Tải bản đầy đủ (.docx) (14 trang)

anh hoat dong

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (166.77 KB, 14 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

<i><b>Báo Tuổi Trẻ ngày 27/9/2006 có mẩu chuyện như sau:</b></i>


<i><b>(...) Một buổi trưa, thầy hiệu trưởng lấy làm lạ khi thấy một cậu học sinh cứ </b></i>
<i><b>cặm cụi đi nhặt từng cái bao nilông, từng chiếc lá trong sân trường bỏ vào </b></i>
<i><b>thùng rác. Khi thầy hỏi tại sao buổi trưa khơng ngủ mà tha thẩn ngồi sân </b></i>
<i><b>trường, em cho biết bố mẹ đều làm việc vất vả nhưng gia đình rất khó khăn. </b></i>
<i><b>Đăng ký học bán trú như các bạn thì bố mẹ kham không nổi. Buổi sáng, bố mẹ </b></i>
<i><b>đưa em đến trường và phát cho 5.000 đồng. Trong đó, 1.000 em dùng để mua </b></i>
<i><b>xơi ăn sáng và 4.000 cịn lại là cho đĩa cơm trưa chỉ toàn rau với cá vụn. Ăn </b></i>
<i><b>xong, em ở luôn tại trường để tự ôn tập, rồi chiều bố mẹ đến đón.Và em bảo với </b></i>
<i><b>thầy: “Ăn trưa xong con khơng biết làm gì nên đi lượm rác để trường mình </b></i>
<i><b>sạch và đẹp hơn”. Cậu bé ấy tên là Trần Phú Tài, học sinh lớp 7A7 Trường </b></i>
<i><b>Lương Thế Vinh, Q.1, TPHCM (...).</b></i>


<i><b>Đoạn trích trên khơng có phần mở đầu và phần kết thúc, em hãy nghĩ ra phần </b></i>
<i><b>mở đầu và kết thúc cho mẩu chuyện này.</b></i>


<i><b>Bằng lời văn của mình, em hãy viết lại thành một câu chuyện hồn chỉnh.</b></i>
<b>Bài làm:</b>


Mấy hơm nay trời cứ trở lạnh. Những cơn gió thổi đến mang theo cái se lạnh của
những ngày cuối đông. Nằm vùi trong chăn ấm nhưng tôi lại nghĩ đến những đứa
trẻ phải thức dậy từ rất sớm để phụ giúp gia đình lo toan kế sinh nhai. Lịng tôi như
thắt lại. Bất chợt tôi nghĩ đến Trần Phú Tài, một cậu bé mà tơi tình cờ biết được
qua một bài viết trên báo Tuổi Trẻ. Hình ảnh cậu bé Tài in mãi trong tâm trí tơi về
nghị lực sống, nghị lực của một con người vượt lên trên số phận.


Câu chuyện bắt đầu từ buổi trưa hôm ấy. Sau khi dùng cơm trưa xong, thầy hiệu
trưởng ở lại trường để chờ cuộc họp lãnh đạo vào buổi chiều. Trưa ấy, mặt trời đổ
xuống mặt đất cái nắng cháy da bỏng thịt. Cái nắng giữa lòng Sài Gòn cứ như thiêu
đốt vạn vật. Từng lá cây, ngọn cỏ đứng im lìm như đang chết khát bên đường.


Dưới khn viên trường, giờ này chẳng cịn học sinh nào nữa.


Chỉ có cái nắng tha hồ nhảy nhót, đùa giỡn trên sân trường. Cái oi bức của buổi
trưa hè khiến thầy hiệu trưởng phải mở toang cả hai cánh cửa sổ ở tầng hai để
mong có chút gió ùa vào. Thầy nhìn xuống sân trường. Chợt thầy thấy một cậu học
trò dáng người thấp bé đang đi đi lại lại trên sân trường. Qua cặp kính cận dày cộp
thầy chẳng thấy rõ. Do đó thầy bước xuống tầng trệt và gọi cậu học sinh ấy vào.
Đó là một cậu bé có nước da hơi ngăm đen nhưng đôi mắt sáng ngời nghị lực. Cậu
mặc chiếc áo đã cũ nhưng sạch sẽ và chiếc quần xanh sờn bạc màu. Thầy cất tiếng
hỏi cậu học trị nhỏ:


- Sao buổi trưa con khơng về nhà mà lại tha thẩn ngoài nắng thế kia? Nhà con ở
đâu? Con tên gì, học lớp mấy?


Cậu bé lí nhí trả lời:


- Thưa thầy, nhà con ở quận 4. Từ trường về nhà con rất xa nên con ở lại trường
đến chiều mới về. Con tên Trần Phú Tài, học lớp 7A7.


Thầy lại hỏi:


- Tại sao con không đăng ký học bán trú như bao bạn khác cho tiện việc đi lại?
Cậu học trò đáp:


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

- Thế thì con ăn trưa ở đâu? Con có nhà người quen ở đây à?


- Thưa thầy, không ạ. Sáng nào bố mẹ cũng đưa con đến trường rồi cho con năm
nghìn đồng. Một nghìn con dùng để mua xơi ăn sáng. Cịn lại bốn nghìn con dùng
để ăn cơm trưa ạ.



Nghe Tài hồn nhiên kể, thầy hiệu trưởng chạnh lòng khi mường tượng đến bữa
cơm trưa đạm bạc của cậu học trị nghèo có lẽ sẽ chỉ có rau và cá vụn. Thầy xoa
đầu Tài và nói:


- Hồn cảnh gia đình khó khăn mà con vẫn cố gắng đến trường là rất đáng quí. Hẳn
con học rất giỏi. Thầy rất vui khi có một người học trò như con. Cứ thế mà phát
huy con nhé. Mà này, con làm gì mà đi lại loanh quanh giữa trưa nắng thế kia?
Tài cười nói:


- Thưa thầy, ăn trưa xong con khơng biết làm gì nên đi nhặt rác để trường mình
sạch và đẹp hơn.


