Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (60.26 KB, 3 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>
Hochiminhbao: Đồng chí Khổng Minh Dụ, nguyên cán bộ Tổng Cục 2 –Tổng cục Tình
báo Qn đội, thời cịn chiến tranh, sau đó chuyển sang Bộ Công an. Trước khi về hưu,
ông là Thiếu tướng, Cục trưởng Cục An ninh Văn hóa-Tư tưởng A25, là cơ quan an ninh
theo dõi hoạt động của nhà văn, nhà báo, văn nghệ sĩ, ca sĩ, nhạc sĩ, diễn viên điện ảnh,
diễn viên kịch,,,.Trong ngành công an, đồng chí Khổng Minh Dụ được đánh giá là trí
thức có nhân tâm, rất biết tơn trọng người tài, và luôn chỉ đạo anh em an ninh cấp dưới
phải làm việc có lương tâm.
Nếu ngành cơng an của ta ai cũng được như ông Khổng Minh Dụ, chắc chắn công an
Việt Nam không bị ghét như hiện nay.
Dưới đây là bài viết của Thiếu tướng Khổng Minh Dụ, đăng trên báo Công an nhân dân
ngày 28/12/2011, nói về nghịch lý của tiền lương. Thật ra nhân dân phản đối lương cao
của một số ngành khơng khơng phải vì lương cao, mà vì ngành làm ăn thua lỗ, thậm chí
vi phạm pháp luật, mà sao vẫn được lương cao? Nếu làm ăn giỏi, thì lương cao, chắc xã
hội không phản đối.
************Khổng Minh Dụ
Cha tôi trở thành đảng viên cộng sản từ những năm cuối thập niên 40 của thế kỷ trước.
Có một điều tơi chưa lý giải được về ơng. Một nơng dân chính hiệu, chữ nghĩa khơng có
bao nhiêu, vậy mà sao ông lại thấm nhuần những điều cơ bản về học thuyết Mác –
Lênnin sâu sắc như vậy. Hỏi về giai cấp và đấu tranh giai cấp, ơng có thể nói tới hàng giờ
đồng hồ; Hỏi về tiến trình phát triển của xã hội lồi người, ơng có thể giảng giải cả buổi.
Một lần, khi mới được kết nạp vào Đồn thanh niên Lao động, đắn đo mãi tơi mới “liều
mạng” hỏi ơng: “Vì sao người ta lại nói chủ nghĩa xã hội là giai đoạn đầu của chủ nghĩa
cộng sản? Hai chủ nghĩa ấy khác nhau ở chỗ nào?”. Ơng trợn mắt nhìn tơi, ngỡ ngàng:
“Tuổi con, chưa hiểu nổi đâu! Nhưng, đã là Đoàn viên rồi thì phải phấn đấu vào Đảng. Vì
vậy, biết suy nghĩ và tìm hiểu như vậy là tốt. Về bản chất thì đó là một chế độ xã hội,
Ở chế độ XHCN (kể cả thời kỳ quá độ) thì làm theo năng lực, hưởng theo năng lực (làm
nhiều hưởng nhiều, làm ít hưởng ít). Sự cơng bằng là ở đấy. Cịn, khi đã tiến lên Cộng
sản chủ nghĩa thì lại khác, con người có thể làm theo năng lực, nhưng được hưởng theo
nhu cầu. Vì trình độ giác ngộ của con người lúc đó rất cao, khơng có cảnh lười biếng dẫn
tới nghèo khổ. Ngược lại, cũng sẽ khơng có mưu ma, chước quỷ vơ vét đầy túi tham như
mấy ông chủ nhiệm hợp tác xã bị mất chức vừa rồi”.
Tôi như nuốt hết những lời cha tơi vừa nói và nguyện sẽ đi theo con đường ơng đã chọn.
Bây giờ thì cha tơi đã n nghỉ ngàn thu nơi chín suối. Ơng từ giã cõi đời này đã trên 20
năm. Và, kể từ khi ông phán những lời tâm huyết trên, tới nay vừa trịn nửa thế kỷ. Nếu
có phép mầu cho ơng trở về với hiện tại chắc ngoài niềm vui về sự phát triển của đất
nước, ông sẽ không tránh khỏi nỗi đau buồn bởi những nghịch lý từ những lý thuyết kinh
điển ông đã hấp thụ.
