Tải bản đầy đủ (.docx) (4 trang)

MOT CHUT SUY TU

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (79.59 KB, 4 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

<b>MỘT CHÚT SUY TƯ</b>


Thêi gian cø dÇn nhẹ nhàng lớt qua mau trên từng cánh phợng làm
dịu đi cái nắng hè oi ả nhờng chỗ cho vẻ dịu dàng của mùa thu. Tiết thu
mát mẻ, trời thu trong xanh, nhìn các em học sinh tấp nập tới trờng,
lòng tôi lại nao nức những kỉ niệm mơn man cđa ti häc trß.


Tơi qn sao đợc những cảm giác trong sáng ấy. Tôi cha lần nào
ghi lên giấy, nhng mỗi lần thấy các bạn học sinh nô nức đến trờng lịng
tơi lại từng bừng rộn rã nh chính bản thân mình hơm nào cịn cắp sách
đến trờng.


Thời gian trôi thật nhanh, mới đấy mà đã 25 năm tôi rời xa ghế
nhà trờng. Nhắm mắt lại, hình ảnh cơ bé mới vào trờng với cặp mắt ngơ
ngác hôm nào, mở mắt ra thì đã 25 năm - một phần t thế kỉ đã trôi qua
với bao nhiêu thăng trầm, biến đổi trong cuộc đời mỗi con ngời.Ngày
tháng cứ trôi nhanh nh cái chớp của đơi mắt, tích tắc và tích tắc. Trong
cái tích tắc đó đã để lại cho tôi bao nhiêu kỉ niệm vui buồn xen kẽ: có
hàng giờ tơi ngập trong đầy ắp tiếng cời, có một phút tơi để rơi những
giọt nớc mắt, có vài giây tơi đã chạm vào trạng thái ngột ngạt vì bực tức
và giận dỗi…Để đến bây giờ phía trớc tơi tràn ngập ánh sáng mà phía
sau là những kỉ niệm yêu thơng dâng trào về thầy cô bè bạn nâng bớc
cho tôi trên con đờng đi tới.


Chuyện đã 25 năm qua mà tôi cứ nghĩ nh mới chỉ hôm nào. Tôi
không thể quên ngày đầu tiên bớc vào trờng, chúng tôi đứa nào đứa ấy
quần áo tơm tất, gơng mặt rạng ngời có một chút lo sợ vẩn vơ vì trờng
mới, bạn mới, thầy cơ mới…Chúng tơi thèm vụng và ớc ao thầm đợc
nh các anh chị học trò cũ, biết lớp , biết thầy để khỏi phải rụt rè trong
cảnh lạ. Chính sự gần gũi của thầy cô đã tiếp thêm sức mạnh cho chúng
tôi tự tin bớc vào trờng. Thầy cô đến gần, với ánh mắt ấm áp, giọng nói


trìu mến thân thơng giống nh có một phép lạ, thầy cơ đã làm cho chúng
tôi trở thành những cô cậu thanh niên khoẻ mạnh, hiểu biết, tự tin đến
bất cứ nơi nào sau 3 năm học tập và rèn luyện dới mái trờng THPT Mạc
Đĩnh Chi. Ba năm học dới mái trờng chúng tôi đã nhận đợc sự quan
tâm, dạy dỗ, chỉ bảo của các thày cơ khơn lớn lên từng ngày.Chính thầy
cơ đã nuôi lớn dần những ớc mơ của chúng tôi. “Khơng thầy đố mày
làm lên” câu nói ấy thật là ý nghĩa bởi thầy cô không chỉ dạy kiến thức
văn hóa cho chúng tôi mà hơn thế thầy cơ cịn dành cho chúng tơi
những tình cảm, những quan tâm sâu sắc, gần gũi của ngời thân. Đó là
những bài học về cách làm ngời, bài học về đối nhân xử thế, lòng nhân
ái, sự bao dung…Và cứ nh vậy, ngày tháng trôi đi, qua mỗi năm chúng
tôi khôn lớn dần cả về thể xác lẫn tâm hồn, trau dồi thêm đợc kiến thức
và cũng lớn dần lên cùng những ớc mơ. Ba năm học dới mái trờng,
chúng tôi không đợc học tất cả các thầy cô trong trờng song chúng tôi
tin rằng tất cả các thầy cô đều tâm huyết với nghề, cống hiến hết mình
cho sự nghiệp trồng ngời. Chúng tôi rất biết ơn các thầy cô - những ngời
đã chắp thêm đôi cánh bằng hành trang tri thức để chúng em vững vàng
trên đờng đi tới tơng lai, tự tin bớc vào đời. Chúng tôi thật vinh dự và tự
hào mình đã đợc sinh ra trên quê hơng Nam Sách anh hùng có truyền
thống hiếu học và khoa bảng, trởng thành ở ngôi trờng mang tên lỡng
quốc trạng Nguyên Mạc Đĩnh Chi.


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

những thầy cơ đã dạy dỗ và dìu dắt chúng tơi suốt 3 năm: thầy hiệu
tr-ởng Dơng Danh Yến oai nghiêm, đĩnh đạc lại rất hiền. Thầy Sim, cô Hải
giảng văn nh giót mật vào tai. Cơ Khánh thể dục thị phạm nhảy cao,
nhảy xa thật là ấn tợng. Cơ Mức dạy địa thiên nhiên kì thú. Cơ Yến,
thầy Quang hình học khơng gian giải nhanh hơn máy. Thầy Khải, cơ
Toan sinh lí về ngời. Cơ Trân, cơ Phơng dạy về hố trị. Cơ Thanh, thầy
Bang dạy mơn tiếng Pháp. Thầy Tuấn “Jinkin”,cơ Huyền bé nhỏ…và
cịn rất nhiều thầy cô khác nữa đã cho chúng tôi một nền tảng vững chắc


bớc vào đời, chắp cánh ớc mơ cho chúng tơi bay cao bay xa.


Trong những năm cịn học ở trờng , chúng tôi đã nhận đợc ở các
thầy cơ rất nhiều tình u thơng. Khơng phải vì thế m tà ất cả chúng tôi
đều l m tà ốt nhiệm vụ của người học sinh, thực tế chúng tôi cũng chỉ là
những đứa trẻ ăn chưa no, lo chưa tới, suy nghĩ chưa thấu đáo bất cứ
việc gì, cũng khơng thiếu những giây phút cịn ngốc nghếch, dại khờ,
m chúng tôi không bià ết l đã l m à à đau lòng thầy cô giáo, cha mẹ thất
vọng, xã hội lo lắng về mình. Bây giờ nhìn lại, có hối hận thì cũng đã
muộn mất rồi, chúng tơi chỉ cịn có thể l m nhà ững học trò tốt trong
tương lai để khỏi phụ công ơn của của thầy cô giáo.


25 năm đã qua, kỉ niệm thời học trò còn mãi trong tơi. Có kỉ niệm
vui, kỉ niệm buồn nhng tất cả đều là kỉ niệm về một thời để nhớ:


Nhớ những ngày ma phùn giỏ rột căm căm, đờng trơn trợt phải


cuốc bộ đến trường, xách dép vẫn hồn nhiên. Những mïa ma sõn


trng ngp ht, thầy và trò phải lội nớc bớc vào hiên. Những buổi chào


cờ, meeting, hp lp, kết nạp đoàn vui văn nghệ hăng say. Nhớ cả khi


khụng thuộc bài đứng ngơ trớc lớp, thầy cơ thơng lịng rồi cũng cho
qua. Nhớ những ngày đi lao động thật vui, nào đúng gạch, vào lũ, nào


đắp đê, đào máng… những buổi gác trường thức trắng cả đêm. Nhớ
những hôm trốn học, nói dối, đi chơi, những lần đi muộn thập thò cửa
lớp. Nhớ những lần cắm trại, những buổi tập nhà binh. Nhớ bạn này lớp
kia, lớp nọ, gọi tên nhau gọi cả tên bố, mẹ bạn mình…



Những kỉ niệm về một thời tuổi trẻ học trò còn đọng mãi trong tôi.
mỗi khi nghĩ lại vẫn thấy nh mới ngày hôm qua vậy.


Sau 25 năm xa cách mái trờng xa, hôm nay chúng tôi tụ họp về
đây nh những đứa con xa nay trở về nhà, gặp lại thầy cô, bạn bè mừng
mừng tủi tủi. Trờng tôi giờ đây thật khang trang, hiện đại. Thầy cơ của
tơi tóc đã bạc nhiều nhng vẫn hăng say cống hiến cho đời, gieo những
-ớc mơ, ơm mầm non hạnh phúc. Trở về trờng cũ, gặp lại thầy cô, bạn bè
là niềm khát khao cháy bỏng trong mỗi chúng tơi, và điều đó hơm nay
đã trở thành sự thật.


