tháng 10 năm 2003
462
462
LƯU TINH HỒ ĐIỆP KIẾM
Nguyên tác: C
Ổ
L
ONG
www.
vietkiem
.com
H
H
o
o
à
à
i
i
t
t
h
h
ư
ư
ù
ù
H
H
a
a
i
i
M
M
ư
ư
ơ
ơ
i
i
C
C
h
h
í
í
n
n
B
B
I
I
E
E
Á
Á
N
N
C
C
O
O
Á
Á
B
B
A
A
Á
Á
T
T
N
N
G
G
Ơ
Ơ
Ø
Ø
gôi nhà đã bò niêm phong.
Những con chuột béo múp chạy từng đàn dưới những bức tường, nhìn mà phát
ớn.
Mỗi khi có gió nổi lên, nếu ai đi qua đó phải đưa tay bòt mũi và bước thật
nhanh để khỏi ọe ra.
Thế mà nơi đây chỉ mấy ngày trước là chỗ bằng hữu rất thích quây quần. Chủ
nhân mến khách, người vợ khéo tay, dòu dàng và con cái hiếu thuận, cứ tối đến,
trên bàn bao giờ cũng có trà thơm và rượu ngon.
Nhưng bây giờ ngôi nhà thành nơi chết chóc, mọi người đều sợ hãi tránh xa.
Không ai biết rõ nơi đây vì sao chỉ trong một đêm, toàn gia với bốn nhân
mạng từng sống lương thiện và đầm ấm như vậy lại phải chết bi thảm đến thế.
Người ta chỉ căn cứ vào những lời đồn đại, và mỗi lời đồn đại lại có cách lý
giải khác nhau.
Thậm chí có những kẻ trước đây là bằng hữu của Mã Phương Trung thường
lui tới ngôi nhà này cũng từ thêu dệt nên những lời đồn mơ hồ đó.
Chẳng một ai tỏ ra bất bình vì sự kiện bi thảm của Mã gia. Bản tính của
người đời là như vậy.
Bởi vì một khi chết là xong.
Lúc sinh thời họ có bằng hữu, và khi chết cũng chết vì bằng hữu.
Họ sống đầy đủ, vui tươi và hạnh phúc. Khi chết, họ nhận lấy cái chết một
cách thanh thản vì hiểu rằng như vậy là xứng đáng.
Bãi cỏ rậm ở hậu viện dường như chỉ trong một đêm đã mọc cao hơn nhiều.
Cái giếng bằng đá đầy rêu phong trong đám cỏ càng đìu hiu và dường như đã
khô cạn từ lâu.
Nhưng thật ra trong giếng vẫn có nước. Dưới ánh tà dương, màu nước biếc đã
trở nên đen thẫm.
o O o
Lục Hương Xuyên ép người vào thành nhìn xuống đáy giếng sâu thẳm nói:
– Giếng này rất sâu, còn sâu hơn cái giếng sau trù phòng của ta nhiều.
N
N
tháng 10 năm 2003
463
463
LƯU TINH HỒ ĐIỆP KIẾM
Nguyên tác: C
Ổ
L
ONG
www.
vietkiem
.com
Rồi hắn chợt quay lại nhìn Mạnh Tinh Hồn cười nói tiếp:
– Ngươi nên biết rằng đào giếng cũng là một nghề công phu. Nếu ngươi
không biết cách thì chẳng dễ đào được.
Mạnh Tinh Hồn không nói gì.
Chàng chợt có nhận xét rằng vào những thời điểm cấp thiết, Lục Hương
Xuyên thường nói những chuyện chẳng có ý nghóa gì, chẳng ăn nhập gì với hoàn
cảnh nghiêm trọng trước mắt.
Không biết có phải do tin thần căng thẳng mà hắn cố tìm cách tự trấn an
không?
Lục Hương Xuyên bấy giờ đã quay lại nhìn vào miệng giếng như trước, nói
lẩm bẩm:
– Lẽ ra ta nên phát hiện ra cái giếng này từ trước, nếu thế ta chắc đã đoán ra
Lão Bá ẩn thân ở đây.
