Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (101.15 KB, 7 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>
1 . Bên sông trà khúc, tỉnh Quảng Ngãi, xuất hiện một người Mỹ mang theo
một cây đàn vĩ cầm. Đó là Mai-cơ, một cựu chiến binh Mĩ tại Việt Nam. Sau 30
năm, ông muốn quay lại mảnh đất đã từng chịu đau thương này với mong ước chơi
một bản nhạc cầu nguyện cho linh hồn của những người đã khuất ở Mỹ Lai.
2 . Mỹ Lai là một vùng quê thuộc xã Sơn Mỹ, huyện Sơn Tịnh ,tỉnh Quảng
Ngãi. Vào sáng ngày 16/3/1968, chỉ trong vòng 4 tiếng đồng hồ, quân đội Mĩ đã
hủy diệt hoàn toàn mảnh đất này: thiêu cháy nhà cửa, ruộng vườn,giết hại gia súc,
bắn chết 504 người, phần lớn là cụ già, trẻ em và phụ nữ mang thai. Có 11 gia đình
bị lính Mĩ ập tới, xã súng đồng loạt giết hại trong ít phút. Có những em bé bị bắn
khi đang bú trên xác mẹ…
3 . Trong cuộc thảm sát tàn khóc ấy, chỉ có một người may mắn sống sót
nhờ được 3 phi cơng Mĩ có lương tâm tiết cứu. Ba phi công ấy là Tôm-xơn ,
Cơn-bơn, An-đrê-ốt-ta. Sáng hơm đó, đang bay trên cánh đồng Mỹ Lai, ba người lính
kinh hồng thấy qn đội của họ đang dồn phụ nữ và trẻ em vào một con mương
cạn rồi xả súng bắn. Tôm-xơn phát hiện thấy một bé gái bị thương mằn ở cánh
đồng, anh bắn pháo hiệu cấp cứu. một đại úy Mĩ chạy ngay tới, nhưng thay vì cứu
cơ bé, hắn bắn chết cơ. Thấy một tốp lính Mĩ khác đang rược đuổi dân
thường,Tôm-xơn bèn ha trực thăng ngay xuống trước mặt tốp lính, ra lệnh cho xạ
thủ súng máy chĩa súng vào chúng, sẵn sàng nhả đạn nếu chúng tiến lại gần. tiếp
đó, anh lệnh cho trực thăng đỗ xuống, chở những người dân về nơi an tồn.
Khi bay dọc con mương, đội bay cịn cứu thêm một cậu bé vẫn còn sống
trong đống xác chết.
4 . Trong cuộc thảm sát tàn bạo của qn đội Hoa Kì, cùng với Tơm-xơn,
Cơn-bơn và An-đrê-ốt-ta, cịn có anh lính da đen Hơ-bớt tự bắn vào chân mình để
<b>Ảnh 1: Đây là cựu chiến binh Mĩ Mai-cơ. Ông trở lại Việt Nam với mong ước đánh một bản đàn </b>
cầu nguyện cho linh hồn của những người đã khuất ở Mỹ Lai.
<b>Ảnh 2: Năm 1968, quân đội Mĩ đã hủy diệt MỹLai. Đây là tấm ảnh tư liệu ghi lại một cảnh có </b>
thực -cảnh một tên lính Mĩ đang châm lửa đốt nhà.
<b>Ảnh 3: Đây là tấm ảnh tư liệu chụp hình ảnh chiếc trực thăng của Tơm-xơn và đồng đội đậu trên </b>
cánh đồng Mỹ Lai, tiếp cứu 10 người dân vơ tội .
<b>Ảnh 4: Hai límh Mỹ đang dìu anh lính da đen Hơ-bớt vì anh đã tự bắn vào chân để khỏi tham </b>
gia tội ác.
<b>Ảnh 5: Nhà báo Rô-nan đã tố cáo vụ thảm sát Mỹ Lai trước cơng luận, buộc tịa án của nước Mĩ </b>
phải đem vụ Mỹ Lai ra xét xử.
<b>Ảnh 6,7: Tôm-xơn và Côn-bơn đã trở lại Việt Nam sau 30 năm xảy ra vụ thảm sát. Hai người </b>
xúc động gặp lại những người dân được họ cứu sống.
