởng đến sự phát triển hàm mặt và thẩm mỹ sau này.



Cách tốt nhất các bà mẹ trẻ hãy làm cho bé là mua một chiếc bàn chải phù hợp với răng sữa của
bé với lông bàn chải phải thật mềm để không làm tổn thương nướu (lợi) bé mà vẫn chải sạch các
mảng bám trên răng từ sữa và thức ăn. Ngoài ra bàn chải dành cho bé nên có các màu sắc bắt
mắt, hình thù ngộ nghĩnh, điều này sẽ giúp tạo cảm giác thích thú cho bé khi đánh răng.


Ví dụ trên thị trường hiện nay, bàn chải LIPZO Crystal Kids với long bàn chải bằng chỉ tơ nha
khoa mềm như long vũ không chỉ chải sạch răng bé mà còn mát xa nướu (lợi) bé nhẹ nhàng khi
chải, đặc biệt hơn cán bàn chải trong như pha lê với nhiều màu cán rực rỡ (màu hồng, xanh,
tím… phù hợp cả bé trai và bé gái) làm bằng chất liệu nhựa y tế cao cấp của Đức giúp bàn chải
không bao giờ bị ẩm mốc, khiến các bà mẹ tin cậy tuyệt đối. Sản phẩm có bán tại hệ thống siêu
thị Saigon Coopmart, Fivimart, Intimex, các hệ thống siêu thị lớn và các cửa hàng bán lẻ trên
toàn quốc. Giá dùng thử 16,000đ/chiếc (Chi tiết thông tin sản phẩm: www.lipzo.com)


<b>Chơi</b>


Với thời đại công nghệ ngày nay, việc các em bé 3 ,4 tuổi ngồi chơi điện thoại, máy tỉnh bảng
khơng cịn xa lạ. Tuy việc này có thể kích thích bé phát triển trí não nhanh nhưng có mặt trái là
bé sẽ dễ “nghiện”, từ đó hình thành những thói quen khơng tốt và ảnh hưởng đến thị lực của bé
khi nhìn màn hình điện thoại, máy tính nhiều. Thay vào đó, thỉnh thoảng bố mẹ hãy dành thời
gian chơi với bé các món đồ chơi trí tuệ mà hiện trên thị trường bày bán rất nhiều loại cho nhiều
độ tuổi, nhưng hãy lưu ý là “chơi với bé” không phải “làm hộ bé”.


<i>(Hình ảnh mang tính chất minh hoạ)</i>
<b>Ngủ</b>


</div>

<!--links-->

×