Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (121.89 KB, 3 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>
<b>Một gia đình có 6 mẹ Việt Nam anh hùng: Như là huyền thoại... </b>
Cập nhật: 08/01/2010
<i>Một trong những gia đình tơ </i>
<i>thắm truyền thống u nước </i>
<i>ấy là gia đình mẹ Vương Thị </i>
<i>Lành (thơn Đức Thái, xã Phú </i>
<i>Đa, huyện Phú Vang, Thừa </i>
<i>Thiên-Huế) có 6 mẹ Việt Nam </i>
<i>anh hùng và 24 liệt sĩ. </i>
Trong 2 cuộc kháng chiến
thần thánh của dân tộc ta đã
xuất hiện rất nhiều những
trang huyền thoại. Để viết nên
những trang huyền thoại ấy đã
có nhiều chiến công thầm lặng
và sự dũng cảm hy sinh của
những người cha, người mẹ
và những người con... Một
trong những gia đình tơ thắm
truyền thống u nước ấy là gia đình mẹ Vương Thị Lành (thơn Đức Thái, xã Phú Đa, huyện
Phú Vang, Thừa Thiên -Huế) có 6 mẹ Việt Nam anh hùng (VNAH) và 24 liệt sĩ.
Hiện nay gia đình của mẹ Lành chỉ còn duy nhất người con gái là bà Châu Thị Hịe (66 tuổi)
ngụ tại ấp Bình Đường 3, xã An Bình (huyện Dĩ An, Bình Dương).
<b>Lớp cha trước, lớp con sau...</b>
Nhắc lại những người thân trong gia đình đã hy sinh vì hịa bình độc lập của Tổ quốc, bà Hịe
kể trong nước mắt: Ngoại tơi là ơng Vương Hưng Phán. Mười mấy năm đào hầm bí mật ni
Cuối cùng chúng đã bắn chết ngoại tôi ngay tại sân nhà. Các con, cháu của ngoại lớn lên đều
tham gia hoạt động cách mạng, cầm súng đánh giặc. Các em ruột, con dâu, con gái và cháu
của ngoại đều trở thành liệt sĩ và những mẹ VNAH. Mẹ VNAH Trần Thị Định (con dâu) có
chồng và 5 con là liệt sĩ; mẹ VNAH Phan Thị Vũ (con dâu) có chồng và 3 con là liệt sĩ; mẹ
VNAH Phạm Thị Thể (con dâu) có một con duy nhất là liệt sĩ; mẹ VNAH Vương Thị Phi (em
ruột ông Phán) có 3 con là liệt sĩ; mẹ VNAH Trần Thị Lùn (con gái mẹ Phi) có chồng và 3 con
là liệt sĩ. Cịn mẹ tơi là mẹ VNAH Vương Thị Lành (con gái duy nhất của ngoại tơi) thì bản
thân là liệt sĩ, có chồng và 3 con là liệt sĩ.
Đôi mắt xa xăm hướng về quá khứ, bà Hịe kể tiếp: Cha tơi là Châu Văn Thiếu tham gia
kháng chiến chống Pháp và hy sinh năm 1947 trong một trận đánh giằng co với địch tại thôn
Đức Thái. Ngày ấy, mẹ tôi là đảng viên, tổ trưởng tổ Đảng của thôn Đức Thái. Khi Luật 10/59
của địch “lê máy chém” khắp miền Nam Việt Nam để tố và diệt “cộng”, bà bị địch bắt tra tấn
đày đọa giam cầm hết nhà giam này đến nhà lao khác. Không khai thác được gì, cuối cùng
chúng đã đày mẹ tơi ra Côn Đảo hơn 10 năm trời. Trong thời gian ấy anh trai, chị gái và em
trai tôi đã lần lượt đứng lên cầm súng giết giặc và đều đã hy sinh. Anh trai tôi là Châu Văn
Hưng (tức Hoan), hy sinh năm 1967 khi đang chỉ đạo chống càn tại An Cựu (thuộc TP. Huế
lúc bấy giờ). Lúc ấy anh là quận ủy viên quận 3 (Huế). Chị gái tơi là Châu Thị Xoa, đảng viên,
bí thư chi bộ thuộc Hội phụ nữ xã Phú Thạnh (huyện Phú Vang). Chị bị địch bắt trong một trận
đánh ác liệt của dân quân du kích xã. Đau đớn thay, chúng đã thi nhau hãm hiếp chị tôi rồi
bắn chết vào năm 1968. Năm 1972, em trai tôi là Châu Văn Tranh, từ chiến khu về đồng bằng
hoạt động đã rơi vào ổ phục kích của địch và cũng đã hy sinh. Từ Côn Đảo trở về, mẹ tôi vẫn
bị địch tra khảo, đày đọa không để yên lấy một ngày. Thể xác và tinh thần đều rướm máu, mẹ
tôi đã hy sinh vào năm 1973...
