<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>
Cã mét chiỊu
<i><b>Cã mét chiỊu anh ®i bên em,</b></i>
<i><b>Khung trời xanh bỗng trở thành kỉ niệm.</b></i>
<i><b>Có một chiỊu tr¸i tim em xao xun</b></i>
<i><b>Nh muốn cùng anh ớc nguyện buổi ban đầu !</b></i>
<i><b>Dẫu biết rằng không đến đợc bên nhau,</b></i>
<i><b>Sao em vẫn bạc đầu thơng nhớ!?</b></i>
<i><b>Anh bên em mà ngàn trùng cách trở</b></i>
<i><b>Để đêm về dang dở một vng trng !</b></i>
Tác giả :Hoa Tờng Vi
<i><b>Có một lần anh muốn nói yêu em,</b></i>
<i><b>Sao con tim bỗng nghẹn ngào câm lặng</b></i>
<i><b>Và lòng anh biết bao lo l¾ng</b></i>
<i><b>Vì sợ rằng </b></i>
<i><b>…</b></i>
<i><b>sẽ làm khổ đời em !!</b></i>
<i><b>Trời đang xanh sao giơng tố nổi lên</b></i>
<i><b>MỈt biĨn lỈng bỗng thét gào dậy sóng !? </b></i>
<i><b>Trái tim anh sục sôi bầu máu nóng</b></i>
</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>
<i><b>Nếu còn yêu, em hÃy cố quên đi ,</b></i>
<i><b>ng vng vn lũng anh mong đợi</b></i>
<i><b>Dù mai đây đời có là cát bụi </b></i>
<i><b>Anh vÉn íc r»ng : m·i nãi tiÕng yªu em !</b></i>
Ngày 10 /9/08
Tác giả: Nguyễn Văn MÃo
(Hoạ lại bài thơ:
Có một chiều
của Hoa Tờng Vi)
<b>Em va đủ để lòng anh khao khát,</b>
<b>Vừa đủ làm cho anh thật là anh</b>
<b>Trái chớm thu vừa đủ nét xanh</b>
<b>Quả chua ấy cũng vừa đủ ngọt.</b>
<b>Em vừa đủ để qua thời non nớt</b>
<b>Nét thục hiền vừa đủ chút đành hanh</b>
<b>Trong vững bền vừa đủ sự mong manh,</b>
<b>Trong đằm thắm vừa đủ lòng đố kị.</b>
<b>Em đàn bà vừa đủ men thi sĩ</b>
<b>Em trang đài vừa đủ nét chân quê!</b>
<b>Thích cộng vào vừa đủ biết đem chia</b>
<b>Lòng thẳng thắn vừa đủ mu che đậy.</b>
<b>Em già dặn vừa đủ điều non dại ,</b>
<b>Em vui tơi vừa đủ nét u phiền</b>
<b>Em lạnh lùng vừa đủ nét thơi miên</b>
<b>Em gìn giữ vừa đủ lịng nổi loạn.</b>
</div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>
<b>Mong suốt đời vừa đủ để yêu em !</b>
<b> Tác giả :Hoa Tờng Vi</b>
<b>Muốn gần chẳng đợc gần hơn</b>
<b>Bao nhiêu ánh mắt ghen hờn thế gian !</b>
<b>Mong ngời ln đợc bình an</b>
<b>Hiểu ngời hiểu cả trái ngang lẽ đời !</b>
<b>Ta khơng cịn tuổi hai mơi</b>
<b>Khơng cịn trẻ nữa để rồi ớc mơ,</b>
<b>Khơng dám đợi, chẳng dám chờ </b>
<b>Đêm về chỉ dám vẩn vơ</b>
<b>…</b>
<b>giá mà</b>
<b>…</b>
<b>Thơi đành nh giọt sơng sa</b>
<b>Nh viên ngọc q chói lồ đêm đen!</b>
<b>Khơng lỗi đạo, chẳng hờn ghen</b>
<b>Nhớ về nhau đủ ấm êm cõi lịng,</b>
<b>DÉu vỊ víi chiÕc thun kh«ng</b>
<b>Cịng chòng chành sóng, cũng mênh mông bờ !</b>
<b>Thục Oanh (su tầm)</b>
<b>Đời không cần phải nh vậy !</b>
<b>HÃy sống là chính m×nh .</b>
</div>
<span class='text_page_counter'>(4)</span><div class='page_container' data-page=4>
Muốn qn sao chẳng đành lịng?
Đêm về lịng vẫn thầm mong một ngời .
Con t¹o cịng khéo trêu ngơi
Lm cho ta phi cựng ngi xa nhau !
Duyên kia đã lỡ nhịp cầu,
Tình xa cũng đã phai màu chia li.
Nhớ mong nào có ích gì?
u thơng hờn giận làm chi thêm buồn !
Trong lòng lệ đã ngừng tuụn,
Dòng tình khô cạn tận nguồn từ lâu !
Tại sao tim vẫn nặng sầu ?
Ti sao vn nh v nhau suốt đời,
Tại sao ta mãi u ngời
Hay v× ta nhí nụ cời năm xa !
Ngày 17/9/08
Tác giả : Nguyễn Văn MÃo. Họa lại bài thơ: Gửi ngời
Nhìn qua cửa sổ tâm hồn
Những điều thèm khát em chôn trong lòng
Khát nớc em sẽ gọi chồng,
Khỏt nhng th khỏc
ng hũng nói ra !
Gặp nhau anh mới điểm qua,
Nh÷ng thø em khát thật là giống anh
Việc gì mà phải chối quanh
Những điều em khát chính anh cũng thèm !
Vô t
Vô t là cái
tròn tròn
Dùng đi dùng lại vẫn còn vô t
Vô t bëi “nã” v« t
</div>
<span class='text_page_counter'>(5)</span><div class='page_container' data-page=5>
(S. T)
TËp thĨ dục
Nàng tập thể dục lầu trên,
Tôi tập lầu dới ngớc lên ngắm nàng
Hình nh có chú bớm vàng
Nhốt trong lồng vải mơ màng nhìn tôi
Bớm ơi, ta hiểu nhau rồi
Chú mày tắc lỡi là đời lên tiên !
(S .T )
Củ hành
Thợng tầng cơ sở còn xanh
Hạ tầng cơ sở củ hành đi đâu ?
Hỏi anh, anh chỉ lắc đầu :
Vợ dùng nh phá còn đâu củ hành!
Thợng tầng cơ sở héo hon
Hạ tầng cơ sở củ hành xanh t¬i!
Hái anh, anh tđm tØm cêi :
Năng gieo đất lạ xanh tơi “củ hành” !
(S .T)
Em là đó, anh là đây,
</div>
<span class='text_page_counter'>(6)</span><div class='page_container' data-page=6>
Thun theo l¸i, g¸i theo....thđ trëng!
C
hång em công tác vắng nhà
Vn i ng ri lm qu biu anh
Gọi là một chút lịng thành
So với của chị có hồnh tráng hơn,
Qui mơ và độ bơi trơn
Cïng víi kiĨu dáng modeltraking!
Chồng em thích xài một mình
Vn tn bc xỳc, em đành giải ngân!
Em tởng “nó” của riêng em
Nên em chủ động, anh thèm, em cho.
Ai ngê bÐ xÐ ra to
Tập thể họ giữ, họ lo hộ mình,
Hết kiểm điểm đến phê bình
“Cái” của riêng mình, hố của ngời ta!
kh«ng!?
khơng! tôi nào nữa yêu em!
Mộng xa, nay đã cuồng iờn quỏ ri
Những nơi sâu kín hồn tôi,
Hình em vẫn sèng, tuy vêi vỵi xa.
