Tải bản đầy đủ (.pdf) (9 trang)

Chuyện Vui Trong Nghề

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (117.11 KB, 9 trang )

Chuyện Vui Trong Nghề
Làm báo vất vả chẳng khác nông dân là mấy, vì cả hai cùng
“cày”, kẻ cày trên đất, người cày trên giấy. Đó là nói chuyện các
nhà báo chỉ sống bằng nhuận bút, còn các nhà báo mà sống
“ngồi báo” thì khơng kể vơ đây. Nơng dân có lắm chuyện vui
chung quanh việc cày, nhà báo cũng khơng ít chuyện để cười
quanh cái việc “ủi” trên giấy này. Ngày Tết, xin kể mấy chuyện
nghe chơi, nói như một câu thơ của nhà thơ Nguyễn Trọng Tạo
“Tin thì tin khơng tin thì thơi”.

Ịn em một cái đi anh!

Tơi có một “nguyên tắc” đã thành thói quen lâu nay: Mỗi ngày
cố “cày ủi” đâu đó cho ra một bài hay vài cái tin con ruồi, cái này


tuỳ cơ ứng biến chứ không nhất thiết phải tin hay bài, miễn sao
phải nhuận cho đủ 300 ngàn nhuận bút. Nếu ngày đó mà viết
phóng sự đủ 1 triệu thì được quyền xả hơi hai ngày tiếp theo.
Tóm lại mỗi tháng phải nhận nhuận bút cho được 9 triệu! Khơng
đủ “cơ số” ấy, coi như…toi. Ban đầu cịn do nhu cầu chi tiêu hàng
ngày và mua sắm đủ thứ nên phải “cày” cho đủ chừng ấy tiền,
giờ thì khơng cịn bức xúc chuyện tiền bạc nữa dẫu khơng giàu,
nhưng vẫn phải đủ 300 ngàn mỗi ngày, ấy là thói quen mà thành
vậy.
300 ngàn mỗi ngày thì khơng dủ chen vơ tờ báo của mình
được rồi, vì trong cơ quan có tới 200 “cây cày” mà chỉ có 7 trang
báo (đã trừ trang quảng cáo) thì lấy đâu ra “đất” để cày? Vì vậy,
buộc tơi phải “cày” báo khác, kể cả cái tờ báo mà nói ra chẳng ai
tin đâu. Ví dụ như viết cho Đài Phát thanh tỉnh, mỗi bài chỉ có 100



ngàn lại phải trừ 10.000đ của cái gọi là thuế thu nhập cá nhân đột
xuất (tôi viết thường xuyên mà phải chịu cái từ “đột xuất” này,
nghe rất ngứa gan nhưng đành chịu), cịn chín chục thơi nhưng
vẫn phải viết, mà viết một cách tự giác và vui vẻ.
Cô em phụ trách một chuyên mục của đài này, thứ bảy mới
“phát” nhưng đều đặn mỗi đầu tuần , em đã “meo” cho tôi một lá
thư, nội dung như sau: “Nhớ thứ 6 là anh phải làm một phát để
em có cái mà phát đấy nha”. Đọc nội dung này lần đầu là tơi dele-te ngay vì khơng khéo lọt vơ tay “mật thám” thì cịn miệng ăn
mà hết miệng nói.
Làm báo mà giữ chun mục là rất cực, vì có vui chơi nhảy
múa ở đâu đi nữa thì đến hẹn, cũng phải có bài. Lại càng “cực”
hơn khi bài cho chuyên mục ấy lại chỉ nhận có 100 ngàn chưa trừ
thuế.


Nói rằng phải nhớ ngày giờ khi làm chuyên mục nhưng thi
thoảng vẫn qn đấy. Có hơm gần cuối ngày thứ 6 rồi mà vẫn
chưa nhận được bài, cô em phụ trách chun mục khơng cịn
thời gian để gửi thư qua “meo” nữa nên nhấn thẳng vô máy di
động của tôi, nội dung “bốc lửa”hơn: “Anh ịn cho em một phát đi
anh, muộn (hay “muốn” cũng được vì chữ này cơ em lại nhắn
khơng có dấu) lắm rồi!”. Bất dung chi đãng, con gái rượu lấy máy
bố nghịch trò chơi và đọc luôn nội dung thư bèn hỏi: “Ịn là gì hả
bố ơi?”. Nghe con gái hỏi, bố câm như thóc.
Hỡi những cơ gái giữ các chun mục và những chàng nhà
báo viết bài cho chuyên mục, hãy cẩn thận khi dùng từ, kẻo có
ngày mang họa đấy!
Chủ tịch hội cũng “thâm canh”