Hắn chợt quay nhìn Mạnh Tinh Hồn hỏi:
– Ngươi biết vì sao không?
Mạnh Tinh Hồn lắc đầu:
– Không biết!
Lục Hương Xuyên cười nói:
– Bởi vì ta biết trong vùng này chỉ có một người có khả năng đào được một
cái giếng như thế. Người đó không thể vô duyên vô cớ đến một nơi hẻo lánh thế
này đào giếng.
Mạnh Tinh Hồn thừa nhận lập luận của đối phương là chính xác, chỉ gật đầu
lơ đãng đáp:
– Ừm...
Lục Hương Xuyên nói tiếp:
– Hắn đương nhiên cũng là bằng hữu của Lão Bá. Trừ Lão Bá ra, không ai có
thể gọi hắn tới tận đây đào giếng.
Mạnh Tinh Hồn hỏi:
– Ông ta đâu?
– Chết rồi! Hầu như tất cả bằng hữu của Lão Bá đều đã chết ráo cả.
Hắn cười độc đòa nói thêm:
– Nhưng cho dù thế nào, người có thể nghó ra có thể làm được nơi ẩn mình
dưới nước phải là một thiên tài. Ngươi nên biết rằng ẩn náu cũng phải học nhiều
đấy.
Mạnh Tinh Hồn lắc đầu nói:
tháng 10 năm 2003
464
464
LƯU TINH HỒ ĐIỆP KIẾM
Nguyên tác: C
Ổ
L
ONG
www.
vietkiem
.com
– Ta không hiểu.
Lục Hương Xuyên quay lại nói:
– Có gì mà không hiểu? Phải học cách trốn tránh cường đòch, và đó là môn
học vấn công phu và cần sự thông minh. Chẳng những ngươi phải chọn đòa điểm
thật chính xác mà còn phải biết tìm thời gian thích hợp. Kết hợp cả hai yếu tố đó
không phải chuyện dễ dàng.
Mạnh Tinh Hồn chợt tham gia vào câu chuyện:
– Theo ta thì còn một yếu tố rất quan trọng nữa...
Lục Hương Xuyên nhíu mày hỏi:
– Yếu tố gì?
Mạnh Tinh Hồn đáp:
– Nếu không muốn bò người khác phát hiện thì khi trốn, ngươi chỉ nên đi một
mình.
Lục Hương Xuyên cười to nói:
– Không sai! Đó quả thật là yếu tố vô cùng quan trọng. Điều quan trọng hơn
là chỉ có kẻ ngu ngốc mới cùng nữ nhân chia sẻ bí mật của mình. Đó chính là câu
nói của Lão Bá, chỉ không hiểu vì sao vào lúc sinh tử này lão ta lại quên mất?
Mạnh Tinh Hồn phụ họa:
– Ta cũng không hiểu.
Lục Hương Xuyên trầm ngâm một lúc rồi chậm rãi nói:
– Có lẽ vì ông ta đã già mất rồi. Người đã già và người còn quá trẻ thường
rất dễ bò nữ nhân lừa dối.
Mạnh Tinh Hồn nói:
– Lão Bá chưa già đâu. Có người chỉ chết mà không bao giờ già.
Lục Hương Xuyên tán thành, nhưng theo cách của mình:
– Không sai! Ta cũng muốn thế, chết mà không già. Già so với chế còn đáng
sợ hơn.
Hắn vỗ vai Mạnh Tinh Hồn nói:
– Bởi thế bây giờ ngươi nên xuống chấm dứt tuổi già của lão ta đi.
Mạnh Tinh Hồn hỏi:
– Còn ngươi?
– Đương nhiên ta sẽ ở đây chờ ngươi. Chưa tận mắt nhìn thấy thủ cấp Lão
Bá, ta không thể yên tâm được.