Nói rồi Tài vòng tay cúi chào thầy rồi chạy ra sân trường tiếp tục nhặt từng cái bao
nilông, từng chiếc lá trên sân trường. Nắng sân trường dường như dịu lại. Thầy
hiệu trưởng trở lại phòng làm việc với bao suy nghĩ nhưng niềm vui vẫn rạng ngời
trên mặt thầy suốt cả ngày hơm đó.


Trong buổi sinh hoạt dưới cờ tuần sau, thầy hiệu trưởng khen ngợi, tuyên dương
tấm gương vượt khó và trao cho Tài học bổng của trường. Thầy còn cho Tài được
học bán trú miễn phí.


Cuối cùng người tốt cũng được đền đáp xứng đáng. Qua câu chuyện của Tài tôi
nhận ra rằng: “Chúng ta chỉ mất hết mọi hi vọng khi chúng ta từ bỏ chúng”. Mặt
khác, tôi nhận thấy cuộc sống này còn nhiều mảnh đời giống như Tài. Họ đang
ngày đêm vừa lo toan cuộc sống vừa đến trường. Tơi mong rằng các cấp chính
quyền cùng các đoàn thể quan tâm nhiều hơn đến những con người như vậy để mỗi
trẻ em có hồn cảnh khó khăn đều được sự giúp đỡ như Tài. Tôi thầm cảm ơn Tài
vì em đã cho tơi nhận ra rằng mình phải trân trọng những gì đang có. Tơi sẽ hài
lịng với chiếc xe đạp cũ của mình vì ngồi kia vẫn cịn những cậu học trị hằng
ngày phải đi bộ hàng cây số để đến trường. Tơi sẽ khơng địi cha mẹ phải nấu


những bữa ăn thịnh soạn vì tơi biết ngồi kia cịn bao người phải ăn đĩa cơm chỉ có
rau luộc và cá vụn. Tơi sẽ hài lịng với chiếc chăn cũ của mình vì biết ngồi kia
vẫn có những người đang nằm co ro dưới gầm cầu...


Tài đã cho tôi bài học về nghị lực sống, nghị lực vượt qua khó khăn. Tơi tự nhủ:
Hãy hài lịng với những gì mình đang có và hãy đương đầu với khó khăn rồi mình
sẽ giành chiến thắng. Mai này, khi lớn lên, dù ở một vùng quê nghèo hay chốn thị
thành, dù làm một bác sĩ, kỹ sư hay chỉ làm một người cơng nhân bình thường, tơi
vẫn dành một góc nhỏ nào đó trong tâm hồn để lưu giữ những câu chuyện, những
con người như Tài như một tấm gương trong suốt cho đời tôi.


******************************************
<b>Đề bài: “Em hãy phát biểu cảm nghĩ về một người thân yêu nhất”</b>
Bài làm:


</div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>

và dành nhiều tình cảm. Nhưng đã bao giờ bạn nghĩ rằng, người thân yêu nhất của
bạn là ai chưa? Với mọi người câu trả lời ấy có thể là ơng bà, là mẹ, là anh chị
hoặc cũng có thể là bạn bè chẳng hạn. Cịn riêng tơi, hình ảnh người bố sẽ mãi mãi
là ngọn lửa thiêng liêng, sưởi ấm tâm hồn tôi mãi tận sau này.


Bố tôi không may mắn như những người đàn ông khác. Trong suốt cuộc đời bố có
lẽ khơng bao giờ được sống trong sự sung sướng, vui vẻ. Bốn mươi tuổi khi chưa
đi được nửa chặng đời người, bố đã phải sống chung với bao nhiêu bệnh tật: Đầu
tiên đó chỉ là những cơn đau dạ dày, rồi tiếp đến lại xuất hiện thêm nhiều biến
chứng. Trước đây, khi còn khỏe mạnh, bao giờ bố cũng rất phong độ.


Thế nhưng bây giờ, vẻ đẹp ấy dường như đã dần đổi thay: Thay vì những cánh tay
cuồn cuộn bắp, giờ đây chỉ còn là một dáng người gầy gầy, teo teo. Đơi mắt sâu
dưới hàng lơng mày rậm, hai gị má cao cao lại dần nổi lên trên khuôn mặt sạm đen
vì sương gió. Tuy vậy, bệnh tật khơng thể làm mất đi tính cách bên trong của bố,


bố luôn là một người đầy nghị lực, giàu tự tin và hết lịng thương u gia đình.
Gia đình tơi khơng khá giả, mọi chi tiêu trong gia đình đều phụ thuộc vào đồng
tiền bố mẹ kiếm được hàng ngày. Dù bệnh tật, ốm đau nhưng bố chưa bao giờ chịu
đầu hàng số mệnh. Bố cố gắng vượt lên những cơn đau quằn quại để làm yên lòng
mọi người trong gia đình, cố gắng kiếm tiền bằng sức lao động của mình từ nghề
xe lai.


Hàng ngày, bố phải đi làm từ khi sáng sớm cho tới lúc mặt trời đã ngã bóng từ lâu.
Mái tóc bố đã dần bạc đi trong sương sớm. Công việc ấy rất dễ dàng với những
người bình thường nhưng với bố nó rất khó khăn và gian khổ. Bây giờ có những
lúc phải chở khách đi đường xa, đường sốc thì những cơn đau dạ dạy của bố lại tái
phát.


Và cả những ngày thời tiết thay đổi, có những trưa hè nắng to nhiệt độ tới 38-48 độ
C, hay những ngày mưa ngâu rả rích cả tháng 7, tháng 8, rồi cả những tối mùa
đông lạnh giá, bố vẫn cố gắng đứng dưới những bóng cây kia mong khách qua
đường. Tôi luôn tự hào và hãnh diện với mọi người khi có được một người bố giàu
đức hy sinh, chịu thương, chịu khó như vậy.