Nguyễn Tuệ Tĩnh, tức Tuệ Tĩnh, là một danh y đời Trần. Một lần, ông dẫn
các học trò đi ngược vùng Phả Lại để lên núi Nam Tào, Bắc Đẩu, hai ngọn núi cao
uy nghi sừng sững đối mặt với một vùng sông nước hiểm trở. Dọc hai bên đường
lên núi là những bụi sâm nam lá xòe như những bàn tay, những bụi cây đinh lăng
lá xanh mướt, những bụi cam thảo nam leo vướng vít cả mặt đường.
<i>Dừng chân bên sườn núi, ơng trầm ngâm nói với học trị:</i>
- Ta đưa các con đến đây để nói cho các con biết rỏ điều mà ta suy nghĩ nung nấu
từ mấy chục năm nay.
<i>Vài học trị xì xào :</i>
- Chắc hẳn là điều gì cao siêu lắm nên thầy mới phải nung nấu nhau đến thế.
<i>Nguyễn Bá Tỉnh lắc đầu:</i>
- Điều ta sắp nói với các con khơng cao như núi Thái Sơn, cũng chẳng xa như biển
Bắc Hải mà ở gần trong tầm tay, ở ngay dưới chân các con đó.
Tất cả học trị đều im lặng, duy có người trưởng tràng kính cẩn hỏi :
- Thưa thầy, điều mà thầy định nói với chúng con có phải là cây cỏ ở dưới chân…
- Phải, ta muốn nói về ngọn cây và sợi cỏ mà hàng ngày các con vẫn giẫm đạp lên
… Chúng chính là một đội quân hùng mạnh góp vào các đạo hùng binh của các
bậc thánh nhân như Hưng Đạo Vương đánh giặc Nguyên xâm lươc.
<i>Rồi ông từ tốn kể :</i>
- Ngày ấy, giặc Ngun nhịm ngó nước ta. Vua quan nhà Trần lo việc phòng giữ
bờ cõi rất cẩn trọng. Bên cạnh việc luyện tập dân binhtrieeuf đình cịn cắt cử người
đơn đốc rèn vũ khí, chuẩn bị voi ngựa, thuốc men,… Song, từ lâu nhà Nguyên đã
cắm chở thuốc men, vật dụng xuống bán cho người Nam. Khi giáp trận tất có
người bị thương và đau ốm, biết lấy gì cứu chữa ? Khơng chậm trể các thái y đã tỏa
đi khắp mọi miền quê học cách chữa bệnh của dân gian bằng cây cỏ bình thường.
<i>Kể đến đây, Nguyễn Bá Tỉnh chậm rãi nói thêm:</i>
- Ta càng nghĩ càng thêm quý từng ngọn cây, sợi cỏ của non sông gấm vóc tổ tiên
để lại. Ta định nối gót người xưa để từ nay về sau dân ta có thể dùng thuốc nam
chữa cho người Nam. Ta nói để các con biết ý nguyện của ta.
Theo con đường của danh y Tuệ Tĩnh, cho đến bây giờ, hàng trăm vị thuốc
đã được lấy từ cây cỏ nước Nam, hàng nghìn phương thuốc đã được tổng hợp từ
phương thuốc dân gian để trị bệnh cứu người.
<b>Tranh 1: Tuệ Tĩnh giảng giải cho học trò về cây cỏ nước Nam</b>
<b>Tranh 2: Quân dân nhà Trần tập luyện chuẩn bị chống quân Nguyên.</b>
<b>Tranh 3: Nhà Nguyên cấm bán thuốc men cho nước ta</b>
<b>Tranh 4: Quân dân nhà Trần chuẩn bị thuốc men cho cuộc chiến đấu</b>
<b>Tranh 5: Cây cỏ nước Nam góp phần làm cho binh sĩ thêm khỏe mạnh</b>
<b>Tranh 6: Tuệ Tĩnh và học trò phát triển cây thuốc nam</b>
Ý nghĩa câu chuyện :
1 . Từ chập tối ,người đi săn đã lơi cái súng kíp trên gác bếp xuống ,xếp đạn
vào chiếc túi vải chàm ,rồi đeo cái đèn ló trước trán ,vào rừng .Mùa trám chín ,chắc
2 . Người đi săn bước đến con suối .
Suối róc rách hỏi :
- Đi đâu tối thế ?