Đã say mộng mới thiết tha
Mà hình bóng cũ dễ đà đã qn,
Tợng thờ dù đổ vẫn thiêng
</div>
<span class='text_page_counter'>(7)</span><div class='page_container' data-page=7>
Thöa ruéng ba bê
Thöa ruéng ba bờ cạnh dốc Mông
Từ dạo anh đi vẫn bỏ kh«ng
Cỏ mọc tùm lum khơng ai cuốc
Em để họ cày, có đợc khơng?
<i>(Nhận đợc th, anh chồng gửi về đe vợ)</i>
Thửa ruộng ba bờ cạnh dốc Mơng
Của ơng để đó mặc kệ ơng
Nếu để họ cày gieo khác giống
Ơng về hng rung, cht vi ụng!
<i>(Tởng dè nh vậy là ổn,không ngờ</i>
<i>chị vợ lại gửi tiếp)</i>
Tha rung ba b cnh dc Mơng
Tấc đất tấc vàng chớ bỏ khơng
Thêi bi b©y giê nhiỊu gièng míi
Cu cß về đậu có sớng không?
<i>Anh chng ngh: mỡnh xa nh nên </i>
<i>cũng đành tuỳ vợ, anh viết):</i>
Thöa ruéng ba bê cạnh dốc Mông
ở
<sub> nhà cố giữ nếu chẳng xong</sub>
Thôi thì hÃy tạm cho thầu khoán
Hẹn họ ông về trả lại ông!
(
<i>Tởng nh vậy là ổn, không ngờ </i>
<i>chị vợ lại gửi tiếp)</i>
Thửa ruộng ba bờ cạnh dốc Mông
Cho thầu nhng họ muốn làm không
Anh h·y mau vỊ lo canh t¸c
NÕu chËm e r»ng rng mất tong!
<i>(Lần này anh chồng rất cú nên gửi </i>
<i>th doạ vợ)</i>
Tha rung ba b cnh dc Mơng
ở nhà nếu để ruộng mất tong
Ơng về ơng tậu thêm ruộng mới,
Lúc đó coi chừng chớ trách ơng!
<i>(Sau đó ơng chồng nhận đợc th đảm </i>
“
<i>b¶o cđa vỵ)</i>
”
Thửa ruộng ba bờ cạnh dốc Mơng
Vắng anh, lắm kẻ đến dịm trơng.
Anh cứ n tâm, em sẽ giữ
Đùa tí cho vui tho lũng!
Tác giả :
<i><b>Lê Văn Tính</b></i>
Phờng Đông
Sơn TP Thanh Hoá
</div>
<span class='text_page_counter'>(8)</span><div class='page_container' data-page=8>
<b>C ngy vật lộn với văn bài, </b>
<b>Đau nhức xơng hom mỏi cả vai</b>
<b>Việc ấy đêm nay đành gác lại</b>
<b>Mai!...</b>
<b>Xin chàng đừng nói chuyện lơng bơng! </b>
<b>hãy cố chiều, em kiếm chút bồng</b>
<b>Mèt mai, mai mèt råi mai mèt</b>
<b>Kh«ng!</b>
<b>Nằm chung lắm chuyện bc mỡnh sao, </b>
<b>Mỡnh nm yờn, h c go</b>
<b>Đợc rồi muốn chết ông cho chết!</b>
<b>Nào!...</b>
<b> Thầy Long GV tròng Trần Mai Ninh su tầm</b>
<b>Bi th v đôi dép</b>
Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh kể về đơi dép
Khi nỗi nhớ trong lịng da diết
Những vật tầm thờng cũng viết thành thơ.
Hai chiếc dép kia gặp nhau tự bao giờ
Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nửa bớc
Cùng gánh vác những nẻo đờng xuôi ngợc
Lên thảm nhung xuống cát bụi cùng nhau.
Cùng bớc cùng mịn khơng kẻ thấp ngời cao
Cùng chia sẻ sức ngời i ch p
Dẫu vinh nhục không đi cùng ngời khác
Số phËn chiÕc nµy phơ thc chiÕc kia.
Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế đều trở nên khập khiễng
Giống nhau lắm nhng ngời đời vẫn biết
Hai chiếc này chẳng phải một đơi đâu.
Giống nh mình trong những lúc vắng nhau
Bớc hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh sẽ có ngời thay thế
Mà trong lịng nỗi nhớ cứ chênh vênh.
</div>
<span class='text_page_counter'>(9)</span><div class='page_container' data-page=9>
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi.
Không thể thiếu nhau trên bớc đờng đời
Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải trái
Nh tôi yêu em vì những điều ngợc lại
Gắn bó đời nhau bằng một lối đi chung...
Hai mảnh đời thầm lặng bớc song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là khơng cịn gì hết
Nếu khơng tìm đợc chiếc thứ hai kia...
<i>Ngày 10/1/2008</i>
<b>Bao nhiêu?!</b>
<b>Bao nhiêu nắng để làm khơ một dịng sơng?</b>
<b>Bao nhiêu ma để cuốn trôi một sa mạc?</b>
<b>Bao nhiêu đêm để làm vơi đi nỗi nhớ?</b>
<b>Bao nhiêu cái hôn để làm ta da diết?</b>
<b>Bao nhiêu nụ cời để làm ta khắc khoải?</b>
<b>Bao nhiêu im lặng để biết ta là của nhau? </b>
<b>Bao nhiêu là bao nhiêu,...</b>
Bao nhiªu?!
<i><b>Bao nhiêu mới đủ? vừa vừa thơi!</b></i>
<i><b>Bao nhiêu mới đủ đến cả đời?</b></i>
<i><b>Bao nhiêu em mới bằng lòng nhỉ?</b></i>
<i><b> Bao nhiêu em mới khỏi địi tơi!?...</b></i>
<i><b>( Hoạ lại bài thơ bao nhiêu) 20/3/2009</b></i>
<i><b> </b></i>
<i><b> </b></i>
</div>
<span class='text_page_counter'>(10)</span><div class='page_container' data-page=10>
<i><b> Qua sông bắt gặp nụ cời,</b></i>
<i><b>Vt lờn li s thuyền tơi chịng chành.</b></i>
<i><b>Thả trơi lịng thấy khơng đành</b></i>
<i><b>Thơi thì nh áo quên cành hoa sen!</b></i>
<i><b>Hôm sau qua ngõ ngời quen</b></i>
<i><b>Tru tờm cũn ú m em õu ri?</b></i>
<i><b>Tôi đem tình cị ra ph¬i</b></i>
<i><b>Tình cờ nhặt đợc nụ cời hơm nao!</b></i>
<i><b>(Thục Oanh su tầm)</b></i>
NhËt thùc
<i><b>Qua bao giông bão đời thờng,</b></i>
<i><b>Nhà anh trọn vẹn một phơng gió lành.</b></i>
<i><b>Thơi đừng gõ cửa nhà anh</b></i>
<i><b>Phút u t ấy sợ thành nhẫn tâm</b></i>
<i><b>Căn nhà vành vạnh vầng trăng</b></i>
<i><b>Em mà nhật thực thì rằm tối đi!</b></i>
16/5/2009
Ngu!
Không đi không biết Sài Gòn,
Đi về trong túi chẳng còn một xu!
Đi rồi mới thấy mình ngu
Thằng miệng ăn ít, thằng cu ăn nhiều!?
</div>
<span class='text_page_counter'>(11)</span><div class='page_container' data-page=11>
Chim dại là chim nằm im,
Bm di l bm ngi nhỡn chim bay!
Bớm đồng đụng tí là bay
Bớm nhà đụng tí lăn quay ra giờng!
Chim đồng bóp cái chết ngay,
Chim nhà m búp cng ngy cng to!
Nha Trang!
Không đi không biết Nha Trang
Đi rồi mới biết nó sang hơn mình,
Sáng tắm biển, chiều tắm sình
Tối còn có chỗ cho mình tắm...chim!
Mùa thi
Hoàng dơng vung ngàn sợi ngọc
Mùa thi chín mộng sân trờng
Tiếng ve đong đầy cửa sổ
Phng hng mt ng trơng
Xăng xắc bao năm đèn sách
Tình u cha kịp lên hơng
Đêm đêm mắt quầng thiếu ngủ
Đầu kêu nh tổ ong vng
Ngày thi ngời nh mắc cửi
Phòng thi lặng ngắt thinh hơi
Tíu tít quạt trần gọi gió
i nh trang v chia đôi
Mai ngày ai theo đèn sách
Ai hay về lại nơng đồng
</div>
<span class='text_page_counter'>(12)</span><div class='page_container' data-page=12>
Kì thi đất trời nghiêng ngả
Rồi ai lúng liếng nụ cời
Rồi ai nhạt nhồ nớc mắt
Nổi chìm thng quỏ ngi i!
Tác giả : Lê Ngọc Sáng, GV Trờng Đào Duy Từ
<b> </b>
<b> </b>
<b>trớ trêu!</b>
Ngày xa sung sức thì nghèo
Bây giờ rủng rỉnh thì teo mất rồi.
Ngày xa sức khoẻ tuyệt vời,
Bõy gi nú cú n hi na õu.
Ngy xa sc kho nh trõu,
Bây giờ công cụ nát nhàu nh da.
Ngày xa chẳng kể sớm tra,
Bõy giờ loáng thoáng la tha gọi là.
Ngày xa nh sắt nh đồng,
Nh đinh đóng cột, nh rồng phun ma.
Bây giờ nh cải muối da
Mêi thang Minh m¹ng vÉn cha ngÈng đầu.
Trải qua một cuộc bể dâu
Ôi thời oanh liệt còn đâu nữa mà...
Nay mai về với ông bà
Nấp sau nải chuối ngắm gà khoả thân!.
<i><b>Thục Oanh su tầm</b></i>
<b>Quê!</b>
Mi ngời có một quê
Tuổi dại thơ để ở
</div>
<span class='text_page_counter'>(13)</span><div class='page_container' data-page=13>
<i><b>Em!</b></i>
<b>Em nh là tạo hóa</b>
<b>Đúc vũ trụ muôn màu</b>
<b>Em nh châu</b>
<b> á,</b>
<b> châu Âu</b>
<b>Em nh bốn biển, năm châu rộng dài!</b>
<b>Buổi tóc thề chấm ngang vai</b>
<b>Đến khi em mời tám</b>
<b>Ôi! lòng em sâu thẳm</b>
<b>V u hoi nh chõu</b>
<b> ỏ</b>
<b> bui s khai!</b>
<b>T mi tỏm n hai lm:</b>
<b>Thoát cuộc sống âm thÇm</b>
<b>Đờng đời chập chững ngập ngừng</b>
<b>Nh châu Phi em là một khu rừng</b>
<b>Nửa từng khai phá, nửa từng hoang sơ!</b>
<b>Từ hai nhm n ba nhm:</b>
<b>Em nh là châu Mỹ</b>
<b>Rm rp ngày đêm luyện rèn vũ khí</b>
<b>Và thạo nghề bóc lột sc cụng nhõn.</b>
<b>T ba nhm n bn nhm:</b>
<b>Nh châu Âu søc kháe vÉn d thõa</b>
<b>Tr¶i mét thêi chiÕn tranh tan nát</b>
<b>Cánh hoa tàn còn nhấp nhổm nụ xuân xa.</b>
<b>Quá niên, trạc ngoại ngũ tuần:</b>
<b>Em nh là châu </b>
<b>ú</b>
<b>c</b>
<b>Sng lng yờn giữa biển mờ nớc đục</b>
<b>Ngời ta hỏi nhiều nhng ít kẻ đến thăm!</b>
Tho tinh toan hoc
Ánh xạ cuộc đời đưa anh đến với em
Qua những lang thang trăm nghìn toạ độ
</div>
<span class='text_page_counter'>(14)</span><div class='page_container' data-page=14>
Bao kỳ vọng cho khát khao tiến tới
Bao biến số cho một đời nông nổi
Phép nội suy từ chối mọi lối mịn
Có lúc gần còn chút Epsilon
