Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (301.29 KB, 15 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1></div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>
<b>I. Tìm Hiểu Chung.</b>
<b>1. Tác giả.</b>
-<b>Thạch Lam (1910 – 1942) tên thật là Nguyễn Tường Vinh </b>
<b>(em của Nhất Linh, Hồng Đạo _ nhóm Tự lực văn đồn)</b>
<b>- Thạch Lam có sở trường về thể loại truyện ngắn.</b>
- Bút pháp trong sáng, tinh tế cất lên từ một tấm lịng đơn hậu và
<b> rất nhạy cảm với thế giới quan con người.</b>
<b>2. Tác phẩm.</b>
<b>- Các tập truyện ngắn</b>
<b>Gió đầu mùa.</b>
<b>Nắng trong vườn.</b>
<b>Sợi tóc.</b>
<b>- Tập tùy bút: Hà Nội băm sáu phố phường.</b>
<b>- Tiểu luận và phê bình: Theo dịng.</b>
<b><sub>Truyện ngắn Hai Đứa trẻ nằm trong tập Nắng </sub></b>
<b>3. Quan điểm sáng tác.</b>
<b>Thạch Lam có quan niệm về văn chương rất lành mạnh và tiến bộ:</b>
<b> “Văn chương khơng phải là sự thốt li hay lãng qn. Văn chương</b>
<b> là vũ khí thanh cao và đắc lực mà chúng ta có. Nó làm thay đổi xã</b>
<b> hội giả rối và tàn ác. Nó làm cho lòng người trong sạch và phong</b>
<b>4. Văn bản</b>.
<b>a. Bố cục: Truyện ngắn chia thành 3 đoạn:</b>
-<b> Đoạn 1: Từ đầu đến … nhỏ về phía làng” – Tâm trạng của Liên</b>
<b> trước cảnh chiều tàn nơi phố huyện.</b>
-<b> Đoạn 2: tiếp đó đến … mơ hồ khơng hiểu – Tâm trạng của Liên </b>
<b>trước cảnh đêm của phố huyện.</b>
-<b> Đoạn 3: Phần còn lại – tâm trạng của Liên trước cảnh chuyến </b>
<b>tàu đêm đi qua.</b>
<b>b. Chủ đề:</b>
<b>Miêu tả tâm trạng của hai đứa trẻ trước cảnh chiều buông, đêm </b>
<b> xuống, khuya về làm rõ cuộc sống quẩn quanh, mỏi mịn, chìm </b>
<b>II. Đọc, hiểu văn bản.</b>
<b>1. Tâm trạng của hai đứa trẻ trước cảnh chiều tàn.</b>
<b>a. Cảnh chiều tàn được miêu tả bằng những âm thanh:</b>
<b>- Tiếng trống thu không: báo hiệu trời sắp tối.</b>
- <b>Tiếng ếch nhái từ đồng xa vọng vào.</b>
<b>- Trong cửa hàng muỗi bắt đầu vo ve.</b>
<b>b. Cảnh chiều tàn được miêu tả bằng hình </b>
<b>ảnh của không gian.</b>
<b>- Phương Tây đỏ rực như lửa cháy.</b>
<b>- Đám mây ánh hồng như hòn than sắp tàn.</b>
<b>- Dãy tre đen lại và cắt hình rõ rệt trên nền trời. </b>
<b> c. Cảnh chiều tàn được miêu tả bằng hình ảnh</b> <b>sinh hoạt của </b>
<b>con người.</b>
<b>- Chợ đã vãn, chỉ còn lại rác rưởi.</b>
<b>- Một vài người về muộn, trẻ con đi lại tìm tịi, nhặt nhạnh những</b>
<b><sub>Liên ngồi n lặng, đơi mắt </sub></b>
<b>chị bóng tối ngập dần, không </b>
<b>hiểu sao Liên lại buồn man </b>
<b>mác trong thời khắc của ngày </b>
<b>tàn. Cảnh vật và lịng người </b>
<b>như thấm vào nhau. Phải có sự </b>
<b>cảm thơng sâu sắc thì Thạch </b>
<b>Lam mới có cách diễn tả tinh tế </b>
<b>như thế.</b>
<b><sub>Với nhịp kể chậm rãi, đoạn </sub></b>
<b>2. Tâm trạng của hai đứa trẻ khi đêm xuống.</b>
-<b> Bóng tối bao trùm: tối con đường thăm thẳm, tối con đường </b>
<b>qua chợ, các ngõ về làng càng sẫm đen hơn. </b>
<b>Bóng tối là thủ pháp nghệ thuật gây ấn tượng cho người đọc. Bởi</b>
<b>lẻ bóng tối tràn lan, bao bọc. Bóng tối ấy gợi về những kiếp </b>
<b>người, sống vật vờ, le lói, chìm trơi. </b>
<b>a. Phố huyện đầy bóng tối. </b>
-<b> Bóng tối ngập tràn trong đơi mắt của Liên.</b>
<b>2. Tâm trạng của hai đứa trẻ khi đêm xuống. </b>
<b> a. Phố huyện đầy bóng tối. </b>
<b>b. Những thân phận con người nơi phố huyện.</b>
-<b> Đó là mẹ con chị Tí: </b>
<b>+ Khách của chị là những anh lính lệ, vậy mà ngày nào cũng dọn </b>
<b>ra đến tận đêm.</b>
<b>+ Hàng hóa bày bán thật thảm hại chỉ vài bát</b>
<b>+ Ngày mò cua bắt tép, tối dọn hàng nước</b>
<b> nhỏ xíu. </b>
-<b> Gia đình bác xẩm:</b>
<b> + Ngồi trên manh chiếu, cái thau sắt chỏng chơ,</b>
<b> vẹo vọ để trước mặt.</b>
<b> + Thỉnh thoảng góp chuyện bằng vài tiếng</b>
<b> đàn bầu bần bật trong yên lặng.</b>
-<b> Gánh phở bác Siêu: một quần sáng</b>
<b>xuống mặt đất, Bác phở Siêu có nguy </b>
<b>cơ đáng sợ nhất vì ở cái đất nghèo này,phở </b>
<b>của bác là mốn quà xa xỉ.</b>
-<b> Dễ sợ nhất là cụ Thi điên:cười khanh khách, cút rượu </b><b> Đây có</b>
<b> lẽ là sản phẩm của cuộc sống mòn mỏi, quẩn quanh nơi phố huyện</b>
<b> này.</b>
-<b> Chị em Liên với cửa hàng tạp hóa nhỏ xíu, chỉ vài lá thuốc,vài </b>
<b>bánh xà phòng, đến ngày phiên cũng chẳng ăn thua gì. </b>
<b> Bao nhiêu con người bấy nhiêu số phận. Những cảnh đời </b>
<i><b>“nhá nhem”</b></i><b> đêm nào cũng vậy, buồn tẻ, vô vị, đơn điệu lay lắt, </b>
- <b>Tâm trạng của Liên trước khung cảnh khi đêm xuống:</b>
<b>+ Liên ngồi yên không động đậy</b>.
