Tải bản đầy đủ (.docx) (4 trang)

Đề văn tự sự: Hãy kể chuyện một chú bảo vệ trường em gắn với câu chuyện đã diễn ra với bản thân em

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (81.49 KB, 4 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

<i><b>Phần phụ lục</b></i>


MỘT SỐ BÀI TỰ LUẬN VỀ VĂN TỰ SỰ VÀ VĂN MIÊU TẢ


<b>A - CÁC BÀI VĂN TỰ SỰ</b>


<i>Đề số 15 :</i> Hãy kể chuyện một chú bảo vệ trường em gắn với câu chuyện đã diễn ra
với bản thân em.


<b>Bài làm</b>


Bài 1


Bác Kiên - người bảo vệ trường tôi. Bác là một người rất nghiêm khắc
nhưng cũng thật vui tính. Một lần nọ có chuyện xảy ra ở lớp tơi, may mà có bác
đến kịp khơng thì nguy cho tơi.


Chuyện là thế này, giờ ra chơi hôm ấy tất cả các bạn đều xuống sân chơi. Có
mấy bạn nữ ở lại trong lớp, đang đánh cờ vui vẻ, bỗng có một anh lớn học khoảng
lớp Tám, lớp Chín xơng vào lớp tôi. Anh ta đi đến bàn cô giáo, giơ cặp của cô lên.
Tôi liền chạy ra quát : “Này anh kia, anh làm gì thế hả ?”. Anh ta quay lại, cặp mắt
trợn trừng nhìn tơi rồi chửi tục một câu. Tôi cầm quyển sách ném vào anh ta. Anh
nhảy phốc xuống đá vào bụng tôi một cái khiến tôi đau đến phát ngất. Anh ta bỏ
chạy, may sao lúc ấy bác Kiên đi tuần lớp. Thấy vậy, bác bắt luôn anh ta, giải lên
hội đồng trường. Lúc ấy các bạn hốt hoảng không biết tơi có sao khơng. Bác Kiên
quay lại vội vàng bế tôi xuống y tế, vẻ vô cùng lo lắng. Các bác sĩ ở y tế trường đã
chăm sóc tơi chu đáo. Tơi tỉnh dần. Bác Kiên nói : Cháu thật là một đứa bé dũng
cảm, may mà cháu đã tỉnh lại, bác mừng quá. Các bạn cũng mừng theo. Bác tạm
biệt tôi rồi lại đi ra phịng bảo vệ làm việc của mình. Cịn cái tên kẻ trộm đã đột
nhập vào lớp tơi thì bị nhà trường kỉ luật nghiêm khắc.



</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

Bác Kiên thật sự là một người tốt, quan tâm đến học sinh, bảo vệ trường lớp
khỏi kẻ gian. Chúng tôi rất q bác, tơi cùng mấy bạn mua một bó hoa to để mang
tới cảm ơn bác.


Bài 2


Xung quanh chúng ta đều có những người tốt. Cịn tơi, qua một sự việc bất
ngờ xảy ra, tôi đã được làm quen với một người tốt, đó khơng phải là ai xa lạ mà
chính là bác bảo vệ của trường tôi.


Nhà tôi ở gần trường nên cứ về chiều, tôi lại dắt em tôi sang sân trường tập
xe đạp. Thường thì khi chiều xuống, sân trường rất vắng vẻ nên đó là một nơi rất
tốt để em tôi tập đi xe. Em tôi tuy là con gái nhưng nó nghịch như quỷ nên chân nó
lúc nào cũng có vết bầm tím, dù nó đã cố để khơng bị ngã. Vẫn như mọi lần, lên xe
xong là nó lại lao vèo vèo, làm tôi không thể nào yên tâm. Đã đi nhanh như vậy
nhưng nó cịn bày ra lắm trò, nào là thả một tay ra để đi, rồi lại cịn đánh võng nữa.
Dù tơi nhắc bao nhiêu lần, bố mẹ có mắng nó bao nhiêu lần thì nó vẫn chứng nào
tật ấy. Nhưng hơm nay, một việc khơng may đã đến với nó. Khi nó đang đánh
võng thì bỗng “rầm”, nó lao vào gốc cây. Chiếc xe đổ ra, cịn bánh xe thì vẫn quay
tít. Tơi vội chạy đến với vẻ thất vọng, chân của nó lại thêm những vết trầy xước,
nhưng lạ thay, nó chẳng biểu lộ vẻ gì là bị đau. Tơi ngồi xuống, nhìn chân nó rồi
hỏi :


- Cún có đau khơng ?