Sự nghịch lý ghê sợ gấp trăm, gấp nghìn lần cái nghịch lý thời ơng đã sống. Khơng ít kẻ
đã lợi dụng chức, quyền và những sơ hở trong khâu quản lý kinh tế, đút vào cái túi tham
hàng tỉ tới nhiều tỉ đồng. Mức hưởng thụ gấp hàng chục, hàng trăm lần năng lực của họ
chứ phải đâu như mấy cái anh chủ nhiệm “gà què ăn quẩn cối xay”.
Nhắc lại chuyện xưa để nói tới chuyện hơm nay, nói tới cái nghịch lý của thời chúng ta
đang sống. Cái nghịch lý mà nhiều người không ngờ tới, kể cả kẻ viết bài này. Xin nêu ra
vài việc, có thể đã âm ỷ từ lâu, nhưng nó vừa phơi bày ra vào cái tháng “củ mật” của năm
con Mèo này.
Đầu tháng, rộ lên cái chuyện ở Tổng công ty Xăng dầu (Petrolimex), “lập lờ đánh lận”,
chi sai nguyên tắc trên 500 tỉ đồng, nhưng lại gộp vào cái khoản lỗ để Nhà nước phải
chịu.
Giữa tháng lại lịi ra cái chuyện ở “xứ sở” ơng Ngân hàng. Trọng tâm là chuyện tham ô,
tham nhũng. Không nhắc lại làm chi những chuyện mà báo chí đã nêu… Nơi này thất
thoát mấy chục tỉ, nơi kia biển thủ mấy nghìn cây vàng… mà chỉ xin nhắc lại có tính “thu
gom” những vụ mất mát, tham nhũng điển hình của ngành Ngân hàng. Chỉ trong mấy
năm thơi mà đã để thất thoát tới 8.000 tỉ đồng, giỏi lắm chỉ thu lại được 2.000 tỉ, mất toi
6.000 tỉ. Vậy mà lương bình quân của ngành này lại cao ngất ngưởng.
Hai “tiếng sấm” trên còn đang âm ỷ, vang dền đây đó, thì những ngày cuối tháng lại dội
lên “tiếng sét” của ngành điện – Tập đoàn Điện lực Việt Nam (EVN).
tỉ đồng…”. Đây là tin công khai trên báo, được kiểm định qua Kiểm tốn Nhà nước,
người nghe mà khơng động lịng, day dứt thì quả là thần kinh có vấn đề.
Cái nghịch lý nằm im ỉm lâu nay, bây giờ mới lịi ra, đó là thu nhập bình qn tồn cơng
ty mẹ – Tập đoàn Điện lực VN là 13,7 triệu đồng/người/tháng. Lương bình qn khối văn
phịng cơng ty mẹ xấp xỉ 30 triệu đồng/người/tháng. Theo hiểu biết của “thảo dân” thì
cán bộ văn phịng là những người gián tiếp sản xuất. Lương hầu hết ở khối văn phòng các
cơ quan đơn vị đều thấp bởi tính chất “bàn giấy” của nó. Hà cớ gì ở đây nó lại vống lên
như vậy. Hẳn đây sẽ là tin buồn đối với các anh các chị công nhân đang ngày đêm giam
thân dưới hầm máy hoặc phơi mình với nắng gió trên các cột cao thế ngút trời. Mà khối
văn phịng của tập đồn có ít đâu, nghe nói tới gần 400 người. Mỗi năm EVN phải chi
lương cho khối này tới trên 140 tỉ đồng. Riêng lương của lãnh đạo tập đồn, nghe nói thu
nhập hàng tháng lên tới năm, sáu chục triệu đồng (không kể những khoản thu nhập khác).
Thật là vô lý. Thật là nghịch lý đến lạ lùng. Cái “bệnh” này đã “nhuốm” từ lâu mà sao tới
những ngày cùng tháng tận của năm con Mèo này mới rờ tới. Rờ tới 3 nơi đều có chuyện
“động trời”, với bao nghịch lý. Cịn các địa chỉ khác thì sao?
Đó là mới nói tới chuyện gian lận, tham nhũng, vơ ngun tắc… để thất thoát hàng trăm,
hàng ngàn tỉ đồng của Nhà nước; cho tới việc lương, thưởng tùy tiện tạo sự bất cơng ngay
trong nội bộ và tồn xã hội. Ấy là chưa nói tới chuyện lãng phí về nhân lực. Ở nhiều