Nhưng có phải đâu như vậy là xong. Mỗi ngày bố đứng như vậy thì khi trở về
những cơn đau quằn quại lại hành hạ bố. Nhìn khn mặt bố nhăn nhó lại, những
cơn đau vật vã mà bố phải chịu đựng, tơi chỉ biết ịa lên mà khóc. Nhìn thấy bố
như vậy, lịng tơi như quặn đau hơn gấp trăm ngàn lần. Bố ơi, giá như con có thể
mang những cơn đau đó vào mình thay cho bố, giá như con có thể giúp bố kiếm
tiền thì hay biết mấy? Nếu làm được gì cho bố vào lúc này để bố được vui hơn, con
sẽ làm tất cả, bố hãy nói cho con được khơng?


</div>
<span class='text_page_counter'>(4)</span><div class='page_container' data-page=4>

kiếm được tiền và chữa bệnh cho bố. Nhưng nếu nhắc đến điều đó chắc chắn là bố
sẽ buồn và thất vọng ở tơi nhiều lắm.



Bố ln nói rằng bố sẽ luôn chiến đấu. Chiến đấu cho tới những chút sức lực cuối
cùng để có thể ni chúng tôi ăn học thành người. Bố rất quan tâm đến việc học
của chúng tôi. Ngày xưa bố học rất giỏi nhưng nhà nghèo bố phải nghỉ học. Vào
mỗi tối, khi cịn cố gắng đi lại được, bố ln bày dạy cho mấy chị em học bài.
Trong những bữa cơm bố thường nhắc chúng tôi cách sống, cách làm người sao
cho phải đạo. Tôi phục bố lắm, bố thuộc hàng mấy nghìn câu Kiều, hàng trăm câu
châm ngơn, danh ngơn nổi tiếng…


Chính vì vậy, tơi ln cố gắng tự giác học tập. Tôi sẽ làm một bác sĩ và sẽ chữa
bệnh cho bố, sẽ kiếm tiền để phụng dưỡng bố và đi tiếp những bước đường dở
dang trong tuổi trẻ của bố. Tôi luôn biết ơn bố rất nhiều, bố đã dành cho tôi một
con đường sáng ngời, bởi đó là con đường của học vấn, chứ không phải là con
đường đen tối của tiền bạc. Tôi sẽ luôn lấy những lời bố dạy để sống, lấy bố là
gương sáng để noi theo.


Và tôi khâm phục không chỉ bởi bố là một người giỏi giang, là một người cao cả,
đứng đắn, lịng kiên trì chịu khó mà cịn bởi cách sống lạc quan, vô tư của bố. Mặc
dù những thời gian rảnh rỗi của bố cịn lại rất ít nhưng bố vẫn trồng và chăm sóc
khu vườn trước nhà để cho nó bao giờ cũng xanh tươi.


Những giỏ phong lan có bao giờ bố quên cho uống nước vào mỗi buổi sáng; những
cây thiết ngọc lan có bao giờ mang trên mình một cái lá héo nào? Những cây hoa
lan, hoa nhài có bao giờ khơng tỏa hương thơm ngát đâu? Bởi đằng sau nó ln có
một bàn tay ấm áp chở che, chăm sóc, khơng những u hoa mà bố cịn rất thích
ni động vật.


Tuy nhà tơi bao giờ cũng có hai chú chó con và một chú mèo và có lúc bố cịn
mang về những chiếc lồng chim đẹp nữa. Và hơn thế, trong suốt hơn năm năm trời
chung sống với bệnh tật, tôi chưa bao giờ nghe bố nhắc đến cái chết, nhưng điều
đó khơng đồng nghĩa với việc trốn tránh sự thật, bố luôn đối mặt với “tử thần”, bố


ln dành thời gian để có thể làm được tất cả mọi việc khi chưa quá muộn.


Nhưng cuộc đời bố bao giờ cũng đầy đau khổ, khi mà cả gia đình đã dần khá lên,
khi các chị tơi đã có thể kiếm tiền, thì bố lại bỏ chị em tơi, bỏ mẹ, bỏ gia đình này
để ra đi về thế giới bên kia. Bố đi về một nơi rất xa mà không bao giờ được gặp lại.
Giờ đây khi tôi vấp ngã, tôi sẽ phải tự đứng dậy và đi tiếp bằng đơi chân của mình,
bởi bố đi xa, sẽ khơng cịn ai nâng đỡ, che chở, động viên tơi nữa.


</div>
<span class='text_page_counter'>(5)</span><div class='page_container' data-page=5>

có, hãy u thương những người xung quanh mình hơn, và đặc biệt hãy quan tâm,
chăm sóc cho bố của mình, tha thứ cho bố, khi bố nóng giận và nỡ mắng mình bởi
bố ln là người u thương nhất của chúng ta.


Bố ra đi, đi đến một thế giới khác, ở nơi đó bố sẽ khơng cịn bệnh tật, sẽ thoát khỏi
cuộc sống thương đau này. Và bố hãy yên tâm, con sẽ luôn nhớ những lời dạy của
bố, sẽ ln thương u, kính trọng biết ơn bố, sẽ sống theo gương sáng mà bố đã
rọi đường cho con đi. Hình ảnh của bố sẽ ln ấp ủ trong lịng con. Những kỷ
niệm, những tình cảm bố dành cho con, con sẽ ôm ấp, trân trọng, nó như chính linh
hồn của mình.


NGUYỄN THỊ HẬU


(Lớp 10A2, Trường THPT Huỳnh Thúc Kháng, TP Vinh, Nghệ An)


******************************************************
<b>Tâm sự của cha với đứa con trượt đại học</b>


Cha sẽ không bảo con khơng được khóc, khơng được buồn mà sẽ nói với con rằng:
Con hãy khóc để thấm thía sự vất vả của cuộc đời và hãy buồn để thấy giá trị của
một lần vấp ngã.



Con trai yêu quý!


Con có nhớ những con thuyền dập dềnh trên sóng biển mà cha và con đã nhìn thấy
trong một buổi chiều ngắm hồng hơn cách đây vài năm khơng? Cha đã nói với
con rằng: cuộc đời con người cũng như những con thuyền lênh đênh trên biển cả
và để đến được bến bình yên, con thuyền phải trải qua rất nhiều sóng to, gió lớn.
Con ạ! Con cũng đang trải qua con sóng lớn đầu tiên trong cuộc đời. Hãy vững
vàng và lướt qua nó con nhé!


Hãy khóc, hãy buồn nhưng khơng được phép gục ngã


Cha biết con đang rất buồn, chán nản và cả tuyệt vọng nữa. Nhưng cha sẽ khơng
bảo con khơng được khóc, khơng được buồn mà sẽ nói với con rằng: con hãy khóc
để thấm thía sự vất vả của cuộc đời và hãy buồn để thấy giá trị của một lần vấp
ngã.


Cha biết con đã trải qua những ngày ôn luyện vất vả, những ngày thi căng thẳng và
những ngày đợi chờ kết quả dài đằng đẵng. Cha cũng biết con đã học hành chăm
chỉ, đã cố gắng hết mình để có thể “vượt vũ mơn” thành cơng. Nhưng cuộc sống
không bao giờ bằng phẳng và con đường đến với ngày vinh quang không phải chỉ
trải tồn hoa hồng phải khơng con?


</div>
<span class='text_page_counter'>(6)</span><div class='page_container' data-page=6>

con ngã khi chập chững tập đi. Những vết sẹo đã giúp con có thể bước đi một cách
vững vàng bằng đơi chân của mình. Có ai tập đi mà lại khơng vấp ngã phải khơng
con? Cha xót xa mỗi lần nhìn con vấp ngã nhưng cha cũng mỉm cười hạnh phúc
khi con có thể đứng dậy và đi tiếp.


Trên đường đua của cuộc đời, cha không thể chạy theo con, nhưng cha sẽ luôn dõi
theo, động viên và tiếp sức cho con. (Ảnh: Một ông bố giành phần xách valy cho
con trong kỳ thi tuyển sinh ĐH vừa qua)



Con trai! Con có nhớ cách đây vài năm một cậu học sinh cũng bằng tuổi con bây
giờ đã tìm đến cái chết khi giấc mơ vào đại học khơng thành. Con có nhớ khn
mặt thẫn thờ của người cha và nước mắt lăn dài trên gò má người mẹ khi họ đứng
lặng người trước bàn thờ đứa con trai yêu quý.


Con trai của cha, cha tin rằng con sẽ đủ can đảm và vững vàng để khơng bao giờ
có những ý nghĩ dại dột như vậy. Cha tin rằng, đứa con trai đã có thể đứng lên
bằng đơi chân của mình khi tập đi những bước đi đầu tiên cũng sẽ có thể đứng lên
bằng chính đơi chân của mình khi bước những bước chân đầu tiên vào cuộc đời
đầy giơng tố và thử thách.


Con! Cha cũng sẽ nói lời xin lỗi con. Con đừng ngạc nhiên khi cha làm điều đó
nếu con nghĩ rằng người phải nói lời xin lỗi là con mới đúng. Nhưng con ạ, cha xin
lỗi vì đã có những lúc cha vơ tình đặt áp lực lên con. Sự kỳ vọng của cha đôi khi
trở thành áp lực cho con và sự tuyển dụng còn trọng về bằng cấp nhiều khi trở
thành sức ép đè nặng lên đơi vai con. Đó là trách nhiệm của xã hội và trong đó có
trách nhiệm của cha.


Tương lai nằm ở phía trước


Con có biết khơng? Việt Nam là một trong những nước có tỷ lệ học sinh trượt đại
học nhiều nhất trên thế giới. Năm nay trong số gần 1,2 triệu lượt thí sinh dự thi thì
chỉ có hơn 400.000 thí sinh có điểm trên điểm sàn. Điều đó để con thấy rằng còn
rất nhiều người cũng trượt đại học như con và hiểu rằng đại học không phải là con
đường duy nhất.


Bill Gates đã rời trường đại học khi nhận ra cơ hội của mình và cịn rất nhiều
người khác thành đạt mà không nhất thiết phải học đại học. Con cần hiểu rằng: đại
học chỉ giúp con có một hành trang chắc chắn hơn và dễ dàng hơn để con bước vào


đời. Nhưng nó sẽ trở thành vô giá trị nếu con đánh mất đi sự kiên trì, niềm tin, ước
mơ và sự tin tưởng vào tương lai.


</div>
<span class='text_page_counter'>(7)</span><div class='page_container' data-page=7>

chọn.


Con có thể ơn thi để sang năm thi lại, có thể chọn một trường làm nguyện vọng và
có thể học nghề nếu con muốn. Mọi quyết định là của con, tương lai của con, con
đường đi của con, con sẽ phải tự hoạch định và xây dựng cho mình. Mười tám tuổi,
con trai của cha chưa đủ lớn để hiểu về cuộc đời nhưng cha tin rằng con đủ lớn để
vượt qua thử thách và biết mình phải làm gì.


Dù cho con có quyết định như thế nào, cha mẹ cũng sẽ luôn ủng hộ con, tiếp bước
cho con. Trên đường đua của cuộc đời, cha không thể chạy thay cho con nhưng
cha sẽ luôn dõi theo, động viên và tiếp sức cho con. Hãy luôn tin tưởng vào chính
mình và đừng bao giờ từ bỏ ước mơ con nhé!


**************************************************


 <b>Cha Me</b>


Tình thương yêu của Mẹ dành cho con


• Khi 1 tuổi, Mẹ cho ăn và tắm cho bạn, cịn bạn thì khóc cả đêm.