Em bỗng xa như một hàm gián đoạn
Anh muốn thả hồn mình qua giới hạn
Lại chìm vơi cạn mãi giữa phương trình
Tình u là định lý khó chứng minh
Hai hệ tiên đề chênh vênh xa lạ
Bao lô gic như giận hờn dập xoá
Vẫn hiện lên một đáp số cuối cùng
Mẫu số niềm tin đâu dễ quy đồng
phép chiếu tình yêu nhiều khi đổi hướng
Lời giải đẹp đơi luc do lầm tưởng
Ơi khó thay khi cuộc sống đa chiều
Bao chu kỳ, bao đợt sóng tình yêu
Anh khắc khoải cơn thuỷ triều cực đại
Em vẫn đó bờ nguyên hàm khờ dại
Nơi trái tim anh, Em mãi mãi là hằng số vô biên
Ðời tổng hợp bởi mn ngàn mặt
Mà tình em là quĩ tích khơng gian
Kiếp nhân sinh những hàm số tuần hồn
Quanh quẩn chỉ trong vịng tròn lượng giác
</div>
<span class='text_page_counter'>(15)</span><div class='page_container' data-page=15>
Sống khép tròn trong cộng trừ nhân chia
Cạnh góc đối! Ơi phức tạp vơ cùng
Mà hạnh phúc chính là đường biểu diễn
Sống n bình vào vịng đời tịnh tiến
Ðâu phải là nghiệm số của lòng trai
Anh muốn lên tận cực của thiên tài
Ðể đo lấy bán kính trần gian vũ trụ
Nếu dịng đời tồn là thơng số
Bài tốn tình là căn thức bậc hai
Anh tìm em trên vịng trịn lượng giác,
Nét diễm kiều trong tọa độ không gian.
Đôi trái tim theo nhịp độ tuần hồn,
Cịn tất cả chỉ theo chiều hư ảo.
Bao mơ ưóc, phải chi là nghịch đảo,
Bóng thời gian, quy chiếu xuống giản đồ.
Nghiệm số tìm, giờ chỉ có hư vơ,
Đường hội tụ, hay phân kỳ giải tích.
Anh chờ đợi một lời em giải thích,
Qua mơi trường có vịng chuẩn chính phương.
Hệ số đo cường độ của tình thương,
Định lý đảo, tìm ra vì giao hốn.
Nếu mai đây tương quan thành gián đoạn,
Tính khơng ra phương chính của cấp thang.
</div>
<span class='text_page_counter'>(16)</span><div class='page_container' data-page=16>
Em trọn vẹn thành phương trình vơ nghiệm.
"Phương trình" nào đưa ta về chung lối
"Định lý" nào sao vẫn mãi ngăn đơi
"Biến số" u nên tình mãi hai nơi
Điểm "vô cực" làm sao ta gặp được
"Đạo hàm" kia có nào đâu nghiệm trước
Để "lũy thừa" chẳng gom lại tình thơ
"Gia tốc" kia chưa đủ vẫn phải chờ
"Đường giao tiếp" may ra cịn gặp gỡ
Nhưng em ơi! "Góc độ" u q nhỏ !
Nên vẫn hồi khơng chứa đủ tình ta
Tại "nghịch biến" cho tình mãi chia xa
"Giới hạn" chi cho tình u đóng khép
"Lục lăng" kia cạnh nhiều nhưng rất đẹp
Tại tình là "tâm điểm" chứa bên trong
Nên "đường quanh" vẫn mãi chạy lòng vịng
Điểm " hội tụ" vẫn hồi khơng với tới
Em cũng biết "tung, hoành" chia hai lối
Để tình là những đường thẳng "song song"
</div>
<span class='text_page_counter'>(17)</span><div class='page_container' data-page=17></div>
<!--links-->