Tải bản đầy đủ (.docx) (3 trang)

truyen bac ho

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (93.32 KB, 3 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

<b>Bác cũng phải có giấy mà !</b>



Chiến sĩ Lý Phúc Nha được đại đội trưởng phân công bảo vệ một khu vực quan


<i><b>trọng trong địa điểm tổ chức Đại hội Đảng toàn quốc lần thứ II năm 1951 tại Kim </b></i>


<i><b>Bình, Chiêm Hóa, Tuyên Quang. Đại đội trưởng dặn: “Khu vực đơn vị ta bảo vệ là cả </b></i>


<i><b>con người, thì nơi này là bộ óc. Mặc dầu các đại biểu đã có giấy ra vào và phù hiệu, </b></i>


<i><b>nhưng phải kiểm tra thật kỹ để bảo đảm nghiêm mật”.</b></i>



Lúc sau, Nha thấy một cụ già người cao, đội nón cũ, quần xắn đến đầu gối, chân đi dép


cao su, vai mang túi vải, xăm xăm đi về phía mình. Ơng cụ hiền từ hỏi:



- Chú gác ở đây à ?


- Dạ !



Thấy ông cụ định bước vào khu vực cấm, Nha bối rối, vội hỏi:


- Cụ cho cháu xem giấy ra vào ạ.



- Bác đây mà, chú cũng hỏi giấy ư ?


Một cán bộ vừa đi đến, thấy thế cũng bảo:



- Bác đấy, thế mà đồng chí cũng hỏi giấy thì lạ thật !



- Bác cũng phải có giấy mà ! Có giấy thì mới được vào mà !



Người cán bộ toan gắt với Nha, thì bác đã bảo anh ta đi gọi cán bộ đại đội và ôn tồn hỏi:


- Chú người dân tộc gì ? Quê ở đâu ? Vào bộ đội lâu chưa ?



Lúc này Nha mới thấy ông cụ quen quen, lại hỏi han thân mật, bèn thưa:



- Dạ, cháu người Sán Chỉ, quê ở Thái Nguyên, vào bộ đội được hơn một năm rồi ạ.


Giữa lúc ấy, đại đội trưởng chạy tới, vẻ hốt hoảng:




- Bác Hồ đấy mà, sao đồng chí khơng để Bác vào nhà của Bác?



Nha sung sướng vì được gặp Bác Hồ, nhưng lại bối rối tự trách mình sao lại đi hỏi giấy


Bác. Bác tươi cười:



- Chú làm nhiệm vụ như vậy là tốt.


Nghe Bác nói thế, Nha mới hết lo.



Sáng hôm sau, hết giờ thể dục, Bác gọi Nha và cán bộ chỉ huy lên gặp. Bác bảo mọi


người ngồi, rồi Bác tự tay rót nước mời. Đoạn, Bác lấy trong cuốn sách ra một tấm ảnh


của Bác, cầm bút ghi mấy dịng chữ phía sau, trao cho Lý Phúc Nha và nói:



- Chú Nha mới vào bộ đội chưa biết Bác. Hôm qua thấy Bác khơng có giấy nên khơng


cho vào nơi quy định, như vậy là đúng và đáng khen. Bác thưởng chú Nha chiếc ảnh của


Bác. Còn đại đội trưởng và chính trị viên trao nhiệm vụ cho chiến sĩ chưa rõ, lại chưa


giới thiệu cho chiến sĩ biết Bác, làm trở ngại đến cơng việc, Bác phê bình. Các chú có


đồng ý khơng ?



</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

Bác nhớ các cháu



Tháng chạp năm 1968, các dũng sĩ thiếu niên miền Nam đang học ở Tả Ngạn thì có
mấy chú đưa xe ơ tơ đến đón về Hà Nội. Luyện, Thu, Nết, Phổ, Mên, Hồ… chưa hiểu
có chuyện gì. Về Thủ đơ hơm trước thì năm giờ chiều ngày hơm sau có xe đến đón
đi.


Vào đến sân Phủ Chủ tịch mới biết là được gặp Bác Hồ.


