Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (220.75 KB, 9 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>
<b>Sen nở</b>
Nước gương
Im sáng
Cá bơi
Im lặng
Chuồn chuồn
Soi bóng
Bé ngồi
Lặng ngắm
Từng cánh
Hoa sen
Hoa thấp
Hoa cao
Hoa trước
Hoa sau
Lấp ló
Nghiêng đầu
Rình xem
Sen nở
Bé chờ
Chờ xem
Từ từ
Khẽ mở
Trăm nghìn
Cửa lụa
Xinh tươi
Sáng hồng
Cùng lá
Cùng cá
Cùng chim...
Chỉ nghe
Hương sen
Mặt hồ tỏa khắp
Chỉ nghe
Thơm mát
Gió hồ
Bay xa...
Bé về
Hỏi mẹ
Bé về
Hỏi cha:
- Ao gần
Ao xa
Giờ nào
Sen nở?
- Con ơi
Sen nở
Hồ nọ...
Con ơi
Sen nở
Như con
Lớn lên
Ngồi rình
Mà xem
Nào ai
Thấy rõ!
Chỉ biết
Sen nở
Và con
Lớn lên!
<i><b>Phạm Hổ </b></i>
<b>Đồng dao - Mít mật, mít </b>
<b>dai</b>
Mít mật, mít dai
Mười hai thứ mít
Vào làng ăn thịt
Ra làng ăn xôi
Chú chẳng nghe tôi
Tôi bịt mắt chú
Ẩn đâu cho kín
Bao giờ lúa chín thì về
Đồng dao - Trồng đậu,
<b>trồng cà</b>
Trồng đậu, trồng cà
Hoa hịe, hoa khế
Khế ngọt, khế chua
Cột đình, cột chùa
Hai ta ôm cột
Cây cam, cây quýt
Cây mít, cây hồng
Cành đa, lá nhãn
Ai có chân, ai có tay thì rụt
<i><b>Ngắm hoa</b></i>
<i><b> Em ngắm bơng hoa </b></i>
<i><b> Tím tươi bỡ ngỡ </b></i>
<i><b> Cánh hoa mới nở </b></i>
<i><b> Màu còn rung rinh </b></i>
<i><b> Màu đẹp hơn tranh </b></i>
<i><b> Càng nhìn càng </b></i>
<i><b>thắm </b></i>
<i><b> Như màu của nắng </b></i>
<i><b> Như màu của mưa </b></i>
<i><b> Dịu dàng non tơ... </b></i>
<i><b> Yêu hoa đẹp thế </b></i>
<i><b> Như tay lắm đốt </b></i>
<i><b> Bám vào sỏi cát </b></i>
<i><b> Bám vào nắng rát </b></i>
<i><b> Bám vào mưa dầm </b></i>
<i><b> Làm lụng âm thầm </b></i>
<i><b> Cần cù dưới đất </b></i>
<i><b> Chẳng nhìn thấy </b></i>
<i><b>đâu </b></i>
<i><b> Chính chùm rễ ấy </b></i>
<i><b> Làm nên sắc mầu.</b></i>
<i><b> Trần Đăng Khoa</b></i>
Thơ: Cây hồng
Em cào sạch cỏ
Cho cành tươi xanh
Công em chăm bón
Cây nở hoa rồi
Cánh hồng mơn mởn
Thơm lừng khắp nơi
Hoa cúc vàng
Suốt cả mùa đông
Nắng đi đâu miết
Trời đắp chăn bong
Thơ: Chăm vườn hoa
Sân trường khoe nắng
Bướm trắng lượn quanh
Sương đọng long lanh
Trên cành hoa thắm.
Hoa tươi khoe sắc
Ngào ngạt hương thơm
Chúng em chăm nom
Cho hoa tươi tốt.
Em vun em bón
Từng khóm từng bơng
Hoa cúc hoa hồng
Thêm vàng thêm đỏ
Rập rờn cánh bướm
Lượn quanh bóng người.
<b>Đức Tồn</b>
Thơ: Vườn trường em
Những luống hoa vườn
trường
Hoa hồng và hoa cúc
Hoa chen nhau đua sắc
Dưới nắng vàng ngát
hương.
Hoa thường đợi chúng em
Nhổ cỏ và tưới nứớc
Chăm cho hoa tươi tốt
Ong bướm về lượn bay .
Chúng em cùng bảo nhau
Đừng bẻ cành, bức lá
Đừng hái hoa, ngắt quả
Cho vườn trường thêm
xinh.