• Khi 2 tuổi, Mẹ tập cho bạn đi những bước đầu tiên, khi đi được thì bạn lại bỏ
chạy đi mất khi Mẹ gọi.


• Khi 3 tuổi, Mẹ nấu cho bạn những món ăn với tất cả tình u thương thì bạn đáp
lại bằng cách hất chén đĩa xuống sàn nhà.



• Khi 4 tuổi, Mẹ đưa cho bạn những cấy bút chì màu, bạn lại dùng chúng đi bơi trét
và vẽ bậy khắp nơi.


• Khi 5 tuổi, Mẹ mặc áo đẹp cho bạn đi chơi cịn bạn lại tìm cách lăn lê trên đất
bẩn.


• Khi 6 tuổi, Mẹ dẫn bạn đến trường, còn bạn cứ mãi cằn nhằn: "con khơng đi học
đâu!"


• Khi 7 tuổi, Mẹ mua cho bạn nhiều đồ chơi để rồi bạn lại vứt chúng lăn lóc khắp
nơi.


• Khi 8 tuổi, Mẹ mua cho cây kem bạn ăn làm chảy kem ướt hết vạt áo.


• Khi 9 tuổi, Mẹ th cơ giáo dạy đàn cho bạn cịn bạn thì ln phụng phịu và miễn
cưỡng tập đàn.


• Khi 10 tuổi, Mẹ cả ngày lái xe đưa bạn đi hết nơi này đến nơi khác vui chơi cùng
bạn bè, mỗi khi tới nơi bạn nhảy ra khỏi xe mà chẳng bao giờ ngối đầu nhìn lại.
• Khi 11 tuổi, Mẹ đưa bạn và bạn bè của bạn đi xem phim, bạn lại đi chọn chỗ ngồi
cách Mẹ mấy dãy ghế để gần bạn mình hơn.


• Khi 12 tuổi, Mẹ dặn bạn đừng xem TVquá nhiều, cịn bạn thì đợi cho đến khi Mẹ
rời khỏi nhà mới mở TV xem cho thỏa thích.


• Khi 13 tuổi, Mẹ nói: "Để Mẹ cắt tóc cho con," bạn trả lời: "Mẹ khơng có khiếu
thẩm mỹ."


• Khi 14 tuổi, Mẹ trả tiền cho bạn đi trại hè một tháng, còn bạn lại quên chẳng hề
viết cho Mẹ một tấm thiệp từ chỗ nghỉ hè.



</div>
<span class='text_page_counter'>(8)</span><div class='page_container' data-page=8>

• Khi 16 tuổi, Mẹ khuyên bạn để tâm học hành tạo dựng tương lai, còn bạn thường
xuyên đi chơi mỗi khi có cơ hội.


• Khi 17 tuổi, trong khi Mẹ mong chờ một hồi âm điện thoại quan trọng thì bạn ơm
điện thoại trị chuyện suốt buổi.


• Khi 18 tuổi, Mẹ đã rơi lệ vui mừng trong ngày lễ tốt nghiệp trung học của bạn,
cịn bạn thì ở lại vui chơi với bạn bè cho đến sáng hôm sau mới về nhà.


• Khi 19 tuổi, Mẹ đau lịng khi bạn muốn rời khỏi tổ ấm để mướn nhà ở riêng.
• Khi 20 tuổi, Mẹ hỏi bạn về người u, bạn trả lời: "Đó khơng phải là việc của
Mẹ!"


• Khi 21 tuổi, Mẹ gợi ý về định hướng sự nghiệp trong tương lai, đáp lại bạn nói:
"Con chẳng muốn giống như Mẹ!"


• Khi 22 tuổi, Mẹ dự lễ tốt nghiệp đại học của bạn, sau buổi lễ bạn hỏi ngay: "Liệu
Mẹ có thể trả tiền cho chuyến du lịch của con khơng"


• Khi 23 tuổi, Mẹ đến thăm bạn, cịn bạn ln tìm cách tránh né vì cảm thấy
ngượng ngùng trước bạn bè.


• Khi 24 tuổi, Mẹ gặp người yêu chưa cưới của bạn và nhắc nhở hai bạn về chuyện
gia đình, bạn nhăn nhó càu nhàu: "Thơi mà Mẹ!"


• Khi 25 tuổi, Mẹ giúp trả tiền đám cưới của bạn rồi Mẹ khóc và nói với bạn rằng:
"Mẹ yêu thương con biết bao!"


• Khi 30 tuổi, Mẹ ước ao có cháu để bồng bế, bạn trả lời Mẹ: "Thời nay mọi điều


đã khác!"


• Khi 40 tuổi, Mẹ rủ bạn đi mừng sinh nhật bà nơị của bạn, cịn bạn trả lời: "Bây
giờ con rất bận!"


• Khi 50 tuổi, Mẹ sức khỏe đã yếu dần và muốn bạn thường xuyên đến chăm sóc,
trong khi bạn đang phải mải mê tìm đọc cuốn sách: "Những gánh nặng cha mẹ phải
chịu đựng khi nuôi con."


. . . Và rồi một ngày kia, Mẹ âm thầm nhắm mắt ra đi. Một cảm giác chưa bao giờ
xảy ra với bạn trước đó: bạn như thấy sấm chớp nổ tung trong tim mình.


Bạn đã mất hết cả một bầu trời yêu thương trong đời người...


Bạn ơi! Nếu Mẹ bạn vẫn còn ở bên bạn hôm nay, bạn đừng quên hãy yêu Mẹ hơn
bao giờ hết nhé. Hãy tranh thủ về thăm mẹ trong khi có thời gian. Một lời nói u
thương khơng thơi cũng chưa đủ để đáp lại tình thương u của mẹ dành cho mình
đâu. Nếu Mẹ bạn khơng cịn nữa thì hãy ln tưởng nhớ đến tình u vô biên mà
Mẹ đã dành cho bạn. Hãy nhớ ln u thương Mẹ vì bạn chỉ có một người Mẹ
duy nhất trong suốt cuộc đời mình.


