Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (34.09 KB, 2 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>
Tuần báo Đây Paris ra ngày 18-6-1946 là một trong những bài viết sớm nhất, tương
đối đầy đủ nhất về phong cách của Bác Hồ.
“Chủ tịch nước Việt Nam là một người giản dị quá đỗi. Quanh năm ông chỉ mặc một bộ
áo ka ki xoàng xĩnh và khi những người cộng tác quanh ơng để ý, nói với ông rằng với
địa vị ông ngày nay, nhiều khi cần phải mặc cho được trang trọng, thì ơng chỉ mỉm cười
trả lời:
“Chúng ta tưởng rằng chúng ta được quý trọng vì có áo đẹp mặc, trong khi bao nhiêu
đồng bào mình trần đang rét run trong thành phố và các vùng quê”?
Sự ăn ở giản dị đến cực độ, như một nhà ẩn sĩ, đó là một đức tính rõ rệt nhất của Chủ
tịch Hồ Chí Minh. Một tuần lễ ông nhịn ăn một bữa, không phải là để hành hạ mình cho
khổ sở mà là để nêu một tấm gương dè sẻn gạo cho đồng bào đặng làm giảm bớt nạn
đói trong nước. Hết thảy mọi người xung quanh đều bắt chước hành động đó của ơng.
Trong những ngày thường, ơng dùng cơm ở Bắc Bộ phủ, ngồi chung với hết thảy mọi
người. Người ta thấy quây quần xung quanh bàn ăn: các bộ trưởng, những thư ký và cả
những cậu thiếu niên phục vụ bàn giấy. Nhờ có đức tính giản dị của ông mà khi ngồi ăn
với mọi người ông không làm ai phải giữ kẽ nhiều quá, mà trái lại, khơng khí chung lộ
ra, lúc nào cũng thân mật, cũng vui vẻ, gây cho bữa ăn một vẻ gia đình.
Tính giản dị và thân mật của ơng cịn biểu lộ ra trong những bài diễn văn. Không bao
giờ ông tỏ vẻ thông thái, vốn rất rộng của ông. Ơng thơng thạo bảy thứ tiếng khác
nhau và nói được rất nhiều tiếng thổ âm, trái lại ông chỉ dùng những câu nôm na, khiến
cho một người dù quê mùa, chất phác nghe cũng hiểu ngay được. Ngày ông viết xã
luận cho báo Cứu Quốc, trước khi đem bài cho nhà in, bao giờ ông cũng đem đọc cho
một số người không biết chữ, ông già, bà già cùng nghe. Nếu ơng thấy thính giả tỏ vẻ
không hiểu mấy những ý tưởng trong bài viết lập tức ông viết lại ngay bài khác. Tất cả
đức tính Hồ Chí Minh bao gồm trong một cử chỉ bé nhỏ đó.
Chủ tịch Hồ Chí Minh rất ghét lối nói khoa trương, văn vẻ. Mỗi bài diễn văn của ông là
một bài học nhỏ kết luận bằng một ý kiến đạo đức. Bởi những ý tưởng hết sức giản đơn
ấy mà bài diễn văn của ơng có một tiếng vang lớn trong giới trí thức và dân chúng”.
Hai mươi lăm năm sau bài viết trên, năm 1971 – sau khi Bác Hồ đã mất, một người Mỹ
- nhà báo, nhà văn Đâyvít Hanbơcstơn trong cuốn sách Hồ của mình, do Nhà xuất bản
Răngđơm Haosơ ở New York ấn hành đã viết: