Tải bản đầy đủ (.docx) (3 trang)

Đề văn tự sự: Kể về một kỉ niệm đáng nhớ – Ngữ Văn 6 nâng cao

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (78.28 KB, 3 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

<i><b>Phần phụ lục</b></i>


MỘT SỐ BÀI TỰ LUẬN VỀ VĂN TỰ SỰ VÀ VĂN MIÊU TẢ


<b>A - CÁC BÀI VĂN TỰ SỰ</b>


<i>Đề số 5</i> : Kể một kỉ niệm đáng nhớ.


<b>Bài làm</b>


Bài 1


Trong đời, ai cũng có một kỉ niệm đáng nhớ. Em cũng có một kỉ niệm mà
em nhớ mãi.


Một hôm, cậu em cho cả nhà đi tàu hoả vòng quanh Hà Nội. Cả nhà đi ra ga
trước. Mợ em đèo em đi sau. Trước khi đi, cậu em đã dặn là ra ga Hà Nội, nhưng
mợ em nghe thế nào, đi xuống tận ga Giáp Bát. Lúc về ga Hà Nội thì tàu đã chạy
được một lúc. Em và mợ đi về. Lúc về em mới nhớ ra là mình cầm theo bánh mì,
thể nào mọi người cũng bị đói. Em và mợ vừa về đến nhà thì bố em cũng về. Cả
cậu em, bà, bố em vừa cười vừa trêu em. Đang lúc tức, hai mợ cháu em nhận được
lời khuyên : “Hai mợ cháu ăn bánh mì cho đỡ tức. Lần sau, nếu cầm thì phải cầm
đằng chi, tức là cầm thức ăn ngon. Nếu có bị lạc thì có cái nhét vào bụng”. Hai
mợ cháu em dở khóc dở cười. Mợ em bảo là lần sau lại đi thì cậu em kêu rằng :
“Lần sau đi, không biết lại nhảy lên tàu Thống nhất đi Lạng Sơn thì thơi đấy”. Lúc
cả nhà về, mọi người cứ nói nào thì “úi giời”, nào là “sướng nhỉ”, càng làm em và
mợ tức thêm.


Thật là một kỉ niệm vừa tức, vừa buồn cười. Có dịp nhớ lại, em cứ buồn
cười mãi. Cũng từ đó, em rút ra được bài học là cần phải nghe rõ trước khi làm,
nếu không sẽ hỏng việc.



Bài 2


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

Nhìn quả địa cầu bằng gỗ, vẽ sơn mài, em lại nhớ tới kỉ niệm hè năm kia.
Hè năm kia, cả nhà em đi nghỉ mát ở Vũng Tàu. Hơm đó, mẹ em có mua quả
địa cầu bằng gỗ vẽ tranh sơn mài rất đẹp, nhưng lại để quên ở cửa hàng. Khi đi tắm
biển xong, mẹ em mới nhớ. Thế là khi bố mẹ thay quần áo, em một mình đi lấy
quả cầu về. Do lúc nãy đi xe ôm chỉ mất vài phút, em cứ tưởng gần. Ai dè đường
lại rõ xa. Đi bộ được một quãng, em định quay về. Chợt thấy ti vi ở cửa hàng đang
chiếu phim “Bao Công”, em liền đứng xem. Được một lúc, nhớ ra, em vội vàng
quay về. Vừa về tới nơi, em đã thấy mẹ chạy lại sụt sịt hỏi em đi đâu. Em chẳng
hiểu gì chỉ bảo là đi lấy quả cầu. Mẹ em nhăn mặt nói :


- Trời ơi, tưởng con bị ai bắt cóc, hỏi mấy cơ bán hàng họ đều bảo khơng
thấy, hố ra là con đi lấy quả cầu.


Đúng lúc ấy, một chiếc ô tô cảnh sát đỗ lại. Bố em bước xuống, mặt mày lo
âu, bố mắng em một trận tơi bời khi biết em đi mà không chịu xin phép. Một chú
công an bước xuống nói :


- Thơi anh chị đừng mắng cháu nữa. Nó biết lỗi rồi.
Thế rồi chú cơng an xoa đầu em ;


- Cháu gan thật, dám một mình đi lấy quả cầu mà không sợ. Cháu biết
không, bố mẹ cháu lo lắm đấy.


Em chỉ lí nhí:
- Dạ ... con xin lỗi.


Thế rồi chú công an đưa gia đình em đến cửa hàng bằng chiếc ơ tơ ấy.



Giờ nhớ lại, em vừa buồn cười vừa trách mình đi mà không biết xin phép bố
mẹ. Mẹ em thì chỉ cười và trách yêu em : “Con đúng là ngốc nghếch”.


</div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>

Hôm nay, trong giờ sinh hoạt, lớp tơi có tiết mục kể chuyện. Đến lượt tơi lên
kể một kỉ niệm đáng nhớ. Đó là câu chuyện xảy ra cuối tuần trước.


Vào một buổi trưa nắng nóng, tơi rủ thêm mấy thằng nữa cùng ra đầu phố đá
bóng. Đá được một lúc thì có một bà lão lại gần tơi hỏi đường. Nhìn bà, tơi biết
ngay là bà ở q ra tìm người nhà. Tơi liếc nhìn tờ giấy ghi địa chỉ mà bà cần tìm.
Đây chính là khu nhà mình mà, nhưng làm gì có ai tên là Thu nhỉ. Đáng ra phải rẽ
trái, nhưng đang cay cú vì bị thua bóng nên tôi chỉ cho bà cứ đi thẳng đường. Sau
khi về nhà ăn cơm xong, tôi cảm thấy rất hối hận. Trời nắng thế này, bà phải lặn lội
từ xa tới đây để thăm con cháu, vậy mà tôi đã khơng giúp được, lại cịn... Nghĩ thế
tơi vội chạy ra chỗ đá bóng lúc trưa, mong sẽ gặp lại bà. Đúng như tôi mong muốn,
tôi gặp lại bà, bà lại hỏi tôi với dáng vẻ mệt mỏi, mồ hôi nhễ nhại. Tôi chỉ cho bà
đường vào khu tập thể. Lần này, dường như còn nghi ngờ, bà hỏi lại tơi lần nữa.
Tơi nói với bà vẻ mặt đầy nghiêm túc. Về nhà, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Đến
nhà, tôi vô cùng ngạc nhiên khi thấy bà đang nói chuyện vui vẻ cùng mẹ tơi. Thì
ra, bà là cơ của mẹ tơi. Bà vẫn dịu dàng chào tôi, khuyên tôi lần sau không nên nói
dối, nhưng bà cũng khen tơi đã biết sửa chữa lỗi lầm.


</div>

<!--links-->

×