Ai đang làm những điều sai trên hãy sửa lại mình khi chưa muộn.


=====================================================
VIẾT VỀ MẸ ( TRỊNH CÔNG SƠN )


</div>
<span class='text_page_counter'>(9)</span><div class='page_container' data-page=9>

có thể vì tơi mà hy sinh cả tính mạng. Đó là Mẹ tơi.


Có một người bạn trung thành với tơi nhất trên đời này, người ấy có thể vì tôi mà
từ bỏ hết mọi của cải, mọi thứ ân sủng q giá nhất. Đó là Mẹ tơi.



Nếu có ai bảo với tơi rằng ở một nơi nào đó có một người xem con mình vừa là
mục đích đầu tiên vừa là mục đích cuối cùng của đời mình thì tơi tin chắc rằng
người đó khơng ai khác hơn là Mẹ tơi.


Mỗi người tình có thể ác độc với bạn nhưng trong lịng người mẹ thì chỉ có từ tâm.
Sự ác độc mang đến giá băng trong lịng bạn và chỉ có hủy diệt chứ khơng thể nào
làm sinh nở một điều gì tốt lành. Chỉ có ở người mẹ, bạn mới có thể tìm được lịng
chung thủy tuyệt đối.


Khi mẹ mất rồi thì bạn hãy tin chắc rằng khơng thể ở nơi nào có một lòng chung
thủy tương tự như vậy nữa, bởi vì đối với mẹ, bạn là mục đích đầu tiên và sau
cùng.


Khi một người tình cho bạn một tình u thì trong trái ngọt đã có thêm mùi vị của
cay đắng.


Tình u của mẹ là khơng vụ lợi.


Ở trái tim người mẹ chỉ có sự tràn đầy, khơng có bớt đi hoặc thêm vào gì nữa.
Nếu thân xác đi mà linh hồn vẫn cịn lại thì bạn hãy tin rằng, mẹ sẽ là người đau
khổ nhất chứ khơng phải là bạn.


Ở nơi linh hồn đó, mẹ biết rằng từ nay khơng cịn ai đủ tình u để chăm sóc và an
ủi bạn trong những phiền muộn chập chùng của cuộc đời.


Mất mẹ là mất một phần lớn của cuộc vui muốn được đền đáp, chia xẻ.
Không có bài hát nào nói đủ về mẹ.


Mất mẹ là mất đi một tài sản lớn nhất trong toàn bộ sự giàu có của một đời người.


=====================================================


Người mẹ một mắt


</div>
<span class='text_page_counter'>(10)</span><div class='page_container' data-page=10>

một cái nhìn đầy căm ghét rồi chạy biến. Ngày hôm sau, một trong những đứa bạn
học trong lớp la lên: “Ê, tao thấy rồi. Mẹ mày chỉ có một mắt!”.


Tơi xấu hổ chỉ muốn chơn mình xuống đất. Tôi chỉ muốn bà biến mất khỏi cuộc
đời tơi. Ngày hơm đó đi học về tơi nói thẳng với bà: “Mẹ chỉ muốn biến con thành
trò cười!”.


Mẹ tơi khơng nói gì. Cịn tơi, tơi chẳng để ý gì đến những lời nói đó, vì lúc ấy lịng
tơi tràn đầy giận dữ. Tơi chẳng để ý gì đến cảm xúc của mẹ. Tơi chỉ muốn thốt ra
khỏi nhà, khơng cịn liên hệ gì với mẹ tơi. Vì thế tơi cố gắng học hành thật chăm
chỉ, và sau cùng, tơi có được một học bổng để đi học ở Singapore.


Sau đó, tơi lập gia đình, mua nhà và có mấy đứa con. Vợ tơi là con nhà gia thế, tôi
giấu nàng về bà mẹ của mình, chỉ nói mình mồ cơi từ nhỏ. Tơi hài lòng với cuộc
sống, với vợ con và những tiện nghi vật chất tơi có được ở Singapore. Tơi mua cho
mẹ một căn nhà nhỏ, thỉnh thoảng lén vợ gởi một ít tiền về biếu bà, tự nhủ thế là
đầy đủ bổn phận. Tôi buộc mẹ không được liên hệ gì với tơi.


Một ngày kia, mẹ bất chợt đến thăm. Nhiều năm rồi bà không gặp tôi, thậm chí bà
cũng chưa bao giờ nhìn thấy các cháu. Khi thấy một bà già trơng có vẻ lam lũ đứng
trước cửa, mấy đứa con tơi có đứa cười nhạo, có đứa hoảng sợ. Tơi vừa giận vừa lo
vợ tơi biết chuyên, hét lên: “Sao bà dám đến đây làm con tôi sợ thế? Đi khỏi đây
ngay!”. Mẹ tôi chỉ nhỏ nhẹ trả lời “Ồ, xin lỗi, tôi nhầm địa chỉ!” và lặng lẽ quay đi.
Tôi không thèm liên lạc với bà trong suốt một thời gian dài. Hồi nhỏ, mẹ đã làm
con bị chúng bạn trêu chọc nhục nhã, bây giờ mẹ còn định phá hỏng cuộc sống
đang có của con hay sao?



Một hơm, nhận được một lá thư mời họp mặt của trường cũ gởi đến tận nhà, tơi nói
dối vợ là phải đi cơng tác. Sau buổi họp mặt, tôi ghé qua căn nhà của mẹ, vì tị mị
hơn là muốn thăm mẹ. Mấy người hàng xóm nói rằng mẹ tơi đã mất vài ngày trước
đó và do khơng có thân nhân, sở an sinh xã hội đã lo mai táng chu đáo.