- Đi săn con nai .
Suối bảo :
- Con nai hay đến soi gương xuống mặt suối. Đừng bắn con nai !
Người đi săn lùi lũi bước đi .
3 . Tới gốc cây trám ,anh ngồi xuống ,hạ chiếc đèn ló .Cây trám hỏi :
- Đến chơi với tôi à ?
- Không phải .
- Thế đi đâu ? Ở đây vắng quá! Chẳng có ai đến chơi. Đến mùa quả mới được nhìn
thấy con nai về. Sắp đến lúc nai về đấy !
- Tớ chỉ đợi lúc ấy. Cho nó một phát !
- Sao ?
- Cái đèn ló này …để rọi cho nai chói mắt ,khơng biết đường chạy ,cái súng này
….để bắn.
- Ác thế !
- Thịt nai ngon lắm .
Cây trám rưng rưng :
- Thế thì cút đi !
Người đi săn khơng để ý đến những tiếng rì rào tức tưởi trên cây trám .Anh
đợi.
4 . Thế rồi, trên lưng đồi sẫm đen dưới ánh trăng, bóng nai hiện rõ dần. Ánh
đèn ló trên trán người đi săn vụt rực lên .Hai con mắt nai đỏ như hổ phách bối rối
trong làn sáng đèn. Con nai ngây ra đẹp quá. Người đi săn quên mất thịt nai ngon.
Người đi săn quên hai tay đã giơ súng. Người đi săn lại nhớ ra lời suối, lời đồi, lời
cây: muông thú và cây cỏ trong rừng là bạn ta, sao ta lại thèm ăn thịt bạn !
Con nai lặng yên ,trắng muốt trong ánh sáng .
5. <i>Người đi săn mải ngắm con nai ,mồ hôi đầm trên trán. Cái dây da tụt </i>
<i>xuống, ánh đèn ló lệch vào bóng tối, mất bóng con nai. Con nai chạy biến. Người </i>
<i>đi săn luống cuống giơ tay đẩy chiếc dây da lên. Nhưng trong làn sáng đèn không </i>
<i>thấy con nai đâu.</i>
<i>Người đi săn ngơ ngẩn xuống đồi.</i>
<i>Vầng trăng đã thấy tất cả, mỉm cười :</i>
<i>-Ngủ ngon được đấy ! Chúc ngủ ngon !</i>
<i>Lát sau, người đi săn đã ngồi trước bếp lửa. Khẩu sáng, bao đạn lại treo lên cột </i>
<i>gác bếp. Đêm ấy, trong giấc ngủ dìu dịu, anh chiêm bao thấy con nai. Chưa bao </i>
<i>giờ anh thấy một con nai đáng yêu đến thế! </i>
vật trong rừng, động vật hoang dã góp phần giữ gìn vẻ đẹp của mơi trường thiên nhiên.
Tuần 14 :
1 . Ngày 6/7/1885, chú bé Giô-dép bị chó dại cắn được đưa từ vung q xa
xơi đến thủ đô Pa-ri nhờ Lu-i Pa-xtơ cứu chữa.
Giô-dép bị 14 vết cắn ở tay, vì em đã lấy tay che mặt khi con chó xong vào.
Cuộc sống của em chỉ tính từng ngày. Em sẽ chết như tất cả những người bị chó
dại cắn xưa nay.
Nhìn vẽ đau đớn của em bé và đơi mắt đỏ hoe của người mẹ, long Pa-xtơ se
lại. Ông xúcđộng nghĩ đến một ngày kia em bé đáng thương này sẽ lên cơn điên
dại,lịm dần vì tê liệt, hoặc nghẹt thở vì một cơn giật dữ dội, rồi chết.
2 . Đêm đã khuya, Pa-xtơ vẫn ngồi trước bàn làm việc, nét mặt đầy ưu tư.
“có thể làm gì cho em bé ?”. Vác xin chữa bệnh dại ơng chế ra đã thí nghiệm có
kết quả trên lồi vật, nhưng chưa lần nào thí nghiệm trên cơ thể người. Ơng muốn
cứu em bé nhưng khơng dám lấy em làm vật thí nghiệm. nhở có tai biến thì sao ?
Nhưng khơng cịn cách nào khác. Bệnh dại đang đe dọa tính mạng em.
