Tải bản đầy đủ (.docx) (3 trang)

BAI VIET CUA CO GIAO TRAN THANH HUYEN

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (671.81 KB, 3 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

<b> ĐỢ</b>I CH<b>Ờ</b> M<b>Ộ</b>T NG<b>À</b>Y MAI


<i>Đường đến bản Nậm Ty - Thanh Nưa</i>


Con đường heo hút, trơn trượt xa tít tắp. Đi mãi mà vẫn chỉ thấy núi rừng
và có lẽ ai ở thành phố tới đây chắc khơng nghĩ rằng đó là con đường dẫn đến
nơi có người ở. Những bãi lầy của con đường đất đỏ sau những cơn mưa dài
ngày có vẻ gây nản chí cho người đi đường. Cơ trị chúng tơi động viên nhau
kiên trì đi tiếp, cuối cùng đã thấy bản Nậm Ty hiện ra mờ mờ trong làn sương
sớm. Những nóc nhà lá vẫn đang ướt át bởi những giọt mai còn đọng. Hỏi thăm
mãi và mất một đoạn đường đi bộ, cơ trị cũng tìm được nhà của A Thọ.


Có một người phụ nữ khuôn mặt khắc khổ, nét mặt hiện lên những nhọc
nhằn của cuộc sống bộn bề lo toan. Chị nghe thấy tiếng gọi mà cứ ngơ ngác
nhìn. Có lẽ gia đình chị ít có khách lạ.


Tơi mạnh dạn tiến lên trước mặt chị .


- Chào chị Dếnh! Tôi là giáo viên chủ nhiệm của em Thọ. Hôm nay, tôi
và các em học sinh cùng lớp đến thăm gia đình.


Vẫn cái nhìn ngơ ngác và giờ thì cộng thêm sự im lặng. Một lúc sau mới
thấy lời chị thốt ra. Đó là những từ tiếng Thái. Không hiểu hẳn cả câu nhưng tôi
biết là chị mời chúng tôi vào nhà.


Ngôi nhà lá đơn sơ, chỉ có chiếc bàn gỗ cũ đã bị mịn vẹt một bên là thấy
có giá trị nhất. Người phụ nữ cầm chiếc ấm đã bị năm tháng làm móm méo và
đầy vết bẩn bám vào. Đôi tay chị chằng chịt những sẹo mới sẹo cũ. Chúng tơi im
lặng đón nhận những bát nước mới đun cịn nóng hổi như những đứa trẻ được
mẹ phát quà khi chợ về. Bấy giờ đã n vị, cơ học trị nhỏ người dân tộc Thái
của tôi mới bảo nhỏ với tôi là mẹ Thọ không biết nói tiếng Kinh, bà là người


Thái đến làm vợ trai bản Mông.


Câu chuyện mới đầu thật tẻ nhạt. Những gì người phụ nữ ấy nói tơi muốn
biết rõ được đều phải qua ''phiên dịch viên" học sinh của tơi. Ngồi lúc lâu, thấy
cơ trị chúng tơi cũng gần gũi, chân thật nên chị đã dốc hết bầu tâm sự. Mỗi một
lời thốt ra từ miệng chị dù tôi không rõ nghĩa nhưng nghe giọng điệu và nét mặt
tơi đã thấy phần nào ý nghĩa của nó. Mỗi lời ấy như những chiếc kim nhọn đâm
nhẹ vào lòng tơi gây tê tái.


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

đứa con cịn nhỏ q, chúng chưa biết đi làm nương...có thằng lớn thì đã đi làm
thuê xa mà chẳng thấy nó về". Mỗi lời nói của chị hịa lẫn với những tiếng nấc
nghẹn ngào trong dòng nước mắt mặn chát. Người phụ nữ ấy vẫn còn đủ sức để
thổn thức đã là tốt lắm rồi.


Tơi vỗ nhẹ vào tay cơ trị nhỏ và quay sang hỏi người đàn bà không biết
tiếng kinh ấy:


- Cháu Thọ bảo cuối tuần về nhà. Cháu đi đâu rồi hả chị?