<b>Lê Thị Hương</b>
Đồng dao – Lúa ngô là cô
đậu nành
Dưa gang là nàng dưa hấu
Dưa hấu là cậu lúa ngô
Lúa ngô là cô đậu nành.
Truyện: Sự tích hoa Dạ
<b>Hương</b>
Xưa có một người đàn bà
nghèo sống bằng nghề
trồng rau ở ven sông. Một
hơm, bà lão nghĩ: "Ước gì
ta có được một mụn con
cho vui cửa vui nhà".
Sáng hôm sau, khi ra
vườn, bà nhìn thấy một cái
bọc, bên trong có một bé
gái xinh xắn. Bà Chắp tay
cảm tạ Trời Phật rồi bế cơ
bé vào nhà, lịng mừng vui
khơn xiết. Từ đó, bà nhận
cơ bé làm con ni và
thương u cơ bé hết lịng.
Bà nhường đồ ăn, thức
Nhưng bà rất vui vì có cơ
con gái xinh đẹp. Dân làng
ai cũng trầm trồ khen cô
bé. Thấy vậy, cô bé sinh ra
kiêu căng và lười nhác.
Một buổi sáng, ông Mặt
Trời đã lên cao mà cô bé
vẫn ngủ. Chú Ong Vàng
đến đậu bên cửa sổ khẽ
nhắc:
- Cô bé ơi! Nắng sớm lên
rồi! Hãy dậy và ra vườn
tưới rau giúp mẹ!
Cô bé uể oải vươn vai gắt
gỏng:
- Ong Vàng hãy đi đi! Nếu
ta xách nước tưới rau thì
bàn tay ngọc ngà của ta sẽ
bị chai cứng mất.
- Cô bé ơi! Mẹ sắp về rồi!
Hãy quét nhà, nấu cơm
giúp mẹ đi!
Cô bé đáp:
- Quét nhà, nấu cơm thì
bẩn mất cái váy trắng của
ta. Khi mẹ ta về, mẹ chỉ
nấu một lống là xong.
Nói rồi, cơ bé lại ngồi soi
gương, chải tóc. Nhưng
trời đã tối rồi mà mẹ cơ bé
vẫn chưa về. Cơ bé thấy
đói bụng. Rời đêm xuống.
Ngồi một mình trong căn
nhà vắng lặng, bụng đói
cồn cào, cơ bé ơm mặt
khóc.
Ba ngày trơi qua, bà mẽ
vẫn chưa về. Cơ bé soi
gương thì thấy mặt mũi hốc
hác, hai mắt thâm quàng,
nước da nhợt nhạt. Lúc
này cô mới hiểu rằng sắc
đẹp của cơ có được là nhờ
sự chăm chút và tình yêu
thương của người mẹ già.
Cô thương mẹ quá... Đúng
lúc ấy, Ong Vàng bay
ngang qua và nói:
- Mẹ già yếu đã mất rồi. Cô
bé hãy tự làm việc để kiếm
ăn!
Cô bé ịa khóc, chạy ra
vườn, nhưng Ong Vàng đã
bay xa. Cô vừa thương mẹ,
vừa ân hạn nên cứ đứng
đó khóc mãi.
Về sau, dân làng khơng
trơng thấy cô bé đâu nữa
mà chỉ thấy trong khu vườn
của bà lão mọc lên một bụi
cây nhỏ nở những chùm
hoa màu trắng xanh. Đêm
đêm, những chùm hoa ấy
tỏa hương thơm ngào ngạt.
Người ta bảo rằng, ấy là
tấm lòng của đứa con
thương mẹ nhưng đã muộn
màng và đặt tên loài hoa ấy
là Dạ Hương - thứ hoa chỉ
tỏa hương thơm vào những
đêm thanh vắng.
<b>Gạo xòe tán lá trên mặt </b>
- Lồi Chim chúng mình
thích thật, được bay đi
khắp nơi, được nhìn thấy
bao nhiêu thứ. Cứ như Bác
Gạo này chỉ đứng một chỗ
thì chẳng biết được gì.
- Khơng đâu! Tuy lồi cây
chỉ đứng một chỗ nhưng họ
cũng biết nhiều điều lắm! -
Chim đỏ đáp.
Bỗng có tiếng cây Gạo cất
lên, rì rào trong gió:
- Này, các cháu, trốn mau
đi, chim Cắt đến đấy!
Chim đỏ bay vù đi, còn
chim vàng thì cười khẩy:
- Hừ, cái bác gàn dở này,
biết qi gì!
Chim vàng chưa nói dứt
Hai hôm sau, hai chú chim
lại đến đậu trên cây gạo và
nói chuyện với nhau:
- Chúng mình sang bên kia
sơng đi, nghe nói ở đó có
nhiều châu chấu lắm!
