Tải bản đầy đủ (.docx) (2 trang)

Kich ban tieu phamMON AN NGON NHAT

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (88.6 KB, 2 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

<b>Món ăn ngon nhất!</b>


Tiểu phẩm của

<b>Trọng Bảo</b>



<b>B</b>

à vợ đi công tác xa về liền kiểm tra sách vở, sổ liên lạc của thằng con đang


học lớp 5 rồi gầm lên:



- Sao đầu óc mày tăm tối, ngu si thế hả! Học hành gì tồn điểm kém thế này thì


lớn lên mày chỉ có bốc đất, ăn đất thơi… Mà những cái loại chuyên ăn đất, ăn cát chỉ


là đồ bỏ đi, khơng ra gì đâu con ạ…



Ơng chồng đang ngồi ở ngồi hiên uống cà phê, ngắm con chim cảnh mới mua


cả chục triệu nghe thế giật mình cáu cẳn hỏi:



- Bà mắng ai là đồ… ăn đất đấy hả?



- Ơ… tôi mắng thằng con học hành kém cỏi là đồ đần độn ngu si, “ăn đất” thì


việc gì đến ơng?



Ơng chồng bật dậy lơi bà vợ vào trong buồng rít lên:



- Thế bà không biết cái cơ nghiệp này, cái nhà bốn tầng, cái ô tô mới mua rồi


trang trại trên Hịa Bình cũng chính là do tơi tìm cách… “ăn đất” mà có đấy hả?


- Ơng… ơng “ăn đất” bao giờ…



- Ngu quá… ngu quá… tôi “ăn đất” ở đây là “ăn đất” của dự án khu công


nghiệp, khu tái định cư đấy. Đất bây giờ là món ăn ngon lành nhất đấy, hiểu không?


Bà vợ há hông hốc mồm ra ngạc nhiên. Rồi bà cũng hiểu. Hóa ra “ăn đất” lại tốt


quá, ngon quá. Có biết cách “ăn đất” mới giàu có được như thế này. Bây giờ làm quan


mà không biết “ăn đất” mới là ngu, là đồ bỏ đi…



<b>Càng bệnh nặng càng tốt</b>




(Báo Tuổi trẻ cuối tuần số 15, ra ngày 13/4/2012)


Bà mẹ già được ông con làm quan to đón từ quê lên tỉnh chơi. Vốn bản chất là
một nông dân chăm chỉ nên lên thành phố không có việc gì làm bà cụ thấy chân tay
như thừa thãi.


Đã như thế ngày nào cụ cũng được ăn ngon, toàn những thứ khi còn ở quê cụ
chưa được ăn bao giờ. Ông con làm quan to nhưng về quê tỏ ra rất khiêm tốn để khỏi
bị dị nghị.


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

- Cứ ăn mà khơng làm gì thế này thì sạt nghiệp mất cháu ạ!


- Bà khỏi phải lo... - thằng cháu lấc cấc nói - Bố mẹ cháu đón bà lên đây là để bà
sẽ “tạo nguồn thu tài chính mạnh” cho nhà mình đấy ạ!


Bà cụ ngạc nhiên:


- Bà già cả rồi còn làm được cái gì ra tiền nữa...
- Ối... bà làm ra nhiều ấy chứ!


- Nhưng bà cứ ốm yếu liên tục thế này thì cịn làm gì được?


- Thì chỉ cần bà cứ... bệnh liên tục là được, càng bệnh nặng càng tốt, càng làm ra
nhiều tiền bà ạ! Hôm trước bố cháu bị “đau lưng” một tí vào viện mấy hơm “thu hoạch”
đã bằng ngày xưa bà cấy một mẫu ruộng hai ba năm liền đấy!


Bà cụ khơng hiểu thằng cháu nói như thế nghĩa là thế nào. Nhất là khi bà cụ
nghe lỏm con dâu nói với con trai bà:



- Gay quá ông ạ! Bà lên đây được ăn uống sướng lại khỏe ra, chả ốm đau gì, thế
này khéo mà... lỗ vốn mất ơng ạ!


Ông con trai bảo:


- Cứ yên tâm, cụ già rồi thể nào mà chả có lúc ốm! Hay là bà đưa cụ đi khám rồi
nằm viện vài hôm để thông báo cho mọi người trong cơ quan đến thăm...


- Nhưng cụ bảo chả ốm đau gì khơng chịu đi viện đâu!
Ơng con trai đành nói:


- Thôi đành chờ vậy!


Cụ nghe hai vợ chồng ông con trai trao đổi mà khơng hiểu gì. Một hơm do mắt
kém lại sơ ý cụ bị ngã cầu thang gãy chân. Trong khi chờ xe cấp cứu đến, thằng cháu
gọi điện cho bố mẹ báo tin:


- Tốt quá rồi bố mẹ ơi! Bà đã bị gãy chân, vỡ đầu chảy máu lênh láng, bố mẹ về
ngay để đưa bà đi viện nhé!


</div>

<!--links-->

×