Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (74.56 KB, 2 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>
Ngày xưa, Vua Hùng Vương thứ 18 có ni một đứa trẻ thơng minh khôi ngô, đặt tên là Mai
Yển, hiệu là An Tiêm.
Lớn lên, vua cưới vợ cho An Tiêm, và tin dùng ở triều đình. Cậy nhờ ơn Vua cha, nhưng An
Tiêm lại kiêu căng cho rằng tự sức mình tài giỏi mới gây dựng được sự nghiệp, chứ chẳng nhờ
ai. Lời nói này đến tai vua, vua cho An Tiêm là kẻ kiêu bạc vô ơn, bèn đày An Tiêm cùng vợ
con ra một hòn đảo xa, ở ngồi biển Nga Sơn (Thanh Hố, Bắc Việt).
Người vợ là nàng Ba lo sợ sẽ phải chết ở ngồi cù lao cơ quạnh, nhưng An Tiêm thì bình thản
nói: "Trời đã sinh ra ta, sống chết là ở Trời và ở ta, việc gì phải lo".
Hai vợ chồng An Tiêm cùng đứa con đã sống hiu quạnh ở một bãi cát, trên hoang đảo. Họ ra
sức khai khẩn, trồng trọt để kiếm sống. Một ngày kia, vào mùa hạ, có một con chim lạ từ
phương tây bay đến đậu trên một gò cát. Chim nhả mấy hạt gì xuống đất. Được ít lâu, thì hạt
nẩy mầm, mọc dây lá cây lan rộng.
Cây nở hoa, kết thành trái to. Rất nhiều trái vỏ xanh, ruột đỏ. An Tiêm bảo vợ: "Giống cây
này tự nhiên khơng trồng mà có tức là vật của Trời ni ta đó". Rồi An Tiêm hái nếm thử,
thấy vỏ xanh, ruột đỏ, hột đen, mùi vị thơm và ngon ngọt, mát dịu. An Tiêm bèn lấy hột gieo
trồng khắp nơi, sau đó mọc lan ra rất nhiều.
Một ngày kia, có một chiếc tàu bị bão dạt vào cù lao. Mọi người lên bãi cát, thấy có nhiều quả
lạ, ngon. Họ đua nhau đổi thực phẩm cho gia đình An Tiêm. Rồi từ đó, tiếng đồn đi là có một
giống dưa rất ngon ở trên đảo. Các tàu buôn tấp nập ghé đến đổi chác đủ thứ vật dụng và
thực phẩm cho gia đình An Tiêm. Nhờ đó mà gia đình bé nhỏ của An Tiêm trở nên đầy đủ,
cuộc sống phong lưu.
Vì chim đã mang hột dưa đến từ phương Tây, nên An Tiêm đặt tên cho thứ trái cây này là Tây
Qua. Người Tàu ăn thấy ngon, khen là "hẩu", nên về sau người ta gọi trại đi là Dưa Hấu.
An Tiêm đem về dâng cho vua giống dưa hấu mà mình may mắn có được. Rồi phân phát hột
dưa cho dân chúng trồng ở những chỗ đất cát, làm giàu thêm cho xứ Việt một thứ trái cây
danh tiếng. Hòn đảo mà An Tiêm ở, được gọi là Châu An Tiêm.
<b>1.</b> <b>Thử mèo- </b>
Trong khi dân đói khát, nghèo khổ, thì Vua thời ấy lại cưng chìu 1 con mèo ngài đã
được Mỹ Hương, 1 nàng cung phi rất được sủng ái tặng. Vì vua rất sợ cái máu ghen có
một khơng hai của hồng hậu.
Con mèo có bộ lơng màu sắc óng ánh, nên được vua đặt tên là Cầu Vòng. Thấy vua
ham chơi mèo quá, Quỳnh rình 1 ngày vào chầu bắt "Cầu Vịng" về. Về tới nhà ơng
xích con mèo lại, và mỗi lần tới bữa cơm ông đem 2 đĩa cơm. 1 đĩa cơm trắng và sơn
hào hải vị, còn 1 đĩa cơm trắng và rau cải. Mõi lần con mèo đến gần đĩa cơm sang
trọng là bị ông lấy cây mây đánh đòn.
Sau 1 thời gian, Cầu Vòng quên hẳn cuộc sống vương giả, và cũng là lúc Vua phát giác
ra Cầu Vịng bị trạng bắt cóc. Vua bắt trạng và Cầu Vòng vào chầu. Vua trách tại sao
trạng lại làm chuyện như thế. Trạng nhất định nói mấy ông quan hiềm khích nên vu
khống.
- Thưa bệ hạ, để chứng minh con mèo này là của hạ thần xin ngài hãy soạn 2 đĩa cơm,
1 đĩa cơm sang trọng và một đĩa cơm trắng với vài miếng rau.
-Ái Hương ơi! Ái Hương!
Nghe tiếng trạng gọi Ái Hương, thế là con mèo sà tới và ăn đĩa cơm của trạng. Vua
nghe trạng gọi Ái Hương thì chột dạ, nhưng khơng dám làm gì vì có hoàng hậu ngồi kế
bên. Thế là trạng được ra về với nàng Hương...
Chuyện kể rằng, ở vùng Sầm Thơn, có chàng trai tên Ngư Phủ, khỏe mạnh lại siêng năng. Vào một buổi
chiều, khi thuyền đã cập bến, trời bỗng nổi cơn giông dữ dội, giữa khơng trung, một cánh cị trắng sức
cùng lực kiệt lao xuống vũng Tiên. Thấy vậy, chàng Ngư Phủ mang cị về chăm sóc, từ đó, cị ở lại cùng
chàng.
Như mọi ngày, chàng Ngư Phủ ra biển quăng chài, cị ở nhà một mình trong lịng rất vui sướng bởi hơm
nay, là hết hạn đội lốt cị và được trở về tiên giới. Cò trở thành một người con gái nhan sắc tuyệt trần,
nhưng nàng không trở lại thiên đình làm tiên nữ, mà nguyện ở lại trần gian.
Ngư Phủ trở về, ngạc nhiên khi thấy nhà cửa gọn gàng, cơm canh đã ở trên mâm, mà vắng bóng cò như
mọi khi. Chàng buồn rầu, bỗng từ trong liếp nàng bước ra e lệ cúi chào, cuộc thiên duyên giữa chàng Ngư
Phủ và một tiên nữ đã trở thành hiện thực. Chốn thiên đình, hết hạn phải làm kiếp cò, mà vẫn chưa thấy
con gái trở về, hay tin nàng kết hơn với người hạ giới, Ngọc Hồng nổi trận lơi đình sai người xuống trừng
phạt.
Chàng Ngư Phủ hết lời khuyên nhủ nàng trở về trời, nhưng nàng một mực ở lại cùng chàng. Nàng dùng
phép, biến vợ chồng thành đôi chim, khi sứ giả bước vào định bắt, thì đơi chim non kia biến thành đá đứng
trơ trơ.