Ông chủ tịch Hội Nhà báo tỉnh là chỗ thân tình với tơi nên gặp
nhau là khoe ngay: “Mình vừa nhận nhuận bút đến hai triệu rưỡi
đấy!”. Tôi hơi ngạc nhiên vì ơng chủ tịch này khơng ra “quy chế”
cho mình mỗi ngày phải được 300 ngàn nên tơi hỏi lại: “Bớt giỡn
ơng ơi! Chắc là ơng nào đó đang muốn thành hội viên nên lót tay
cho ơng chứ gì?”. Ơng chủ tịch cự nự ngay: “Làm gì có chuyện
bậy bạ thế! Mình mới nhận nhuận bút thiệt đấy, bài “Qn vụ biên
phịng “ nói về lính thời Hồng Sa ấy”. Ra vậy. Chợt nhớ cách
đấy hơn tháng, trên trang văn hoá văn nghệ, tờ cuối tuần của báo
tỉnh, cứ đều đặn mỗi kỳ lại thấy tên ông xuất hiện một lần dưới
bài “Quân vụ….”. Dễ có đến 4-5 kỳ như thế. Nhưng dẫu có 4-5 kỳ
thì cũng khơng thể hai tiệu rưỡi được. Tơi vặn ơng chủ tịch; “Ơng
nói vống nhuận bút lên thôi, báo tỉnh họ trả 300 ngàn một kỳ, 5 kỳ
cũng chỉ triệu rưỡi!”. Chủ tịch cười như ngô rang: “Tớ lấy cái bài


in trên báo ấy, bỏ mấy cái dấu ngoặc kép, ngoặc đơn đi, diễn giải
ra để đọc cho dễ, rồi gửi qua bên đài, thế là kiếm thêm 500 ngàn
nữa”. Tôi cũng không buông ông ấy: “Nhưng như thế cũng chỉ hai
triệu thôi!”. “Không không, tớ lại “gọt” cả 5 kỳ ấy lại còn 1.500
chữ, gửi tiếp cho tờ “Sài Gịn…tiếp tục”, vì nghe bọn trẻ kháo
nhau tờ này trả nhuận bút rất được. Thế là có thêm 500 nữa.
Cộng dồn lại là hai triệu rưỡi, đúng không nào?”. Tôi chắp tay vái
dài ơng chủ tịch hội. Hèn chi tồ soạn báo nào cũng kêu “mấy
cha làm báo Quảng Ngãi chuyên thâm canh”. Chủ tịch hội còn
thế, bảo hội viên sao không “noi gương”hè?
Tre cũng bị “luộc”
Hè năm rồi, huyện Sơn Tây kỷ niệm 15 năm ngày thành lập
huyện. Chào mừng sự kiện này, huyện cho xuất bản đặc san,

mời anh em nhà báo đi thực tế để viết bài. Tôi cùng Hiển Cừ


(Thanh Niên), Minh Trí (Nhân Dân), Đơng Hải (Lao động - xã hội)
đi Sơn Tây. Trong lúc ngồi uống trà, ông Phạm Tấn Hoàn, Chủ
tịch hội “khoe” với chúng tôi rằng ở Sơn Tây có một thanh niên
Ca Dong chính hiệu, vừa tốt nghiệp đại học chính quy ngành
nơng nghiệp. Một ý nghĩ xẹt ngang trong đầu: Phải viết một bài về
anh kỹ sư Ca Dong đầu tiên này. Đến Phịng Nơng nghiệp hỏi thì
được biết, anh kỹ sư tên Đinh Văn Tre, đang đi lo chuyện đền bù
cho những gia đình có đất phải nhường cho dự án Đơng Trường
Sơn tận Sơn Mùa. Hiển Cừ được phân công viết về anh Tre này
nhưng cả mấy anh em đều tiếp cận nhân vật. Sau chuyến đi, tơi
viết một phóng sự về Đinh Văn Tre trên tờ Lao Động, Minh Trí
viết một bài, cũng về Tre trên tờ Nhân Dân, tất nhiên Cừ viết trên
Thanh Niên, sẵn đó gửi ln cho đặc san. Như vậy, Đinh Văn Tre
bị ba anh nhà báo “luôc” ba bài mà in 4 lần.


Cứ tưởng, “luộc” một chàng kỹ sư 27 tuổi như thế đã là “quá
đáng” lắm rồi nhưng câu chuyện đâu có dừng lại ở đó. Khơng lâu
sau, phóng viên Hà Minh của Báo Sài Gịn Giải Phóng thấy
chúng tơi xào qua nấu lại anh Tre tơi bời nên Minh cũng… xông
vô “luộc” tiếp một bài nữa. Chưa hết, ông Lê Hồi Thạnh, Trưởng
Phịng Giáo dục Sơn Tây cũng ra đặc san, lại đặt tơi viết bài về
một gương điển hình điển hình học tập mà phải là người Ca
Dong. Ai qua mặt Tre ở Sơn Tây bây giờ? Thế là, Tre được đươc
lên báo lần nữa. Hôm Tre ở Sơn Tây, hỏi chuyện một hồi, thấy
anh vui vẻ, tôi lấn tới: Viết một bài nữa nhé? Chàng kỹ sư nông
nghiệp nói một câu rất … nghề nghiệp: “Được rồi anh ơi! Em là

Tre nhưng các anh luộc hồi, giờ chín nẫu hơn măng rồi!”. Tôi
cười mếu máo: “Ờ ừ, chưa thấy nhân vật nào mà bị nhà báo
“luộc” nhiều như Đinh Văn Tre!”.




Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×