Tôi không nhỏ được lấy một giọt nước mắt. Họ trao lại cho tôi một lá thư mẹ để lại
cho tôi:


“Con yêu quý,


Lúc nào mẹ cũng nghĩ đến con. Mẹ xin lỗi về việc đã dám qua Singapore bất ngờ
và làm cho các cháu phải sợ hãi. Mẹ rất vui khi nghe nói con sắp về trường tham
dự buổi họp mặt, nhưng mẹ sợ mẹ không bước nổi ra khỏi giường để đến đó nhìn
con. Mẹ ân hận vì đã làm con xấu hổ với bạn bè trong suốt thời gian con đi học ở
đây.


Con biết không, hồi con cịn nhỏ xíu, con bị tai nạn và hỏng mất một bên mắt. Mẹ
không thể ngồi yên nhìn con lớn lên mà chỉ có một mắt, nên mẹ đã cho con con
mắt của mẹ. Mẹ đã bán tất cả những gì mẹ có để bác sĩ có thể thay mắt cho con,
nhưng chưa bao giờ mẹ hối hận về việc đó. Mẹ rất hãnh diện vì con đã nên người,
và mẹ kiêu hãnh vì những gì mẹ đã làm được cho con. Con đã nhìn thấy cả một thế
giới mới, bằng con mắt của mẹ, thay cho mẹ..


</div>
<span class='text_page_counter'>(11)</span><div class='page_container' data-page=11>

<b>Trong tim mẹ, con vẫn mãi là cậu con trai bé nhỏ đáng yêu nhất. Mẹ yêu con </b>
<b>thật nhiều, Jerry ạ! </b>


Jerry yêu quý! Vậy là đã 3 năm trôi qua rồi con nhỉ? Quãng thời gian không
phải là quá dài nhưng cũng khơng phải là q ngắn, có lẽ đó là qng thời gian
đáng nhớ nhất đối với mẹ bởi nó đã cho mẹ nếm trải đủ mọi dư vị của cuộc sống từ


đau khổ đến hạnh phúc.


Suốt những năm đó mẹ chưa lúc nào quên nghĩ đến con, dù hình ảnh duy nhất của
con trong trái tim mẹ là đôi bàn chân bé xíu đã tím ngắt, nhưng chỉ chừng đó thôi
cũng đủ để mẹ yêu thương con lắm rồi, con trai của mẹ ạ! Sau cái ngày con đột
ngột bỏ ba mẹ ra đi đó, mẹ sống mà mất hết niềm tin. Suốt 2 tháng liền mẹ nằm
bẹp trên giường và không dám bước chân ra khỏi nhà, mẹ sợ! Sợ phải nghe những
lời hỏi thăm của mọi người, sợ những ánh mắt nhìn mẹ thương hại, sợ những câu
hỏi ngây thơ của lũ trẻ con hàng xóm: Cơ ơi! Em bé nhà cô đâu?…


Đêm đêm mẹ không ngủ được, đưa tay sờ lên bụng theo thói quen, nước mắt mẹ
cứ trào ra, ướt đầm cả gối, trống trải đến vô cùng. Rồi mệt quá mẹ lại thiếp đi,
trong giấc mơ bao nhiêu hình ảnh và đau đớn trong những ngày nằm viện lại dội
về, mẹ giật mình tỉnh dậy ngỡ là mình vừa trải qua một cơn ác mộng nhưng chỉ vài


giây sau tĩnh tâm lại, mẹ hiểu đau đớn khơng phải là ảo giác. Bàng hồng, mẹ chỉ
muốn gào lên, mẹ muốn đập phá và cào cấu tất cả, đau đớn làm cho mẹ không thể


gượng dậy được nữa. Cứ như vậy hết từ ngày này qua ngày khác… Mẹ đã khóc
đến mờ cả 2 mắt, đã sống những ngày đen tối theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng, thật


khủng khiếp…


Thời gian trơi, nỗi đau cũng dần được xoa dịu bởi những công việc, những bắt
buộc của cuộc sống và lớn hơn cả bởi có tình u của ba dành cho mẹ, cuối cùng
niềm vui cũng đến… Cẩm chiếc que thử hiện lên 2 vạch, cả ba mẹ đều lặng người,
một cảm giác trào lên thật khó tả… rồi sau đó là những ngày thật vất vả và lo lắng.
Mẹ phải nằm ở nhà đúng đến ngày nhập viện sinh em con… Ngày em Kẹo chào
đời, mẹ nằm trên bàn mổ, nhìn mọi vật xung quanh đều một màu trắng, lạnh lẽo,
bao nhiêu ký ức về lần sinh con ùa về, một nỗi sợ hãi mơ hồ bao trùm lấy mẹ


nhưng rồi sự đau đớn của những vết mổ sống đã kéo mẹ trở về với thực tại. Mẹ đã
hét lên, tưởng chừng như ngất lịm. Rồi tiếng ẹ ẹ yếu ớt của em đã giúp mẹ bình
tâm lại, cả kíp mổ ồ lên khen em Kẹo xinh, rồi lại lặng im. Một khơng khí lặng im
đến nghẹt thở, mẹ có cảm giác như tim mình đang ngừng đập bởi có hàng tấn đá
đang đè nặng trên ngực mình. Rồi tiếng khóc thét lên thật to của em cùng tiếng thở
phào của bác sĩ trưởng khoa làm cho mẹ bừng tỉnh. Gương mặt giãn ra cùng nụ
cười mỉm của bác sĩ nhòa dần trước mắt mẹ, một cảm xúc lâng lâng khó tả ùa đến,
vậy là cuối cùng ước mơ được làm mẹ của mẹ đã thành hiện thực, con yêu ạ!


