Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (773.72 KB, 8 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>
Sự tích kể rằng ngày xưa, ở một vùng nọ có hai anh em mồ côi cả cha
lẫn mẹ, họ rất thương yêu nhau. Hai anh em tuy không phải sinh đơi nhưng
giống nhau y hƯt, từ vóc dáng cho n khuụn mt. Ri ngời anh lấy vợ, cả
ba chung sống dới một mái nhà. Mt hụm hai anh em đi làm, người em về
trước người anh, vợ của người anh tưởng chồng về chạy ra ôm chầm lấy.
Đúng lúc đó thì người anh về, trơng thấy sự việc đã sinh hiểu lầm người em.
Từ khi người anh lấy vợ, tình cảm dành cho người em vốn đã nhạt đi, thì
nay anh lại càng hờ hững với em hơn. Một bữa, không chịu được nỗi buồn
trong lòng, người em bỏ nhà đi. Anh cứ theo con đường mòn dẫn vào rừng
mà đi, đến một con suối rộng và sâu không thể lội qua được, người em ngồi
xuống bên bờ suối, sự mệt mỏi, nỗi buồn và giá lạnh khiến anh tê dại, anh
cứ ngồi trơ trơ bất động như vậy và chết ®i hóa thành một tảng đá vơi.
cũng chết và húa thành một loại cõy khụng cành, thân thẳng đứng gọi là cõy
cau. Ở nhà người vợ chờ mói khụng thấy chồng và em trở về, nờn cũng vào
rừng tỡm, đến con suối rộng và sõu kia, chị ngồi tựa và cõy cau nghỉ rồi
cũng chết và húa cõy trầu leo bỏm vào hũn đỏ vụi và quấn quanh cõy cau.
Sau này, khi vua Hựng đi ngang qua và nghỉ chõn tại đõy, được dõn
làng kể lại cõu chuyện, cảm kớch trước mối tỡnh của họ, Vua bốn sai người
lấy quả cau bổ ra thành miếng, lấy một lỏ trầu và một ớt đỏ vụi ăn thử, thấy
thơm lại cú vị cay cay, nhỏ nước ra thấy một màu đỏ ối. Vua bốn truyền cho
thiờn hạ lấy giống của cõy trầu và cõy cau về trồng, dựng vào việc tế tự. Và
Sách xưa thì ghi: "Ăn trầu làm thơm miệng, hạ khí, tiêu cơm" những
vật dụng cho việc ăn trầu hơm nay vẫn thấy, đó là cơi trầu, là dao bổ cau, là
chiếc âu trầu, là bình vơi, chìa vơi, ống vơi, là khăn, là túi đựng trầu. Nhà
giàu còn đựng được tráp trầu, khay trầu sơn màu khảm trai rất đẹp. Như thế
đủ thấy trầu cau gắn liền với sinh hoạt của nông thôn ta chặt chẽ và lâu đời
biết dường nào. Trầu dùng tiếp khách hàng ngày, như bát chè xanh, như
điếu thuốc lào. Trầu làm sính lễ trong đám hỏi, trầu thay cho thiệp báo,
thiệp mời trước ngày hôn lễ, trầu có mặt trong mỗi cuộc vui buồn của làng
quê, Xuân đến, Tết về, trầu cau còn là quà tặng.
"Kiếm một cơi trầu sang biếu cụ
Xin đôi câu đối để mừng ông."
(Nguyễn Khuyến)
Vì vậy, chuyện ăn trầu, mời trầu đã trở th nh nét sinh hồ ạt văn hố
độc đáo của dân tộc Việt Nam ta v nó à đã được phản ánh sâu đậm trong thơ
ca dân gian, đặc biệt là trong tình u đơi lứa. Nữ sĩ Hồ Xuân Hương -
người được Xuân Diệu mệnh danh l “B chúa thà à ơ Nôm” cũng đã một lần
đưa chuyện trầu cau v o trong thà ơ. Nhưng đó khơng phải l mà ột cách mời
trầu bình thường m rất khác là ạ, vì thế nó mới hấp dẫn, cuốn hút v àđi v o à
lòng người:
Quả cau nho nhỏ miếng trầu h«i
N y cà ủa Xu©n Hương mới quệt rồi.
Cã phi duyên nhau thì thm li,
ng xanh nh lá bc nh vôi.
Cách mời trầu của Xn Hơng cũng khơng kém phần, đặc biệtđó
Ngời ta thờng nói Xn Hơng đã bình dân hóa, dân gian hóa thơ Đờng
là nh thế và bản thân tục ăn trầu, mời trầu cũng là một nghi lễ rất dân gian
Với thụn dõn Việt Nam, miếng trầu thắm tờm vụi nồng cựng cau bổ
tỏm bổ tư ... luụn là sự bắt đầu, sự cởi mở tỡnh cảm. Miếng trầu làm người
với người gần gũi, cởi mở với nhau hơn. Và với cỏc nam nữ thanh niờn xưa
thỡ nú là cội nguồn để bắt đầu tỡnh yờu. Với Xuân Hơng cũng vậy, phải
chăng đó là trái tim nồng nhiệt trong lời cầu duyên:
Có phải duyên nhau thì thắm lại
Đừng xanh nh lá bạc nh vôi.
