Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (85.92 KB, 5 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>
<i><b>Phần phụ lục</b></i>
MỘT SỐ BÀI TỰ LUẬN VỀ VĂN TỰ SỰ VÀ VĂN MIÊU TẢ
<b>B - CÁC BÀI VĂN MIÊU TẢ</b>
<i>Đề số24</i> : Hãy tả một người có hành động khác thường mà em có dịp quan sát ở
ngoài đời hoặc trong sách, truyện.
<b>Bài làm - Bài 1</b>
Giờ Nhạc hôm ấy, lớp 6B chúng tôi vừa học xong bài hát “Ngày đầu tiên đi
học”, cô giáo gọi một số bạn lên vừa hát vừa múa lại bài cô vừa dạy. Trong số các
bạn được gọi lên có Vũ - một đứa bị “dị ứng” với mơn Nhạc. Lúc đó bị gọi lên, nó
rất khơng bình thường nên lớp tơi được một trận cười no.
Các bạn được cô gọi lên bảng đã đầy đủ. Riêng thằng Vũ lên bảng với một
bộ dạng thật buồn cười. Tóc tai nó bù xù, rối bời ; quần áo xộc xệch, áo mặc ấm
của nó ở mùa đông cái thụt ra, cái thụt vào một cách vơ lí. Dép đi khơng có quai
hậu, nó lê quèn quẹt từ dưới chỗ ngồi lên đến bục giảng nghe như tiếng chổi quét
rác (tiết 1 nó đã bị cơ chủ nhiệm trừ điểm vì vi phạm quy định : đi học không được
đi dép lê).
Tiếng nhạc đệm cất lên, cô hô : “Một, hai, ba, bắt đầu”. Các bạn múa hát rất
tự nhiên, nhưng Vũ cứ đứng đờ trên bục giảng. Nó hát lí nhí trong mồm như đang
tụng kinh thầm. Tay nó như thừa, nó gãi đầu, gãi tai, rồi bỗng nhiên lại cho tay vào
túi quần. Đơi lúc nó cũng nhún nhún vài cái. Mắt Vũ mới hài hước làm sao : mắt
nó đảo qua bên này, lại đảo qua bên kia. Miệng nó có lúc đang hát lí nhí, nó lại
nhếch cười, rồi lại liếm môi.
Ở dưới lớp, chúng tôi ai nấy đều cười sặc sụa, cười đau cả bụng. Có đứa nói
chúng tôi, mới thật sự dở hơi chứ lại. Cô giáo bực quá, không cho nó múa hát nữa.
Cơ u cầu nó đứng lên góc lớp. Các bạn khác đều được điểm 10 (vì lớp tơi hầu
hết tiếp thu mơn Nhạc rất “xuya”). Chỉ có cái thằng Vũ nó lại “độc đáo” đến thế.
Nó bị cơ cho điểm 1. Chẳng biết nó có buồn, sợ gì khơng mà bên ngồi nó vẫn cứ
nghênh nghênh ngáo ngáo. Chỉ vì thằng Vũ trong giờ như thế, nên cô dạy Nhạc
cho lớp tôi điểm thi đua : khá. Cô giáo dạy Nhạc nói chuyện với cơ chủ nhiệm lớp
tơi. Thế là cuối tuần ấy, thằng Vũ phải viết bản kiểm điểm, lấy chữ kí của bố mẹ,
phải đọc và nhận lỗi trước lớp. Thực ra, thằng Vũ khơng có ý định đùa trong giờ
Nhạc. Nó cười là do chúng tơi ở dưới cười nó. Chung quy là do nó “dị ứng” với
mơn Nhạc, nó tiếp thu kém, nên sinh ra những cử chỉ, hành động khơng bình
thường ấy. Hơm kiểm điểm nó trước lớp, cũng có những ý kiến nêu ra điều ấy, nên
“tội” của nó cũng được giảm.
Sau giờ Nhạc, tâm trạng thằng Vũ cũng đã trở lại bình thường. Hố ra, trong
cuộc sống, đơi lúc con người cũng có những hành động, cử chỉ khơng bình thường,
phải khơng các bạn ? (Tất nhiên gọi là “Vũ dở hơi” chẳng qua là chúng tơi trêu nó
mà thôi).
<i><b>Bài 2</b></i>
Hôm nay, ngày chị tôi thi đỗ đại học, chị vơ cùng sung sướng. Cịn nhớ, một
năm trước đây trơng chị như một cái bóng, hết đi ra lại đi vào, lầm lũi và tuyệt
vọng vì chị thi trượt đại học. Trước đây, chị là một học sinh giỏi. Vậy lí do gì
khiến chị trượt đại học đây ?