<b>- Thứ ánh sáng yếu ớt:</b>
<b> + Qua kẽ lá ngàn sao lấp lánh, không đủ soi sáng con đường.</b>
<b> + Con đom đóm: một vùng sáng xanh, nhấp nháy.</b>
<b> + Khe ánh sáng hắt ra.</b>
<b> + Đèn hoa kì leo lt nơi hàng chị Tí.</b>
<b> + Đóm lửa nơi hàng phở bác Siêu.</b>
<b> Cái ngồi yên lặng và cảm giác mơ hồ khó hiểu, diễn tả nỗi buồn</b>
<b> đầy cảm thương của Liên trước những mảnh đời, thân phận nơi </b>
<b> tăm tối này.</b>
<b><sub>Bóng tối tràn lan, ánh sáng yếu ớt, chỉ còn tâm hồn Liên là nguồn </sub></b>
<b>3. Tâm trạng của hai đứa trẻ lúc về khuya.</b>
<b>a. Cảnh về khuya.</b>
<b>- Tiếng trống cầm canh tung lêm một tiếng.</b>
<b>- Tàu vào ga: ngọn đèn ghi xanh biếc.</b>
<b>- Tiếng cịi xe lửa rít lên, đồn tàu rầm rộ đi tới.</b>
<b>- Các toa đèn sáng trưng, đốm than đỏ tung bay trên đường sắt.</b>
<b>Trong thoáng chốc, con tàu làm cho phố huyện ngập tràn </b>
<b>niềm vui. Đoàn tàu là thế giới khác, nó làm cho phố huyện </b>
<b>bỗng chốc sáng hẳn lên phá tan sự lặng lẽ thường ngày.</b>
<b>b. Những ngóng chờ.</b>
-<b> Liên buồn ngủ ríu cả mắt nhưng vẫn chưa chịu ngủ. An đã </b>
<b>nằm nhưng không quên dặn chị đánh thức.</b>
-<b> Liên chờ đợi đoàn tàu như một khát vọng. Mơ ước ấy dù chỉ là</b>
<b> mong manh nhưng chẳng gì có thể ngăn cản.</b>
<b>- Chị Tí sửa soạn đồ đạc.</b>
<b>- Bác Siêu gánh hàng vào làng.</b>
<b>- Vợ chồng bác xẩm ngủ gục.</b>
<b>- An ngủ say.</b>
<b>Đồn tàu đi qua, phố huyện lại chìm sâu vào bóng đêm n tĩnh</b>
<b>Đồn tàu, ánh sáng, </b>
<b>hun náo</b>
<b>Phố huyện, bóng tối,</b>
<b><sub>Nghệ thuật tương phản giữa tối và sáng; động và tĩnh làm nổi </sub></b>
<b>bật hình ảnh đồn tàu.</b>
<b> Mong đợi và hi vọng chính là tia sáng nhất trong cuộc sống </b>
<b>buồn tẻ của con người. Hai đứa trẻ có niềm mong đợi và hi vọng </b>
<b>đến rồi đi hồi sinh theo mỗi ngày. Dù rằng qua rất nhanh và </b>
<b>III. Tổng kết.</b>
<b>1. Gía trị nội dung.</b>
<b>- Qua việc miêu tả tâm trạng của chị em Liên, Thạch Lam thể </b>
<b>hiện niềm trân trọng, thương xót đối với những kiếp người nhỏ </b>
<b>bé, lầm lụi, sống tăm tối, buồn chán. </b>
-<b> Thạch Lam đã thắp cho họ những ngọn nến trong đêm, hướng </b>
<b>cho họ biết hi vọng, biết ước mơ, biết gởi niềm tin vào một tương</b>
<b> lai sáng hơn, rạng rỡ hơn </b><b> đó là giá trị nhân đạo tích cực.</b>
<b>2. Gía trị nghệ thuật.</b>
<b>- Đây là tác phẩm tự sự giàu chất thơ. Cùng với nghệ thuật </b>
<b>tương phản khi tả cảnh vật, cách khai thác nội tâm tinh tế, </b>
<b>giọng văn đầy cảm thương.</b>