Kể đến đây, đôi mắt của bà bỗng ánh lên niềm vui. Bà cho biết, sau 36 năm bà đã tìm thấy mộ
<b>* Vươn lên từ gian khó</b>
Với những thành tích như một huyền thoại trong chiến tranh ấy của đại gia đình, lẽ ra bà Hịe
có thể yên tâm ngồi trông chờ vào chế độ đãi ngộ của Nhà nước, nhưng khơng, bà Hịe đã tự
bươn chải để tìm được một cuộc sống khá “tươm tất”. Từ hai bàn tay trắng, hiện nay bà Hòe
đã cùng các con sở hữu 3 cửa hàng lớn chuyên bán vật liệu xây dựng, đồ điện sinh hoạt,
trang trí nội thất...
Thuở nhỏ, nhà nghèo cơ gái mang tên một lồi hoa, hoa “Hịe” mộc mạc khơng được đi học,
nhưng vì mê hát và muốn làm “cái gì đó” giống như ba mẹ và các anh chị đang làm, cô đã
trốn gia đình theo Đồn Văn cơng Qn khu 5 đi biểu diễn phục vụ cho bộ đội và đồng bào ta.
Cô được người mợ ruột đang là giao liên nhận làm con gái để có thể được ở lại rừng hoạt
động, như tải gạo lên rừng cho bộ đội, rồi đi gặt lúa, chặt củi... Chân tay cũng bị dính những
mảnh mìn, đạn nhỏ nên bây giờ vẫn cịn vết sẹo. Đơi khi trở trời cũng đau nhức, nhưng bà
Hịe chẳng kêu ca phàn nàn gì vì bà nghĩ chỉ là “chuyện nhỏ” so với những người thân trong
gia đình đã hy sinh.
Năm 1963, lựa chọn mãi được một gia đình cách mạng, cơ Hịe mới ưng ý về làm dâu. Cuộc
sống làm ăn vất vả quá, đến năm 1989, bà Hòe đã cùng chồng và các con vào Sài Gịn tìm kế
mưu sinh. Nhưng ngày đầu lạ nước lạ cái, khó khăn chồng chất khó khăn. Bà thì ngày đêm
bán bún bò Huế, người chồng và những đứa con lớn thì đi khắp nơi tìm kiếm việc làm, qua
Campuchia, rồi ra Nha Trang làm nghề xây dựng nhà cửa. Lần hồi mãi rồi cũng mua được
mảnh đất ở khu Sóng Thần, Dĩ An (Bình Dương). Cứ thế, cuộc sống gia đình bà đã dần dần
khởi sắc. Nhớ lại những ngày đầu bán bún bò Huế, bà ngậm ngùi nói, ở khắp khu vực Sóng
Một thời gian sau, gia đình bà đã bán miếng đất đó được hơn 10 cây vàng. Mua một miếng
đất nhỏ trong hóc hẻm làm nhà ở, số tiền còn lại làm vốn kinh doanh. Bằng sự chịu thương
chịu khó, biết tính tốn làm ăn, bà Hòe đã cùng chồng con vun đắp kinh tế gia đình ngày càng
khấm khá. Với bản chất thật thà, có tính thương người nên hàng hóa của bà thường chỉ bán
có “lời” vừa phải. Vì vậy, các hàng hóa của 3 cửa hàng nhà bà tiêu thụ rất nhiều, khách biết
tiếng đều đến mua nườm nượp. Hiện tại bà Hòe phụ trách cửa hàng “Phượng Cát 2” (tại địa
chỉ 11/1A, ấp Bình Đức, xã Bình Hịa, huyện Thuận An, Bình Dương). Tại cửa hàng, ngồi bà
và các con cháu trong nhà, bà còn phải tuyển thêm 3 nhân công nữa mà đôi khi khách hàng
vẫn phải chờ vì đơng người mua q.
Năm 2003, bà Hịe - người con duy nhất còn lại của một đại gia đình cách mạng đã được ra
Hà Nội báo cáo điển hình về “người cao tuổi làm kinh tế giỏi”.
Bà tâm sự: “Bây giờ đối với tơi, kinh tế thì đầy đủ rồi, nhưng chỉ cịn một ước nguyện. Đó là
người cha của tôi đã được xác nhận là hy sinh năm 1947, nhưng vẫn chưa được nhận bằng
Tổ quốc ghi công. Qua nhiều lần đề nghị, tháng 4-2009 tôi đã nhận được hồ sơ công nhận liệt
sĩ của cha từ huyện Phú Vang gửi vơ. Ngay sau đó, tơi đã gửi hồ sơ về Sở LĐ-TB-XH Bình
Dương nhưng chưa thấy hồi âm...”.