H«m nay, sau 25 năm xa mái trường, chúng t«i đều đã trưởng


thành hơn, dù có ở nơi đâu mọi miền Tổ quốc, từ Bắc chí Nam, từ miền
xi đến miền ngược, từ miền duyên hải đến miền núi, cả trong nước
và nước ngòai vẫn nhớ về trường cũ, nhớ về thầy cô, nh bn bố ngy
no. Gặp nhau đây những ánh mắt, nụ cười, những cái bắt tay thật


</div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>

khơng khí thật chan hịa, vui vẻ, lại thằng này, đứa nọ, trông quen lắm
sao chẳng nhớ tên… Dù gặp nhau hơm nay hay ở đâu đó, chỉ cần giới


thiệu bạn này lớp A hay lớp B, lớp C hay lớp D lớp E, chúng t«i đều


hiểu rằng đó là bạn học cùng trường, cùng khóa, cùng lớp với mình, đã


cùng lớn lên dưới mét mái trường, chung mét ngôi nhà như anh em


ruột thịt



Chỳng tôi mi ngi, mi v, mi hịan cảnh, mỗi gia đình … Có


những bạn lập nghiệp trên chính mảnh đất q hương. Có những bạn
học tập, cơng tác hay sinh sống ở nước ngịai. Nhiều bạn khác tỏa đi
mọi miền đất nước…. Có nhiều bạn là cán bộ cao cấp trong quân đội, là
bác sỹ, kỹ sư… Nhiều bạn đã có những thành cơng nhất định trong sự
nghiệp tại các cơ quan Nhà nước hay trong kỹ thuật, trong kinh doanh,
có nhiều bạn đã tiếp bước con đường mà các thầy cơ mình đã chọn...


nhưng trở về đây chúng t«i vẫn là bạn bè như thủa nào, gặp lại nhau sau


bao nhiêu năm xa cách…


Chúng t«i dù ở cương vị nào đi chăng nữa nhưng khi trở về đây


vẫn thấy mình bé nhỏ trước thầy cơ, vẫn hằng mong được lắng nghe
những lời bảo ban, khuyên nhủ từ thầy cơ của mình. Thầy cơ khơng chỉ
là tấm gương về đạo đức soi chiếu chúng em suốt những năm tháng học
trò mà những bài học về lẽ sống, nhân sinh thầy cô truyền thụ sẽ theo
chúng em mãi mãi. Càng được trải nghiệm thực tế, chúng em mới càng
thấm thía những lời thầy cơ dạy bảo cho mình suốt những năm tháng ấu
thơ. Thật khó có thể nói hết lịng kính trọng, sự biết ơn của chúng em
với công ơn thầy cô.


25 năm là một chặng đường dài, đủ cho chúng em hiểu được công
lao của thầy, cô là vô cùng to lớn. Mọi người thường nói thầy cơ là
những người lái đị. Những chuyến đị âm thầm lặng lẽ theo dòng thời
gian đưa người lữ khách đến những nơi họ cần đến. Có lẽ trong chuyến
đị đó đã có biết bao nhiêu điều thú vị. Thầy cô dạy cho chúng em biết
rằng cuộc sống có rất nhiều khó khăn thủ thách nhưng cũng có vơ vàn


niềm vui.Thầy cơ là người chắp cánh những ước mơ, giúp chúng em có
được sự trưởng thành như ngày hơm nay. Ngơi trường THPT Mạc Đĩnh
Chi chính là nơi đầu tiên thắp sáng những ước mơ, khát vọng cho bao
thế hệ học sinh.


Đất nước cho chúng em một quê hương để thương để nhớ. Cha
mẹ cho chúng em hình hài để sống và học tập. Thầy cơ cho chúng em
một nền tảng vững chắc để bước vào đời.


</div>
<span class='text_page_counter'>(4)</span><div class='page_container' data-page=4>

sẽ cố gắng để trở thành 1 tập thể địan kết, có thể giúp đỡ lẫn nhau… để
các thế hệ đàn em và con cháu noi theo…


</div>

<!--links-->

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×