Vừa bước chân xuống xe, đã nhìn thấy Bác Hồ và Bác Tôn ngồi ở một cái ghế gỗ dài
kê trước cửa nhà, tất cả chạy ào tới chào Bác.



Bác cháu trị chuyện với nhau. Sau đó hai Bác bảo:
- Thơi, các cháu vào ăn cơm với hai Bác!


Bữa cơm chẳng có thịt cá gì nhiều nhưng rất ấm cúng. Các dũng sĩ thiếu niên được
ngồi ăn cùng Bác Hồ và Bác Tôn. Nết, người nhỏ quá, cái đầu chỉ lấp ló cạnh bàn
được Bác gắp thức ăn cho ln.


Vừa ăn, Bác cháu vừa nói chuyện rất vui. Ăn xong, hai Bác cho mỗi cháu một bông
hồng, một quả táo, một quả lê và ba quyển sách “Người tốt việc tốt”. Sau đó, Bác Hồ
bảo:


- Các cháu lại cả đây hôn hai Bác rồi ra về.
Các dũng sĩ hôn hai Bác xong, Bác Hồ lại dặn:
- Các cháu về trường cố gắng học tập cho giỏi.


Tất cả đều rất cảm động. Đoàn Văn Luyện lên tiếng thưa với Bác:
- Thưa Bác, chúng cháu cứ tưởng hai Bác gọi các cháu về có việc cần.
Bác Hồ cười hiền từ và bảo:


- Hai Bác nhớ các cháu cho nên gọi các cháu về để hai Bác gặp hỏi chuyện.


</div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>

Cây xanh bốn mùa



Bác Hồ rất thông cảm với sự vất vả của nhân dân. Tìm hiểu cụ thể đời sống của
nhân dân, của những người lao động là một nếp làm việc quen thuộc của Bác. Một
hôm, Bác gọi đồng chí phục vụ đến và nói:


- Có những đêm nằm nghỉ nghe thấy tiếng chổi tre quét đường phố rất khuya, Bác
nghĩ rằng mùa đông, các cô chú cơng nhân qt đường vất vả lắm. Chú thử tìm cách


điều tra cụ thể rối nói lại cho Bác biết.


Vâng lời Bác, một đêm nọ, đồng chí phục vụ lững thững dạo theo hè phố từ lúc
người công nhân bắt đầu làm việc cho đến lúc dừng tay. Một tối làm việc như vậy họ
phải đi đoạn đường khá dài, làm việc thầm lặng và rất vất vả.


Câu chuyện công việc của người công nhân quét đường trong đêm đông được báo
cáo lại với Bác rất tỉ mỉ.


Nghe đồng chí phục vụ nói, Bác suy nghĩ hồi lâu rồi bảo:


- Chú nhớ nhắc những cơ quan có trách nhiệm phải có chế độ cấp phát quần áo lao
động để bảo vệ sức khỏe cho các cô các chú ấy, nhắc nhở cán bộ phụ trách các cấp
phải quan tâm đúng mức đến anh chị em làm nghề vất vả này.


Thời gian trơi qua...


Lần ấy, Bác có việc đi sang nước bạn. Nước bạn đang mùa đông lạnh giá, hầu hết
cây cối đều trụi lá. Người bỗng phát hiện ra một loài cây vẫn xanh. Bác hỏi cán bộ
địa phương, được biết đúng là loài cây có sức sống tốt, bốn mùa đều xanh tươi.
Người quyết định xin giống cây ấy mang về Việt Nam. Về nước, Bác trao giống cây
đó cho người làm vườn và nói:


- Đây là loại cây mà mùa đơng ít rụng lá. Chú trồng thử xem. Nếu chịu được khí hậu
nước ta và xanh tốt thì sau này đem trồng dọc các đường phố, mùa đơng vừa có cây
xanh, vừa đỡ vất vả, đỡ tốn công cho anh chị em công nhân quét đường.


Trong Phủ Chủ tịch, gần nhà sàn của Bác, hiện vẫn cịn loại cây trên, khơng rõ
tên khoa học của lồi cây ấy là gì, anh chị em vẫn thường gọi là “Cây xanh bốn
mùa”.



</div>

<!--links-->

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×