Hng vn là con người khụng chịu khuất phục một ai, nhưng đối với tỡnh
yờu đang khao khỏt, dự đó bị bao lần nhạt nhẽo và phụ bạc, hai lần làm lẻ,
hai lần đổ vỡ vẫn lệ thuộc. Nhưng biết làm sao khi trỏi tim vẫn đang sụi nổi,
khỏt khao! Cho nờn đọc kỹ, lắng nghe bài thơ, đằng sau cỏi đanh đỏ, chua
ngoa, đỏo để ta vẫn bắt gặp một tấm lũng thiết tha, một giọng khiờm tốn,
nhỳn nhường, một sự xút xa cay đắng khụng gì che giấu nổi, cú một cái gỡ
đú e thẹn, rụt rố và mênh mang niềm hy vọng. Chớnh tỡnh yờu và số phận đó
làm cho Hồ Xuõn Hương cú lỳc khụng làm chủ được mỡnh, đó là một tấm
lũng son nổi lờn giữa dũng đời đen bạc, một tỡnh yờu chõn thật đối diện với
một cuộc sống phũ phàng.
Có thể nói, với vẻ đẹp dân gian, “Mời trầu” đã thể hiện rõ cá tính,
Vµ ngày nay, mặc dù trong cuộc sống giao tiếp hàng ngày, người ta
khơng cịn mời nhau ăn trầu nữa mà thay vào đó là những đồ ăn thức uống
của thời hiện đại, nhưng hình ảnh người bà ngồi bên hiên nhà bỏm bẻm nhai
trầu, vừa quạt vừa kể chuyện cổ tích cho đàn cháu nhỏ nghe sẽ vẫn khắc sâu
trong tâm tưởng mỗi chúng ta. Tục lệ ăn trầu mãi mang đậm nét bản sắc dân
tộc và tính nhân văn trong cuc sng ca dõn tc Vit Nam.
Mùa hạ về, đâu chỉ có chia tay
Ve vẫn hát khúc hoan ca náo nức
Màu trời xanh, màu phợng đỏ rạo rực
Giữa sân trờng giọt nắng khẽ buông rơi.
Cây bàng im lặng suốt giờ chơi
Có đơi bạn mắt chợt thành hoe đỏ
Ngồi ơn lại kỷ niệm xa một thuở
Khẽ mỉm cời khi thấy mình thân hơn.
Thao thức ngày qua tiếng trống trờng
Giờ chợt thấy một ánh nhìn rất lạ
Có bài tập chép rồi mà vẫn sợ
Ngại ngùng đa hồi hộp thở phào.
Năm 2010
Hôm nay cảm xúc dạt dào,
Tình bạn chan chứa ngọt ngào bạn ơi.
Ba nm cựng hc, cùng chơi
Xa nhau cảm thấy muôn đời nhớ nhau
Dù ai đi ngợc về xuôi,
ng quờn ghộ li ngm tri Xuõn Sn.
Ni đây chẳng gì đẹp hơn,
Giã xa thỉi tíi h¬ng th¬m thắm nồng.
Tiếng chim rộn rà núi rừng,
Rì rào tiếng suối tng bừng nắng mai.
Cheo leo vách núi bờ vai,
Mờ xa sơng phủ, nặng hoài bớc chân.
Đi xa lại muốn về gần,
Lòng ta kết với Xuân Sơn một nhà.
<b> Năm 2010</b>
Năm nay ông tám mơi rồi,
Mà sao «ng vÉn båi håi nghÜ suy.
Nghĩ suy trong mỗi bớc đi,
Vì đàn cháu nhỏ hi sinh tuổi già.
B©y giê trong mỗi chúng ta,
Tình ông chan chứa thiết tha mặn nồng
Nhớ thuở còn bé ông bồng,
Dạo chơi khắp chốn cùng ông nhớ hoài
Vũng tay õu ym mi ngy,
Gi đây đứng giữa ma bay cuộc đời.
Nguyện xin giữ mãi đời đời không quên.
<b>Năm 2010</b>
Nhỡn lỏ bng ri bồi hồi ta nhớ lại
Mái trờng xa, bè bạn thân thơng
Từ muôn phơng về dới một mái trờng
Cùng thầy cô làm nên gia đình lớn!
Thầy thay cha ân cần dạy dỗ,
Dẫn dắt con từng bớc vào đời.
Cô thay mẹ ngày đêm chăm sóc,
Miệt mài trang giáo án đêm đêm,
Bao điều hay cơ dành trọn cho em,
Líp häc sinh sau ba mơi ba năm thành lập.
Những cánh hoa vẫn rực nở cuối trời,
Ngôi nhà lớn giờ trang hoàng hơn nữa
Chung tay xây dựng mái trờng yªu.