- Nhưng sơng rộng thế, bay
qua mỏi cánh rơi xuống
nước mất.
Cây Gạo lại lên tiếng:
- Các cháu bay ngược
dòng một quãng sẽ thấy
một hịn đảo nhỏ nổi ở giữa
sơng. Các cháu đỗ xuống
đó mà nghỉ cánh rồi lại bay
tiếp sang sông.
nước. Ngày hôm sau nữa,
hai chú chim lại đến. Cây
Gạo hỏi chim vàng;
- Các cháu bay đi nhiều
nơi, biết nhiều, thế có biết
ngày kia sẽ xảy ra việc gì
khơng?
Chim vàng trả lời:
- Ngày mai hay ngày kia
cũng thế, trời đẹp, chúng
cháu bay nhảy và ca hát,
thế thôi!
Cây Gạo ôn tồn:
- Ngày kia trời trở rét. Các
cháu nên tìm mồi dự trữ
mấy hơm.
Chim đỏ vội vả làm theo lời
cây Gạo. Nó đi bắt sâu,
nhặt hạt, tha về tổ để dự
trữ cho mấy ngày rét. Còn
chim vàng vẫn nhở nhơ
rong chơi.
Quả nhiên, hai hôm sau,
gió mùa tràn về, suốt ngày
mưa rét. Chim vàng nằm
bẹp rong tổ, vừa run, vừa
đói, suýt nữa lả đi, may có
Khi trời nắng ấm, hai chú
chim lại đến với cây Gạo.
Chim đỏ hỏi cây Gạo:
- Cả ngày bác chỉ đứng một
chỗ, sao chuyện gì bác
cũng biết?
- Bác có rất nhiều bạn bè.
Bác học mỗi người một
chút. Này nhé, mặt hồ
nước giúp bác nhìn thấy
chim Cắt trên trời, đàn chim
Cốc rất thạo sông hồ đêm
về ngủ ở đây kể chuyện
sang sơng, cón các cơ
Ngỗng Trời di cư từ
phương bắc xa xôi, mỗi lần
đến nhà bác trú chân lại
báo tin trời rét...
- Ôi, thế mà cháu cứ
tưởng...cháu xin lỗi bác! -
Chim vàng hối hận nói
Từ đấy, hai chú chim trở
thành những người bạn
thân của cây Gạo
<b>Truyện: Búp Măng non</b>
<b>Bé đã bao giờ mhìn thấy </b>
<b>tre chưa? Cây tre mọc </b>
<b>thẳng, dáng cao cao, lá </b>
<b>nhịn nhọn, trơng rất đẹp.</b>
<b>Bất kể trời gió lớn mưa </b>
<b>to, tre vẫn thẳng vút, </b>
<b>không bao giờ ngả </b>
<b>nghiêng.</b>
người ta thường gọi chú là
măng
Một ngày kia, ông Thiên Lôi
trên trời gõ chiếc trống lớn
"Thì thùng! Thì thùng! Đì
đùng! Đì đùng!" làm cho
đám măng nhỏ tỉnh giấc.
Những giọt mưa li ti lất phất
thấm nhẹ xuống mặt đất.
Khi làn nước mưa thấm
đến thân mình, đám măng
non uống nước mưa thật
mình lại.
Một bạn Giun đất trườn
qua, nói :
- Măng non ơi! Có một hịn
đá to phía trên đầu bạn
đấy!
- Thế à? Tớ biết làm thế
nào bây giờ?
Giun đất đáp:
- Bạn thử tìm một lối khác
để vươn lên mặt đất xem
sao.
Măng non bắt đầu tìm
đường bên cạnh hòn đá để
đâm xuyên lên khỏi mặt
đất. Nó lấy hết sức mình
nhích lên phía trước, song
càng nhích, nó càng
mệt...Măng non nản q.
Tre mẹ biết vậy, liền động
viên Măng non:
- Con của mẹ! Hãy dũng
cảm lên! Gặp khó khăn thì
phải tìm cách vượt qua con
ạ!
Măng non cố suy nghĩ, cuối
cùng, chú tìm ra được một
cách. Chú chuyển mình
men theo mạch nước mưa
thấm xuống. Lối đó đất
mềm và trơn hơn. Thế là
chú cố sức nhích lên.
A! Xuyên qua mặt đất rồi.
măng non hít thật sâu
lòng vui phơi phới.
Một bạn Chim Sẻ bay tới
- Măng non ơi, bạn giỏi
quá!