Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (32.37 KB, 2 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>
đề bài: tởng tợng mình gặp và trò chuyện với ngời lái xe trong bài thơ bài thơ về
<i>tiểu đội xe khơng kính của Phạm tiến Duật. Hãy viết bài văn kể về cuộc nói chuyện </i>
đó.
Tối hơm qua, cũng nh mọi tối khác. ăn xong cơm, tơi bắt đầu đi về phịng
học bài. chiều nay tơi đã phải đi gặt và đến tối thì cungx đã thấm mệt nên khi đọc
tác phẩm "bài thơ về tiểu đội xe khơng kính" của Phạm Tiến Duật tôi đã ngủ thiếp
đi lúc nao không biết. Trong lúc đó, tơi cảm thấy mình nh đang lac giữa một con
đ-ờng dài vô tận và bụi bay mù mịt. Bỗng từ xa xa xuất hiện một chiếc xe đang tiến
đén phía tơi, tơi đứng vào vệ đờng và ra hiệu xin đi nhờ xe bằng cách vẫy tay. anh
lái xe dừng lại và hỏi tôi:
- cậu bé đi đau một mình thế này?
Tôi nức nở tr¶ lêi:
- bố mẹ em...bị...bom của Mỹ...nói đén đây hai hàng nớc mắt của tơi
đã thấm có dịng nớc mắt chảy. anh xuống xe và lau nớc mắt cho tơi. tơi xúc động
và nghẹn ngào khơng nói nên lời. Rồi anh cùng tôi lên xe đi tiếp.tôi đã lấy lại bình
tĩnh sau một hồi trị chuyện với anh. đợc biết anh tên Hồ, cịn tơi tự giới thiệu tôi
tên là Mạnh. để ý kĩ hơn, tôi thấy xe của anh Hồ khơng có kính, tơi hỏi:
Anh Hoà, xe anh không có kính sao ạ?
Anh tơi cời tr¶ lêi:
-! Xe anh khơng có kính em biết vì sao khơng? vì bom của bọn Đế quốc Mỹ
thả ầm ầm cả ngày lẫn đêm nên em thấy đáy...
đến đây tơi đã thấy kh mắt mình cay cay, tơi lại hỏi tiếp:
-Thế xe khơng có kính chắn bụi anh khơng thấy khó chịu sao?
Vẫn nh lần trớc, anh trả lời:
- thỡ cú khú chịu, nhng biết làm sao đợc chú bé! Vì miền Nam thân yêu mà!
em biết không, nhièu lúc những ngời lái xe gặp nhau vẫn thờng trêu nhau là "ông
già" đấy vì bụi đã làm tóc của bọn anh thế này đây. vừa nói anh vừa chỉ vào mái tóc
nâu vì bụi bặm.
Anh nãi tiÕp:
Mùa khơ là thế, cịn mùa ma thì... ma tn, ma xối thẳng vào ngời nh
đang đứng ngoà ma vậy. Quần áo ớt nhẹp nhng bọn anh khơng có thời gian để thay,
cứ thế đi tiếp tục hành trình, gió thổi vào cũng nhanh khụ thụi em !
Tôi nhanh nhảu hỏi:
- thế anh có thấy vui không ạ?
- vui lắm chứ em! Anh trả lêi
- vui nhất là khi đợc gặp bạn bè- những ngời lái xe. Tuy chỉ đợc bắt tay nhau
qua cửa kính vỡ nhng đó là sự truyền lửa, truyền hơi ấm cho nhau. Lại còn đợc ngồi
ăn chung, chung bát đũa nh anh em trong gia đình nữa chứ! Vui lắm em ạ!
T«i hái tiÕp:
- tuy nguy hiĨm nhng em thấy các anh vẫn rất lạc quan, tại sao lại thế ạ?
Anh hiên ngang trả lời:
Bng một tiếng ầm của bom Mỹ làm tôi thức giấc, lúc này dờng nh mắt tơi
vẫn cịn cay cay vì bụi mặc dù tơi biết đó chỉ là một giấc mơ.
Và giấc mơ này đã để lại trong tôi nhiều suy nghĩ cũng nh hình ảnh của những anh