Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (65.92 KB, 3 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>
<b>Bài viết dự thi kể chuyện</b>
<b> “ Học tập và làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh”</b>
<b>Giáo viên: Nguyễn Thị Hịa</b>
<b>Trường THCS Võ Thị Sáu</b>
**************************************
<b>Bài học “ Giã gạo”</b>
Bác Hồ tiếng gọi mến yêu mà cả dân tộc ưu ái giành riêng cho Người: Chủ tịch Hồ
Chí Minh. Đã từ lâu cả dân tộc Việt Nam xem Bác như người cha chung kính yêu.
Hình ảnh của Bác ln là biểu tượng đẹp nhất của người Việt Nam, là niềm tự hào
chung cho cả dân tộc và thế giới như Nhà báo Xô Viết Oxit Măngđenstand đã viết:
Cả khuôn mặt Nguyễn Ái Quốc toát lên sự lịch thiệp và tế nhị, từ Nguyễn Ái Quốc
tỏa ra một nền văn hóa, khơng phải nền văn hóa ở Âu Châu mà có lẽ là một nền văn
hóa tương lai. Qua cử chỉ cao thượng và tiếng nói trầm lắng của Nguyễn Ái Quốc tôi
thấy được ngày mai, thấy được viễn cảnh trời yên bỉển lặng của nền hữu ái toàn thế
giới bao la như đại dương.
Nhân cách, đạo đức của Bác là tổng hòa của các phẩm chất đạo đức tốt đẹp. Tuy đã
đi xa nhưng dường như Bác vẫn ở lại với cả non sơng đất nước. Đó là nhân cách đạo
đức Hồ Chí Minh – chuẩn mực đạo đức cho nền văn hóa tương lai.
Ơng cha, Bác Hị dành tặng cả non sông đất nước tươi đẹp cho con cháu. Nối tiếp
truyền thống cha anh, cháu con Việt Nam đang từng ngày ra sức xây đắp, tô điểm
cho non sông Việt Nam càng trở nên tươi đẹp hơn. Từng ngày, từng ngày trong cuộc
sống của thời đại cơng nghiệp hóa – Hiện đại hóa chúng ta vẫn bắt gặp những mảng
màu – những tấm gương noi theo đạo đức Hồ Chí Minh lặng lẽ sống và cống hiến
cho đời một cách bình dị. Sau đây tôi xin kể một câu chuyện về một mảng màu tơ
điểm cho nơi tơi đang làm việc.
Bình sinh Bác Hồ không những là nhà lãnh đạo tài ba mà con là nhà thở đa tài,dí
dỏm. Lời thơ của Bác vừa giàu tính chiến đáu lại vừa dung dị, gần gũi rất dễ đi vào
lòng người.
Gian nan rèn luyện mới thành công
Bài thơ từ thời phổ thơng chính là khởi nguồn câu chuyện mà tôi sắp kể. Kể về cô –
Cô giáo Vũ Thị Tín và câu chuyện “giã gạo”
Cơ giáo Vũ Thị Tín tổ trưởng tổ Tốn – Lý trường THCS Võ Thị Sáu nơi mà tôi
đang công tác.
Tôi, một sinh viên mới ra trường được về giảng dạy ở ngôi trường Võ Thị Sáu. Mới
ra trường nên tay nghề của tơi cịn non yếu, chưa có kinh nghiệm trong nghề nghiệp.
Những năm tháng trên ghế giảng đường chỉ giúp ích cho tơi về mặt kiến thức cịn về
thực tế giáo dục và quy chế chuyên môn tôi thực dự chưa biết gì nhiều. Thoạt đầu tơi
gặp khơng ít vấn đề với cô tổ trưởng mà tôi đã từng nghĩ là khó tính ấy. Tơi đã bị cơ
phê bình rất nghiêm khắc trước bao nhiêu đồng nghiệp. Mấy hơm đó tơi buồn vơ
cùng và cảm thấy rất xấu hổ với các anh chị đồng nghiệp. Lúc đó tự ái của tơi rất
cao, bởi vì từ trước khi cịn đi học tơi ln cố gắng khơng hơn cũng cố bằng người
vậy mà…
Từ chuyện đó, tơi tự nhủ với lịng mình là phải cố gắng nhiều hơn nữa học hỏi để
hoàn thiện bản thân. Hồi đó lúc nào tơi cũng thấy cơ nghiêm nghị, khó gần nên tôi
rất sợ, mỗi khi nghe thấy cô gọi là tôi nghĩ sắp bị la rồi. Nên tôi không hay hỏi cô
lắm, nhưng dần tôi phát hiện ra là cơ rất tận tình chỉ bảo mỗi khi tơi hỏi. Có những
hơm hết tiết 5, lúc đó mọi người đã rất mệt nhưng cô vẫn ở lại chỉ cho tôi đến nơi
đến chốn vấn đề tôi cần hỏi. Tôi luôn thấy cô chăm chỉ với công việc chuyên môn
của tổ. Không bao giờ lấp liếm, luôn cẩn thận, tỉ mỉ với từng công việc được giao.
Ở cái tuổi của cô không ít người đã lui dần về nghỉ ngơi nhưng đến ngôi trương Võ
Thị Sáu chúng ta sẽ dễ dàng bắt gặp một cô giáo sắp về hưu hăng hái đi tập bóng
chuyền mỗi buổi chiều. Ngày nào cũng vậy, sáng đi dạy trưa về cơm nước, dọn dẹp
nhà cửa chăm đàn heo hơn trăm con. Tối đến lại một đống công việc giáo án, hồ sơ
sổ sách của nhà trường nhưng 4 giờ chiều nào ô cũng có mặt để tập bóng chuyền với
đồng nghiệp. Đội bóng do một tay cơ gây dựng cách đây từ gần chục năm. Từ chưa
ai biết gì nhiều về bóng chuyền đến nay đã là cả một bề dày thành tích xuất sắc. Nói
đến bóng chuyền khối THCS ở Trảng Bom khơng ai lạ gì bóng chuyền Võ Thị Sáu
và Đội Trưởng - Cơ Tín. Cịn nhớ khi mọi người vẫn trêu tôi là vào tổ của cơ Tín là
phải tập bóng chuyền mà đó lại là sở đoản của tơi. Khơng đi tập thì khơng được nên
tơi rất nản. Giờ thì hơm nào bận việc khơng đánh đươc là lại thấy khó chịu vì vừa
khỏe lại vừa vui, anh chị em đồng nghiệp có cơ hội hiểu nhau hơn. Cũng có lẽ sự
tâm huyết của cô đã được đền đáp hàng ngày. Bóng chuyền giúp cơ khỏe mạnh để
làm việc khơng mệt mỏi và tính cách cũng trẻ trung hơn. Mọi người trong trường
vẫn gọi cô với cái tên dí dỏm là “bà già xì – tin”. Nhiều khi tơi thấy mình chỉ có
cơng việc chun mơn và chủ nhiệm thơi lại cũng chưa có gia đình mà thấy cũng
nhiều rồi. Hỏi cô sao mà sắp xếp giỏi thế, đã nhiều việc nhưng việc gì cơ cũng làm
cẩn thận. Cô trả lời là phải thức khuya làm cho xong. Tôi thực sự khâm phục sự
chăm chỉ của cô và luôn cố gắng học tập sự chăm chỉ của cô bằng việc đầu tư cho
giáo án và dự giờ đồng nghiệp.
Ở nhà cô vừa là vợ đảm vừa là mẹ hiền đáng kính của hai cậu con trai. Cô bạn nhiều