Mạnh Tinh Hồn không tỏ thái độ gì, đưa mắt về phương xa nói nhấn từng
chữ:
tháng 10 năm 2003
465
465
LƯU TINH HỒ ĐIỆP KIẾM
Nguyên tác: C
Ổ
L
ONG
www.
vietkiem
.com
– Ngươi sẽ được thấy tận mắt, và không lâu nữa.
Lục Hương Xuyên lại vỗ vai chàng:
– Ta tin ngươi. Bao giờ ngươi cũng biết trọng chữ tín, đã nói tất làm.
Mạnh Tinh Hồn không nói gì nữa, buông mình nhảy xuống giếng.
Lục Hương Xuyên áp mình vào thành giếng gọi với theo:
– Ngươi cố lên cho nhanh nghe! Càng nhanh càng tốt. Bây giờ ta đang sốt
ruột không đủ kiên nhẫn chờ lâu, không chừng sai lấp kín miệng giếng luôn đó.
Tiếng Mạnh Tinh Hồn từ dưới vọng lên văng vẳng:
– Ta sẽ lên ngay!
– Tốt lắm!
Rồi hắn đứng thẳng lên, trên môi nở nụ cười độc đòa.
o O o
Nước giếng lạnh ngắt.
Mãi đến khi ngâm mình vào làn nước lạnh lẽo đó, Mạnh Tinh Hồn mới hoàn
toàn lấy lại bình tónh. Sau đó chàng hệ thống lại tất cả kế hoạch của mình.
Đương nhiên chàng không có ý xuống đây để giết Lão Bá mà bất đắc dó làm
thế trước mắt để gặp Lão Bá, sau đó sẽ nghó ra kế hoạch khác.
Chàng tự nhủ:
– Bất kỳ Lão Bá ở đâu, nơi đó tất nhiên không phải chỉ có một lối ra!
Chàng rất tin vào điều này, tin rằng mật đạo phải có một thông lộ khác thoát
ra ngoài, và mình có thể mang Lão Bá thoát theo đường đó.
o O o
Chờ cho Mạnh Tinh Hồn khuất hẳn trong làn nước, Lục Hương Xuyên mới
đứng thẳng lên.
Nhưng hắn không đi đâu cả mà vẫn đứng bên giếng chờ đợi.
Một lúc sau Lục Hương Xuyên chợt nghe tiếng bước chân.
Hắn không cần quay lại cũng biết người đang đến là ai.
Khu vực này đã được bố trí hết sức cẩn mật với ba tầng mai phục, có thể nói
con chim cũng khó lòng bay thoát.
Trừ những người thân tín và có lệnh đặc biệt của Lục Hương Xuyên, không
ai có thể tiến vào một bước.
Bây giờ Lục Hương Xuyên không như trước đây nữa. Tính mạng hắn vô cùng
tháng 10 năm 2003
466
466
LƯU TINH HỒ ĐIỆP KIẾM
Nguyên tác: C
Ổ
L
ONG
www.
vietkiem
.com
quý giá.
Tiếng bước chân rất nhẹ, và giọng nói cũng hết sức dòu dàng êm ái.
Chính là Cao lão đại.
Thò đến đứng bên cạnh Lục Hương Xuyên cúi đầu nhìn xuống giếng nhìn qua
rồi hỏi:
– Ngươi cho rằng hắn sẽ đi giết Lão Bá thật sao?
Lục Hương Xuyên đáp:
– Ta tin chắc rằng hắn tuyệt đối không làm việc đó.
– Nếu vậy ngươi để hắn xuống làm gì?
Lục Hương Xuyên cười nham hiểm:
– Ta có thể để hắn xuống, nhưng quyết không để hắn lên.
Cao lão đại chớp chớp mắt hỏi:
– Nhưng ngươi có nghó rằng bên dưới có thể còn lối thoát khác không?
– Ta đã nghó đến!
– Ngươi không sợ rằng chúng sẽ thoát ra bằng con đường đó?
Lục Hương Xuyên trầm tónh trả lời:
– Không sợ!