- Có, nhưng ít, cái xe hỏng rồi chị ạ !


Tôi phủi đất cát trên chân nó rồi lo lắng, vì tơi có biết sửa xe đâu, thơi thì
đành dắt xe về vậy. Bỗng từ đâu, bác bảo vệ đi tới. Thường ngày, tơi ít tiếp xúc với
bác bảo vệ vì tơi thấy mặt bác cứ lạnh tanh. Bác hỏi tôi :



- Xe của cháu bị hỏng à ?
Tôi ấp úng


</div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>

- Hỏng nhẹ thơi, để bác sửa cho !


Nói rồi, bác lấy tay uốn uốn, nắn nắn, một lúc sau thì chiếc xe đã ngun
vẹn trở lại. Tơi rối rít cảm ơn, còn bác chỉ cười và gật đầu.


Bạn thấy đấy, xung quanh ta, không phải ai cũng là người xấu như ta nghĩ.
Qua sự việc ấy, tơi khơng cịn sợ bác như trước mà còn rất yêu quý bác.


Bài 3


Thấp thoáng một dáng người đi đi lại lại ở cổng trường tơi, nhìn gần chẳng
phải ai xa lạ mà chính là bác bảo vệ.


Nghĩ đến bác bảo vệ là nghĩ đến một gương mặt không mấy dịu hiền cho
lắm. Có lẽ là bác ấy hay mắng học sinh nghịch ngợm chăng ? Vậy mà bác đã cứu
tôi trong một lần gặp bọn xấu. Hôm ấy trong giờ nghỉ năm phút, sân trường cịn
vắng tanh vì học sinh khơng được ra ngồi trong thời gian này. Tôi xin phép lớp
trưởng xuống sân sau một chút, nào ngờ vừa ra đến đó tơi bỗng gặp hai thanh niên
trơng vẻ mặt hình như là người xấu. Một tên bảo tôi :


- Mày tháo cái dây chuyền kia ra.
Tôi hốt hoảng


- Cái dây chuyền này là quà của mẹ tôi tặng nhân ngày sinh nhật. Tôi sẽ
khơng cho ai động đến nó cả.



Tên kia tức giận :


- Mày láo à ? Có đưa ra đây khơng thì bảo.


Hắn vừa nói vừa gí tuốc-nơ-vít vào cổ tơi. Tơi sợ q, đang cuống qt mở bấm
khố dây chuyền thì cũng vừa lúc bác bảo vệ đi ra và đã nhìn thấy. Bác quát to :


- Hai thằng kia có bng ra khơng ? Tao báo cơng an đến bây giờ.
Hai tên đó thấy bác thì mặt tái mét.


</div>
<span class='text_page_counter'>(4)</span><div class='page_container' data-page=4>

Thế là bọn chúng bỏ đi. Lúc đó, tơi vẫn chưa hồn hồn, cho tới khi bác bảo
vệ đến bên tơi và nhẹ nhàng nói :


- Có sao khơng con gái ? Lần sau phải bảo bạn đi cùng nghe chưa ?
- Cảm ơn bác, cháu nhớ rồi ạ !


Tôi vội chạy lên lớp và học tiết học tiếp theo mà tim vẫn đập thình thịch.
Sau này nghĩ lại tơi mới cảm thấy mình đã sai lầm và đã nghĩ sai về bác bảo vệ. Và
tôi cũng chẳng hiểu sao trước đây tôi lại nghĩ như vậy về bác bảo vệ, một con
người luôn dốc hết sức mình bảo vệ mái trường thân yêu này, một con người ln
âm thầm làm việc vì lớp lớp con cháu học sinh chúng tôi.


</div>

<!--links-->

×