Một năm trước, chị tôi là một học sinh giỏi và là một cô bé vui tươi hay cười
nói giống cơ búp bê vui tính. Là học sinh giỏi nên chị luôn được vào đội tuyển đi
thi học sinh giỏi các mơn Tốn và Lí. Do áp lực của các bài học thêm và luyện thi,
Chị vẫn lầm lì, ít nói, hết nằm suy nghĩ như mình là một kẻ có lỗi lầm to lớn, ngồi
lên ăn uống rồi lại nằm nghĩ ngợi. Trơng chị chẳng khác một cái bóng trước mắt
mọi người, cịn đâu cơ nữ sinh học giỏi vui tươi ngày ấy ? Hằng đêm, tơi cịn nghe
những tiếng khóc nghẹn của chị. Thật là một con người hoàn toàn khác với chị -
yếu đuối và suy sụp. Chẳng lẽ đây sẽ là hình ảnh người chị của bây giờ và mãi mãi
hay sao ? Tơi biết chị rất buồn và khơng hài lịng với kết quả thi như vậy nhưng
đâu có ai nói gì chị mà chị phải buồn nhỉ ? Nhưng rồi tôi biết tôi đã nhầm. Mấy
tháng sau, chị đã đỡ buồn hơn trước. Dần dần, chị vui tươi trở lại, nói cười nhiều
hơn và cũng khoẻ mạnh hơn. Cuối cùng chị đã khoẻ mạnh hoàn toàn và trở lại như
xưa. Giờ đây, chị đã nghĩ thoáng hơn và quyết ơn thi cho tốt và hợp lí để thi tiếp.
Kết quả thật xứng đáng, chị đã thi đỗ đại học và lại càng vui vẻ hơn xưa.
Sau bao nhiêu cố gắng, chị đã rút ra một điều : “Hãy cứng rắn vững vàng
trong mọi trường hợp, bạn sẽ đạt được những điều mình mong muốn”.
<i><b>Bài 3</b></i>
Trên thế giới có biết bao nhiêu sự việc xảy ra khiến chúng ta không thể
lường trước được những sự việc đó. Gia đình tơi cũng khơng tránh khỏi những
chuyện buồn trong cuộc sống. Chuyện buồn ấy đã làm cho bà nội tôi thay đổi hẳn
ngay cả mọi tâm sự, suy nghĩ. Đó là khi bà nhận được tin chú tôi hi sinh, song
người ta vẫn không tìm thấy hài cốt của chú. Đó là chuyện ngày hơm qua. Cịn
ngày hơm nay bà nhận được tin người ta tìm thấy hài cốt của chú tơi, bà như hết
mắt nhìn thấy tờ giấy báo. Rồi bà tiến đến gần bàn thờ nơi để ảnh chú tôi, tay run
run cầm nén nhang. Bà nói mấy câu : “Con ơi ! Sao bao nhiêu năm rồi bây giờ con
mới về với mẹ ?”. Rồi bà tôi khóc, bố tơi phải an ủi mãi thì bà mới chịu vào
giường. Chiếc áo nâu của bà đã sờn, song bà vẫn muốn mặc nó. Bố tơi bảo bà mặc
chiếc áo mới song bà cứ khăng khăng đòi mặc chiếc áo đã sờn rách vốn rất cũ kĩ,
bà nói với bố tơi : “Con đừng cản mẹ, chiếc áo này thằng Hồng nó tặng mẹ trước
khi lên đường nhập ngũ. Nay nó trở về nhà mẹ phải mặc chiếc áo này để đón nó”.
Sau khi mặc xong áo, bà lại ra vườn ngồi. Bà cầm vạt áo để lau những giọt nước
mắt. Đôi mắt bà như hướng ra đường chân trời vô tận. Bà tiến đến gần cây bưởi mà
vỗ về nó như người mẹ đang vỗ về đứa con của mình. Bữa cơm, bà ăn có vẻ ngon
hơn, bà nói với tơi rằng : “Bà phải ăn nhiều để chú về thì chú không trách bố cháu
là không chăm bà kĩ”. Mặc dù tóc bà đã bạc nhiều sau bao nhiêu năm chờ đợi,
song lúc này tôi cảm thấy như bà đang trở lại sự hoạt bát như lúc chú tơi chưa hi
sinh. Cịn nhớ, trước kia, nhiều đêm bà khơng thể ngủ n được, bà cứ cựa mình
hồi lâu như trăn trở một điều gì đó. Có những đêm bà dường như thức trắng mà chỉ
ngồi khóc. Bà ngồi khóc như để tiếc cho đứa con trai của mình đã hi sinh cho nền
độc lập của đất nước. Cả nhà tôi ai cũng thương bà và ln cố gắng dị tìm cho ra
hài cốt của chú tôi để bà không phải sống những ngày buồn tủi trong sự nhớ
nhung. Và bây giờ khi tìm thấy được hài cốt của chú tơi, gia đình tơi như đã làm
được một điều gì đó thật lớn lao và có ý nghĩa đối với bà để bà có thể vui mừng mà
sống những ngày cịn lại. Tơi nhớ lại lần bố tôi kể cho nghe cái ngày nhận được tin
chú tơi hi sinh. Ngày giải phóng, trên các phố phường rực rỡ những cờ, hoa, biểu
ngữ. Bố tơi cùng bà đi tìm chú tơi trong hàng những người lính đang trở về đồn tụ
cùng gia đình, song vẫn khơng tìm thấy. Hai ngày sau, gia đình tôi nhận được giấy
báo tử của chú. Bà tôi như ngất đi khi nghe thấy tin ấy. Một không khí nặng nề bao
trùm lên cả gia đình. Giờ đây sau khi biết được tin người ta tìm thấy hài cốt của
chú, đêm đêm bà khơng cịn thức nữa, nửa đêm bà khơng cịn trăn trở nữa. Bà bảo