Cao lão đại nhíu mày hỏi:
– Vì sao?
Lục Hương Xuyên không đáp mà phản vấn:
– Ta hỏi cô, trên đời này ai là người hiểu rõ Tôn Ngọc Bá nhất?
Cao lão đại trả lời ngay:
– Ngươi!
– Đương nhiên là ta rồi!
– Ngươi cho rằng lão ta sẽ không thoát ra theo lối khác ư?
Lục Hương Xuyên khẳng đònh:
– Tuyệt đối không!
– Vì sao thế?
– Vì chỗ này là đường lui cuối cùng. Hắn đã lùi tới tận đây thì không còn
đường lui thêm nữa. Mà cho dù có đường hắn cũng không chòu lui.
– Sao vậy?
– Cô hãy nói xem, trước đây có ai nghó rằng Lão Bá bò buộc phải lùi tới tận
hang hốc của loài chồn cáo dưới đáy giếng hay không?
tháng 10 năm 2003
467
467
LƯU TINH HỒ ĐIỆP KIẾM
Nguyên tác: C
Ổ
L
ONG
www.
vietkiem
.com
Cao lão đại lắc đầu:
– Chưa có.
Lục Hương Xuyên nói tiếp:
– Hắn đã bò bức bách đến nước này, đó là anh hùng mạt lộ. Nếu không cầm
chắc sẽ có cơ hội chấn hưng lại cơ nghiệp, khôi phục đòa vò thì hắn thà chết ở đây
chứ quyết không chòu thoát ra. Hắn còn có thể lùi tới đâu nữa?
Cao lão đại thầm khâm phục lập luận của Lục Hương Xuyên. Quả thật hắn
hiểu rất rõ Lão Bá.
Nơi đây đúng là thành tử đòa của ông ta, bởi tình thế này đã hoàn toàn tuyệt
vọng, dù có thoát chết cũng chỉ trở thành bia miệng cho thiên hạ mà thôi, chẳng thà
chòu chết ở đây để khỏi nghe những lời đàm tiếu đó.
Ngoài ra người đã có thể bức bách ông tới đây thì còn đủ khả năng truy đuổi
tận cùng. Nếu có thoát được khỏi cỗ này thì tình thế cũng bi thảm không kém, còn
hy vọng gì trả được cừu hận?
Và cho dù ông ta có thể còn chạy trốn thì đủ sức chạy đến lúc nào?
Chạy trốn cái chết chẳng những là nỗi nhục đối với những người như Lão Bá
mà còn là nỗi thống khổ, thậm chí còn thống khổ hơn cả cái chết.
Trong ý tưởng của Lão Bá không có khái niệm tẩu thoát, mà chỉ có những
khái niệm đuổi theo và truy sát mà thôi!
Cao lão đại hiểu ra ý của Lục Hương Xuyên, cười nói:
– Ý ngươi là Lão Bá đã tới đây cũng ví như Sở Bá Vương chạy tới Ô Giang,
thà chết chứ không chòu chạy tiếp nữa chứ gì?
Lục Hương Xuyên cười đắc ý:
– Chính ta nói với ý đó!
Rồi hắn chợt vung tay.
Tuy không nói tiếng nào, nhưng lập tức có nhiều bóng người tiến lại, mỗi
người khuân một khối đá lớn.
Sau đó tiếng đá ném xuống miệng giếng rầm rầm như sấm rền, như giông tố.
Một cảnh tượng kinh hoàng nhưng hùng tráng.
Có tới hơn một trăm người khuân đá, hết đợt này tới đợt khác, cho dù giếng
sâu đến bao nhiêu cũng chẳng mấy chốc sẽ bò lấp đầy.
Cao lão đại nhìn Lục Hương Xuyên với cái nhìn thán phục.
Hắn không cần phát ra một mệnh lệnh nào mà chỉ ra hiệu, bọn thuộc hạ răm
rắp làm theo.
Mọi kế hoạch đã được tính kỹ từ trước.
Chợt thò buông tiếng thở dài.