- Nó ngoan lắm! Về nhà cái là tìm miếng ăn ngay. Khi thì nó lên nương
đào sắn mót, khi thì vác thuổng vào sâu trong rừng để kiếm củ mài. Tôi gượng
dậy được mà sống đến ngày hơm nay là nhờ nó đấy! Nó cũng kể về cơ giáo và
các bạn ở lớp nhiều. Nó bảo cô và các bạn tốt lắm!


Sương đã tan để lộ rõ nét những cành cây, chiếc lá nhưng sao miền núi
rừng biên giới nơi đây vẫn có cái gì u sầu đến lạ. Cái tĩnh mịch, u buồn như bao
trùm cả cảnh vật lẫn con người nơi đây. Cơn gió tạt qua, tơi rùng mình cảm nhận
được cả hơi lạnh của đá núi, hơi lạnh nước suối mùa đông của miền sơn cước
Việt Lào. Nghĩ tới cái bếp lửa nồng ấm đang rực cháy trong căn nhà lá, tôi đang
định quay trở vào, chợt nhận ra bóng dáng cậu học trị của tơi phía xa xa.



Thọ đã về, em bất ngờ và ngại ngùng. Khuôn mặt và câu chào ấp úng của
em đã lộ rõ điều ấy. Bên cạnh em là một cô bé, tuổi chừng mười lăm, mười sáu
với cài bụng bầu nặng nề báo hiệu ngày sắp sinh. Cơ bé chẳng chào tơi và cũng
khơng nói gì, chỉ nhìn chằm chằm như tơi là người ngồi hành tinh vậy. Một ý
nghĩ thống lướt qua đầu tơi nhưng tơi khơng dám nghĩ đó là sự thật.


Những đốm lửa cháy làm ấm cả căn nhà. Củi ở đây rất sẵn nên người ta
đã lựa được thứ củi vừa nỏ mà lại khơng khói. Hơn chục con người, phần lớn là
trẻ nhỏ quây quần bên bếp. Im lặng. Im lặng của con người sao cũng giống
không gian của chốn thâm sâu này.


- A Thọ! Tại sao em lại nghỉ học nhiều như vậy? Sao em không cho cô và
các bạn biết lí do?


</div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>

Thọ chuyển vào học ở trường cấp 3 Thanh Nưa, mọi khoản tiền em đều được
miễn. Đặc biệt được sự giúp đỡ của cô và các bạn em cũng đỡ vất vả hơn.
Nhưng học hết kỳ I...cũng là lúc cái tết Mông đang về với bản làng. Tiếng khèn
réo rắt như giục bạn tình tìm về núi, nơi có người thương. Con nai, con sóc đến
kì sinh nở cịn có bầy cơ mà. Thọ khơng về nhà lúc này thì cịn ai sẽ giúp vợ
đây. Nhìn gương mặt cậu học trị sắp được làm ông bố trẻ, tôi vừa thấy thương
cho em, vừa thở dài cho số phận con người.


Bước chân ra về, tơi ngối đầu nhìn lại một lần nữa hình ảnh cậu học trị
gầy gị, hình ảnh người phụ nữ có khuôn mặt khắc khổ với cái dáng đứng đang
xiêu vẹo như dáng của ngơi nhà ấy. Tơi chạnh lịng ghê gớm! Tơi sẽ làm được gì
để giúp em lúc này đây Thọ ơi. Chỉ mong em nhớ lời cô, hãy quay trở lại với
ngôi trường cấp 3 sớm nhất khi có thể. Bởi đó sẽ là con đường để giúp em có
được một tương lai tươi sáng.



Mặt trời vén mây tự khi nào, xóa tan hẳn khơng gian mù sương của bản
Nậm Ty. Những ánh dương vàng nhảy múa tung tăng như vẫy gọi một ngày
mai.


<i>Thọ và cô giáo (đứng giữa) cùng các bạn</i>
<i>( Ảnh chụp tại ngôi nhà của A Thọ trên bản Nậm Ty B)</i>


<i> Điện Biên 2011</i>


<b>Trần Thị Thanh Huyền</b>


</div>

<!--links-->

×