Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (56.51 KB, 3 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span>Công cha nghĩa mẹ ơn thầy Cha sinh mẹ dưỡng,ơn thầy dạy khuyên I t chữ học đầu tiên Cầm tay thầy chỉ từng trang vỡ lòng Bước vào từ thuở lớp năm Những bài toán khó thầy thăm hỏi nhiều Thầy luôn tận tụy thương yêu Dạy em từng chữ,từng điều nghĩa nhân Giáo trình thầy dạy vừa xong Tới nhà thầy hỏi ân cần chúng em Cầm từng trang vở thầy xem Gật đầu thầy bảo em nên cố nhiều Chúng em luôn được thầy yêu Thầy luôn khuyên bảo nên yêu mọi người Chúng em là cánh chim trời Mớm cho no chữ, thuộc lời thầy ghi Đảng mở đường chúng ta đi Như đàn chim nhỏ khắp trời bay xa Đi theo dấu bước cha già Là đường chân lí sơn hà dựng xây Này đây khối óc bàn tay Mài nghiên nét bút dựng xây cuộc đời Những trang giáo án rạng ngời Là từng bài học thầy truyền cho em Mỗi công thức, mỗi dòng thơ Mỗi trang sử chói cơ đồ VIỆT NAM Thầy cho em chiếc thuyền tài Đưa em đến khắp bến bờ vinh quang. CÔ CHUYỂN VỀ THÀNH PHỐ. Cô giáo chuyển về Thành phố.
<span class='text_page_counter'>(2)</span> Lũ học trò ngẩn ngẩn ngơ ngơ Thương nhớ cô lòng xao động Khóc thương thầm lũ trẻ bơ vơ Cô giáo chuyển về Thành phố Nắng hanh vàng cháy ngợp hàng cây Cô đi rồi lòng ở lại Tấm chân tình đọng mãi không thôi.. CHỊ- CÔ GIÁO VÙNG CAO. Mùa đông lại đến. Cái lạnh se se làm tôi lại nhớ đến Trà Nú - nơi tôi đã từng công tác bảy năm. Tại năm đây, tôi đã gặp chị và hình ảnh về chị đã in đậm trong tâm trí tôi – Chị gương mẫu, yêu thương gần gũi với đồng nghiệp- một người giáo viên mẫu mực, tận tụy với học sinh. Có thể nói chị là tấm gương để tôi học hỏi noi theo trong sự nghiệp trồng người..
<span class='text_page_counter'>(3)</span> Nhiều người cứ bảo : Tôi nói quá! Nhưng không? Đó là sự thật. Cuộc sống nơi đây vô cùng thiếu thốn, khổ cực, đường đi vất vả gian nan, muốn tới trường phải vượt đèo qua suối. Ngôi trường làng xuyên vẹo, mong manh khác xa hoàn toàn với ngôi trường mà tôi đã dạy ở Thành phố. Tôi thiết nghĩ , nếu có ai yêu nghề lắm mới có thể trụ lại ở ngôi trường này. Vậy mà chị đã kiên trì ở lại đây 18 năm rồi đấy. Ngày bước vào nghề lên đây chị mới đôi mươi, một tuổi xuân phơi phới đầy mộng mơ. Nhưng giờ đây chị đã già cọm đi so với tuổi 38 của chị. Tôi luôn hỏi chị : Sao chị không chuyển về để có gia đình lo cho cuộc sống sau này. Chị cười bảo: Chị đã gắn bó với núi rừng, con người, học sinh nơi đây và họ đã trở trành mầm sống của chị, được gặp các em học sinh hằng ngày là niềm vui của chị.Tôi không tin lắm. Nhưng chứng kiến cảnh chị quan tâm , tận tụy yêu thương học sinh tôi thật cảm động và khâm phục. Chị lo cho học sinh như những đứa con yêu của mình. Trường tôi lo cho chị bởi vì đã qua tuổi 38 rồi mà chị cũng không màng gì đến chuyện lập gia đình, nhiều chàng trai làng đến với chị nhưng đều bị chị khước từ. Giờ ngồi một mình, hình ảnh chị lại hiện về. Tôi cũng như mọi người luôn mong cho chị có một mái ấm gia đình để an phận tuổi già. Nhưng cũng thật khó vì chị đã gắn đời mình cho vùng cao hẻo lánh rồi. Chị - đúng với nghĩa là giáo viên vùng cao..
<span class='text_page_counter'>(4)</span>