3 . Ngày hôm sau, Pa-xtơ đi đến quyết định : phải tiêm Vắc –xin mới có hi
vọng cứu em bé. Ngay chiều ấy, 7-7-1885, một vài giọt Vắc -xin chống dại đã
được tiêm vào dưới da bụng Giô-dép. Những ngày sau, Pa-xtơ tiếp tục cho tiêm
vắc-xin có độc tính tăng dần. Chín ngày trơi qua với Pa-xtơ dài dằn dặc như chín
tháng.
Nhưng phát tiêm quyết định là phát thứ 10. Đây là thứ vắc-xin có độc tính
rất cao, có thể làm cho chó hoặc thỏ lên cơn dại dữ dội sau bảy ngày ủ bệnh. Có
bắt buộc phải tiêm phát này cho bé khơng ? Pa-xtơ day dứt suốt đêm ròng với câu
hỏi đó. Tóc ơng bạc thêm. Gần sáng, ơng quyết định phải tiêm phát thứ 10 để kiểm
tra kết quarcuar chín phát tiêm trước, kiểm tra khả năng miễn dịch của cơ thể của
em bé sau chín ngày tiêm phòng đồng thời tạo cho em sự miễn dịch chắc chắn.
4 . Người ta tiêm cho em phát vắc-xin cuối cùng. Thêm bảy ngày chờ đợi
đăng đẳng. Nhiều đêm, Pa-xtơ không chợp mắt. Nhiều đêm, mặc dù chân trái bị
bại liệt, ơng vẫn một mình chống gậy xuống cầu thang đi thăm em bé.
Qua ngày thứ bảy em bé khoẻ mạnh, bình yên. Tai hoạ đã qua. Đêm thứ tám,
Pa-xtow đã ngủ một giấc ngon lành .
5 . Sau thành công vang dội ấy, người ta đã liên tiếp gửi đến phịng thí
nghiệm của Lu-i Pa-xtơ những người bị chó dại cắn để ơng cứu chữa. Phịng thí
nghiệm của ơng trở thành Viện
Pa-xtơ, viện chống dại đầu tiên trên thế giới.
Tranh 1 :
Cậu bé Giơ-dép bị chó dại cắn đã hai ngày đã đưa đến Pa-ri nhờ Lu-i Pa-xtơ cứu chữa. Cậu bị 14
vết cắn ở tay vì lấy tay che mặt khi chó cắn.Cuộc sống của cậu chỉ được tính từng ngày. Nhìn vẽ
đau đớn của cậu bé và đôi mắt đỏ hoe của người mẹ Pa-xtơ rất đau lòng.
Tranh 2 :
Đêm đã khuya, nhưng Pa-xtơ vẫn còn ngồi trên bàn làm việc. Vác xin chữa bệnh dại ơng chế ra
đã có kết quả trên lồi vật nhưng chưa lần nào thí nghiệm trên người.Ơng muốn cứu cậu bé
nhưng khơng muốn lấy cậu làm vật thí nghiệm. .
Tranh 3 :
Sau khi trao đổi với đồng nghiệp, ông đi đến quyết định tiêm Vắc –xin cho em bé. Ngay chiều
hôm ấy, một vài giọt Vắc -xin đã được tiêm vào dưới da bụng cậu bé.
Tranh 4
Những ngày hôm sau.
Pa-xtơ tiếp tục tiêm Vắc –xin có độc tính tăng dần. Chín ngày trơi qua và mũi tiêm thứ mười có
độc tính rất cao có thể làm cho chó, thỏ lên cơn dại dữ dội sau 7 ngày ủ bệnh. Ơng trăn trở nhưng
rồi ơng cũng đi đến quyết định tiêm cho cậu bé,lại thêm bảy ngày chờ đợi. Nhiều đêm ông không
chợp mắt.
TRANH 5
Qua ngày thứ bảy em bé khoẻ mạnh, bình yên. Tai hoạ đã qua.
TRANH 6
Sau thành công vang dội ấy, người ta liên tiếp gửi đến phịng thí nghiệm của Pa-xtơ những người
bị chó dại cắn để ơng cứu chữa. Phịng thí nghiệm của ơng trở thành Viện
Pa-xtơ, viện chống dại đầu tiên trên thế giới.