</div>
<span class='text_page_counter'>(12)</span><div class='page_container' data-page=12>

của con ùa về, mẹ khóc thầm cảm ơn con đã là thiên thần nhỏ mang hạnh phúc đến
cho ba mẹ sau những ngày đầy lo âu, vất vả… Con trai yêu quý! 3 năm rồi, mẹ
khơng có được may mắn và hạnh phúc được thắp lên những ngọn nến lung linh
trong ngày sinh nhật của con như những người mẹ khác, con cũng khơng may mắn
được sống trong vịng tay u thương của ba mẹ, nhưng hãy tin rằng không lúc nào
mẹ quên con. Trong tim mẹ, con vẫn mãi là cậu con trai bé nhỏ đáng yêu nhất. Mẹ


yêu con thật nhiều, Jerry ạ!


<b>Chiếc bánh thời gian </b>



<b>Nếu như trước đây người ta hay so sánh đời người như dịng sơng với những </b>
<b>khúc quanh thăng trầm mà con người như là sản phẩm của số phận thì ngày </b>
<b>nay đã có người ví von nó như chiếc bánh thời gian mà con người vốn sinh ra </b>
<b>khác nhau nên chọn những cách khác nhau để ăn dần chiếc bánh ấy.</b>




Cũng như chiếc bánh có nhiều phần trong đó mỗi phần có ít nhiều hương vị khác
nhau, đời người có nhiều giai đoạn với những cơng việc, trách nhiệm, ước mơ,
hồi bão và cả những cung bậc tình cảm khác nhau.



Kẻ tham lam, háu ăn ngấu nghiến chiếc bánh của mình khơng thương tiếc đến nỗi
trong nháy mắt nó chỉ cịn là những mẫu vụn trên bàn ăn cuộc đời.


</div>
<span class='text_page_counter'>(13)</span><div class='page_container' data-page=13>

một cái nhân bánh thứ hai mà khơng bao giờ có nữa.


Cũng có kẻ thứ ba chậm rãi ăn tứng phần vỏ của chiếc bánh và cố để dành lại phần
nhân ngon lành cho lần thưởng thức cuối cùng. Nhưng cũng chính lúc ấy y thấy no
và không thiết ăn nữa hoặc ăn nhưng chẳng cịn thấy ngon lành gì.


Loại người thứ nhất nêu trên là những kẻ sống nhanh, sống gấp. Họ sống thể như
là thế giới sắp tận diệt đến nơi. Và với nhịp sống hối hả của mình, họ khơng cịn thì
giờ để chiêm nghiệm, suy tư hay thưởng ngoạn vẻ đẹp của bầu trời thu xanh yên ả
hay ánh sáng huy hồng của những vì sao đêm. Thực ra, họ sinh ra không phải để
sống mà đúng hơn là để chuẩn bị sống.


Loai người thứ hai sống theo kiểu hưởng lạc họ xa lánh những người bạn tốt như
công việc, trách nhiệm và bổn phận và giao du với những kẻ xấu như quyền lợi,
tiện nghi vật chất. Họ tiêu phần lớn thời gian cho thú vui và trò tiêu khiển; họ
chiều chuộng những ham muốn thấp hèn của một cuộc sống dễ dãi.


Loại người thứ ba vừa dễ thương vừa tội nghiệp. Trái ngược với loại thứ hai, họ
dành hầu hết quỹ thời gian cho học tập, công việc và trăm thứ trách nhiệm trên đời.
Sau khi đã đạt được những điều mong muốn họ bàng hồng khi nhận ra rằng mình
đã đánh mất một cái gì đó rất quan trọng trong một giai đoạn của đời mình hay là
cả cuộc đời mà họ khơng thể tìm thấy lại được.


Cứ nhìn xung quanh ta thơi sẽ thấy mn vàn thí dụ.


Một đứa trẻ cũng có thể đánh mất tuổi thơ vì phải miệt mài theo lời bố mẹ đi


“luyện công” để vào lớp một, rồi phấn đấu để đạt học sinh giỏi 12 năm liền với
phương châm luyện rồi thi, thi xong lại luyện ngồi ra khơng cịn gì là quan trọng
cả. Sau khi đạt được ước mơ “cháy bỏng” của bản thân cũng như gia đình, người
bạn tội nghiệp của chúng ta mới sực nhớ tới cánh diều tuổi thơ và tự chiều chuộng
mình bằng một buổi chiều thả diều trên đồng quê. Nhưng, hỡi ơi, một thanh niên
đã18 tuổi thì tâm hồn khơng cịn đủ ấu thơ để thả hồn mơ ước theo cánh diều vi vu
như một đứa bé lên tám lên mười được nữa!


Có lẽ mọi so sánh đều khập khiễng: khác với chiếc bánh thông thường, chiếc bánh
thời gian cứ vơi dần cho dù bạn có cố nhin hay để dành.


</div>
<span class='text_page_counter'>(14)</span><div class='page_container' data-page=14>

Hãy sống đúng với lứa tuổi của chúng ta. Hãy học tập chăm chỉ và vui chơi lành
mạnh khi bạn còn là học sinh; hãy chuẩn bị tốt nhất cho tương lại nhưng đừng
quên rằng cuộc sống con người lại nằm trong hiện tại, như các bạn tơi thường nói
nơm na với nhau: “Học không chơi mất đời tuổi trẻ, chơi không học bán rẻ tương
lai.” Con người sinh ra để sống không phải để chuẩn bj sống, do đó hãy sống mỗi
ngày khi nó đến và khơng đốt cháy ngọn nến cuộc đời ta ở cả hai đầu.


Theo thiển ý của tơi, chiếc bánh thời gian chính là cái vốn thời gian hữu hạn trong
đó con người thể hiện sự hiện hữu của mình như một cá nhân có ý thức.


Do vậy, sử dụng thời gian một cách khôn ngoan và hợp lý là thể hiện một lối sống
lành mạnh và bản lĩnh của một con người biết làm chủ bản thân. “Đời người chỉ
sống có một lần, phải sống sao để khỏi xót xa ân hận vì những năm tháng đã sống
hồi, sống phí…”.


</div>

<!--links-->

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×