Tải bản đầy đủ (.doc) (2 trang)

Ghi nhanh tại trường THCS Lý Thường Kiệt - Quận Hải Châu - Đà Nẵng

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (35.42 KB, 2 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

<i>Nhánh Mai Rừng</i>



<i>Chiều nào cũng thế, khi nắng dần tắt Tơi thường thấy trên con</i>
<i>đường mịn một bóng người nhỏ nhắn lầm lũi đi ra từ ngút ngàn</i>
<i>cây và núi đá, bơ phờ mệt mỏi. Những bước chân xiêu vẹo trên</i>
<i>con đường gập ghềnh đá sỏi, trên vai mang theo nu-cở với đủ</i>
<i>thứ vụn vặt không đáng giá một hào, khi thì dăm bảy cây măng</i>
<i>lúc một vài củ sắn đôi khi là nắm lá rừng cùng với ánh nắng</i>
<i>chiều tà vàng ệch tạo cho Tôi một cảm giác đau buồn nơi miền</i>
<i>núi xa xôi, nơi những con người quanh năm làm quần quật đi</i>
<i>nương từ sáng sớm tinh mơ cho đến khi khơng nhìn thấy mặt</i>
<i>người mới trở về nhà và rồi vùi mình vào giấc ngủ, không đèn,</i>
<i>không đài, không ti-vi và không biết tới sự đổi thay hàng ngày</i>
<i>của xã hội văn minh chốn phồn hoa tráng lệ. Nơi mà cịn người</i>
<i>chỉ biết trơng cậy vào sức lao động được sản sinh ra từ hai bàn</i>
<i>tay của chính mình và tơi cũng đang ở nơi đây gắng đem hết</i>
<i>sức mình dạy dỗ trẻ con trong bản biết đọc, viết và tính tốn</i>
<i>dạy tất cả những gì tơi biết về thế giới này về cuộc sống này và</i>
<i>thầm mong mỏi một ngày nào đó nơi đây sẽ đổi thay cuộc sống</i>
<i>sẽ tươi đẹp hơn.</i>


<i>- Em chào thầy ạ!</i>


<i>Tiếng chào trong trẻo ấy đã lôi tôi ra khỏi dòng suy nghĩ về</i>
<i>cuộc sống của con người nơi đây và như một cỗ máy đã được</i>
<i>lập trình tự động Tôi cất tiếng</i>


<i>- Chào em!</i>


<i>Sau lời chào ấy là tiếng bước chân vội vàng như muốn lẩn</i>
<i>chốn thật nhanh. Tơi khơng cần nhìn cũng biết đó là học sinh</i>


<i>của tơi mà khi nãy tơi đã nhìn thấy bóng của em trên con đường</i>
<i>mòn. Một học sinh ngoan chăm chỉ và học giỏi với một cái tên</i>
<i>thật đẹp. Em cũng như bao bạn khác có tất cả tình u thương</i>
<i>của cha mẹ, sự đùm bọc của bản làng sự ngây ngô hồn nhiên</i>
<i>trong trắng của trẻ thơ lớn lên cùng với những trò nghịch ngợm</i>
<i>tinh quái. Ngày ngày cắp sách đến trường chăm chỉ học hành</i>
<i>luôn nở nụ cười trên môi tưởng như không bao giờ tắt.</i>


<i>Vào một buổi sáng tôi nhận được giấy xin phép nghỉ học của</i>
<i>em nhưng hai hôm sau nữa em vẫn không đến lớp. Tơi hỏi đám</i>
<i>học trị chúng bảo vẫn thấy bạn ở nhà khơng bị ốm. Tối đó Tơi</i>
<i>quyết định đến nhà để nói cho cha mẹ em biết. Khi đi tơi đã</i>
<i>chuẩn bị một bài diễn thuyết với nội dung thật hồn hảo khơng</i>
<i>chỉ mắng học trị mà cịn mang cả cha mẹ học sinh ra để trách.</i>
<i>Khi đến cổng nhà tơi nhận thấy đó là một căn nhà rộng rãi sạch</i>
<i>sẽ thoáng mát, đẩy cửa bước vào, trong nhà thật ắng nặng chỉ</i>
<i>có ngọn đèn leo lắt để nơi chiếc bàn gỗ không đủ ánh sáng soi</i>
<i>tỏ vật xung quanh. Tơi lên tiếng</i>


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

<i>Từ trong buồng một bóng người nhỏ nhắn chạy ra</i>
<i>- Em chào thầy! em mời thầy vào nhà uống nước.</i>
<i>Tôi gật đầu và tiến lại nơi chiếc bàn rồi hỏi.</i>


<i>- Bố, mẹ em đâu?</i>


<i>- Dạ, mẹ em bị ốm, Bố đưa mẹ đi viện mấy ngày nay không</i>
<i>về.</i>


<i>Tôi cố dấu vẻ súc động và cảm giác hổ thẹn về việc chuẩn bị bài</i>
<i>diễn thuyết quá chu đáo khi nãy cố làm vẻ bình thản ngồi hỏi</i>


<i>chuyện và lựa lời an ủi em.</i>


<i>Hơn một tuần sau mẹ của em qua đời Tôi và tập thể lớp đến</i>
<i>viếng, nhân đó động viên em cố gắng theo học, cũng từ đó em</i>
<i>trở lên lầm lũi ít nói và khơng cịn nụ cười trên mơi như trước</i>
<i>nữa. em sáng đến lớp chiều đi nương giúp đỡ Bố tối trở về nhà</i>
<i>chỉ có một mình trong căn nhà rộng thênh thang lạnh lẽo, tự</i>
<i>làm mọi việc của bản thân không người giúp đỡ.</i>


<i>Thời gian thấm thốt trơi qua chiều nay Tơi lại đứng nhìn lên</i>
<i>con đường đầy đá sỏi ấy và thả dịng suy nghĩ của mình lục tìm</i>
<i>lại những biến cố sẩy ra trong thời gian qua. Không biết từ bao</i>
<i>giờ bên tai tôi vang lên tiếng loa họp bản và giọng nói của</i>
<i>trưởng bản thật trậm rãi.</i>


<i>- Thưa bà con bản ta vừa qua thật vinh dự đã có một học</i>
<i>sinh đạt danh hiệu học sinh giỏi. Tôi thay mặt hội khuyến học</i>
<i>tuyên dương và tặng quà cho em Lầu Thị Mai học sinh lớp 4A2</i>
<i>em là một học sinh có hồn cảnh khó khăn nhưng đã vươn lên</i>
<i>và đạt nhiều thành tích cao trong học tập.</i>


<i>- Thưa bà con đó khơng chỉ là niềm tự hào của em Mai mà</i>
<i>còn là vinh dự của bà con người H’Mông bản Sơn Tống chúng</i>
<i>ta, từ nay bản ta có thể khẳng định: bản mình cũng có những</i>
<i>con em học giỏi khơng khác gì con em các bản khác trong xã</i>
<i>Mường Nhà này.</i>


<i>- Tôi tự mỉm cười và cảm thấy cơng lao dạy bảo của mình ít</i>
<i>nhiều cũng đã được bà con trong bản thừa nhận, bỗng bên tai</i>
<i>lại vang lên tiếng chào.</i>



<i>- Em chào thầy ạ! </i>


<i>Và tiếng bước chân vội vàng như muốn lẩn chốn thật nhanh,</i>
<i>trong chốc lát đã chìm vào bóng đêm nơi xa xa hắt lên ánh</i>
<i>sáng leo lắt của ngọn đèn dầu...</i>


</div>

<!--links-->

×