Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (54.33 KB, 4 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span>NGƯỜI LÁI ĐÒ TRÊN DÒNG ĐỜI Một dòng đời - một dòng sông Mấy ai là kẻ đứng trông bến bờ Muốn qua sông phải có đò Đường đời muôn bước phải nhờ người đưa ... Tháng năm dầu dãi nắng mưa Con đò trí thức thầy đưa bao người Qua sông gửi lại nụ cười Tình yêu con gửi lại người cha thương Con đò mộc - mái đầu sương Theo con đi khắp muôn phương mai này Khúc sông ấy vẫn ngày ngày Thầy đưa những chuyến đò đầy qua sông. Gui ve co giao day van Có thể bây giờ cô đã quên em Học trò quá n làm sao cô nhớ hết Xa trường rồi, em cũng đi biền biệt Vẫn nhớ lời tự nhủ: sẽ về thăm. Có thể bây giờ chiếc lá bàng non Của ngày em đi đã úa màu nâu thẫm Ai sẽ nhặt dùm em xác lá Như em thuở nào ép lá giữa trang thơ ? Ước gì... Hiện tại chỉ là mơ Cho em được trở về chốn ấy Giữa bạn bè nối vòng tay thân ái Được vui-buồn-cười-khóc hồn nhiên Em nhớ hoài tiết học đầu tiên Lời cô dạy: "Văn học là nhân học" Và chẳng ai học xong bài học làm người! Chúng em nhìn nhau khúc khích tiếng cười Len lén chuyền tay gói me dầm cuối lớp Rồi giờ đây theo dòng đời xuôi ngược Vị chua cay thuở nào cứ thấm đẫm bờ môi Những lúc buồn em nhớ quá - Cô ơi! Bài học cũ chẳng bao giờ xưa cũ....
<span class='text_page_counter'>(2)</span> THẦY Cơn gió vô tình thổi mạnh sáng nay Con bỗng thấy tóc thầy bạc trắng Cứ tự nhủ rằng đó là bụi phấn Mà sao lòng xao xuyến mãi không nguôi Bao năm rồi ? Đã bao năm rồi hở ? Thầy ơi ... Lớp học trò ra đi, còn thầy ở lại Mái chèo đó là những viên phấn trắng Và thầy là người đưa đò cần mẫn Cho chúng con định hướng tương lai Thời gian ơi xin dừng lại đừng trôi Cho chúng con khoanh tay cúi đầu lần nữa Gọi tiếng thầy với tất cả tin yêu ....
<span class='text_page_counter'>(3)</span> Tự Thú Với Thầy Em lạ lẫm bước chân vào Đại học Mặc áo sinh viên ngơ ngác giảng đường Mắt kiếm tìm giữa bè bạn bốn phương Bóng dáng thân thương bạn mình ngày ấy Tìm đâu được, một mình, thôi thì vậy Em tự tin kiêu hãnh, buổi ban đầu Đã một thời bài luận được khen "sâu" Phương trình toán em cho là đơn giản Kiến thức con người, đâu là giới hạn ? Em không tìm ra định luật bù trừ Nên nghĩ mình sức học hẳn còn dư Đâu biết được, ấy là thầy độ lượng ! Năm đầu tiên em ngỡ mình lạc hướng Bài luận văn chỉ đủ điểm là cùng Cảm ơn thầy, cuộc sống vẫn bao dung Em chưa vấp nhưng hiểu mình nông cạn.... Thầy Ơi ...! Mãi mãi bên con tiếng của thầy vang vọng Đã xa rồi mà con ngỡ hôm qua Bài giảng thầy như chắp cánh ước mơ Cho con bay khỏi vùng trời cổ tích Có những lúc lặng thầm, con ngắm: Vầng trán thầy đọng lại những nếp nhăn... Tuổi thơ con như những ánh trăng rằm Sao thấy được nỗi lòng thầy cùng năm tháng ! Đã đi qua một thời và con đã lớn Bài học đầu đời con hiểu được thầy cô Lời giải đáp cho con không còn là ẩn số Mà cả tấm lòng thầy quảng đại bao la . Ở nơi xa theo hương bay của gió Con gởi lòng mình thương kính đến thầy yêu ..
<span class='text_page_counter'>(4)</span> Nhớ Cô Giáo Trường Làng Cũ Bao năm lên phố, xa làng Nhớ con bướm trắng hoa vàng lối quê Nhớ bài tập đọc a ê Thương cô giáo cũ mơ về tuổi thơ Xiêu nghiêng nét chữ dại khờ Tay cô cầm ấm đến giờ lòng em. Vở ngày thơ ấu lần xem Tình cô như mẹ biết đem sánh gì. Tờ i nguệch ngoạc bút chì Thấm màu mực đỏ điểm ghi bên lề Thương trường cũ, nhớ làng quê Mơ sao được một ngày về thăm Cô !.
<span class='text_page_counter'>(5)</span>