Tải bản đầy đủ (.docx) (4 trang)

tham luan cong tac giang day

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (33.99 KB, 4 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

1. Tham luân công tác giảng dạy của Chi Đồn CB - GV
Tham luận cơng tác giảng dạy


Kính thưa đồng chí


Kính thức các quý vị đại biểu!


Thưa các đồng chí có mặt trong đại hội!


Trước tiên tôi rất cảm ơn Đại hội đã cho phép tôi có cơ hội được vinh dự tham luận về cơng
tác giảng dạy, cơng tác mang tính quyết định đối với cuộc đời và sự nghiệp của mỗi đồng
chí đồn viên là giáo viên.


Kính thưa các đồng chí!


Mỗi người bước chân vào sư phạm với một hoàn cảnh khác nhau, một tâm thế khác nhau.
Có người vì u tha thiết nghề sư phạm, có người vì thể theo hồn cảnh hoặc nguyện vọng
của gia đình, bản thân, lại có người vì tình cờ mà bước vào sư phạm. Nhưng khi ra trường,
chúng ta đều là những thầy giáo, cô giáo. Nghề giáo đối với chúng ta khơng cịn chỉ đơn
thuần là một nghề nữa mà nó đã trở thành nghiệp. Nó gắn bó với chúng ta, nuôi dưỡng
chúng ta, mọi buồn vui, mọi niềm tin, mọi hi vọng, mọi vất v gian truân, mọi thành công
hay thất bại,...đều đọng lại trong từng tiết giảng, trong từng trang giáo án trong từng sự
trưởng thành của học trị, vì đó chính là sản phẩm của là đứa con tinh thần chúng ta. Đến
khi đó bạn khơng thể nói rằng bạn khơng chủ định học sư phạm, nhưng vì thế này hay thế
kia mà bạn bước vào sư phạm dẫu biết rằng nghề sư phạm vốn ưu sự bình lặng, thiên về
âm tính. Là nghề khó khăn, gian khổ, âm thầm như người lái đị nhưng cũng rất vinh quang
vì là nghề dạy cho con người biết tư duy.


Có một thực tế ở trường phổ thông trung học: Cùng một lớp học, thầy A vào dạy thì học
sinh ồn ào, không muốn học, thầy giảng vã mồ hôi nhưng “Nước đổ lá khoai”, thầy cứ nói,
trị cứ ... khơng nghe. Trị mong mỏi thời gian hết tính bằng từng giây, trò giết thời gian


bằng đủ mọi cách... Tiết sau thầy B vào dạy, lớp hình như khơng như lớp của giờ trước nữa,
hình như “lột xác”, lớp như “nuốt” từng lời của thầy, sự “động não” thức dậy, nhiều cánh
tay gi lên xin được phát biểu ý kiến xây dựng bài, ý kiến “xuôi chiều”, “ngược chiều”, “phn
biện” háo hức được học sinh đặt ra. Lớp học vui, bổ ích. Thầy B đã thổi “hồn” vào bài giảng,
đồng thời “đánh thức” lòng say mê học tập của c lớp. Thầy trả lời từng câu “phát vấn” của
trò, đúng như thầy Khổng Tử đã dạy “Dạy học trị mà khơng khích lên sự ham mê muốn học
hỏi chỉ là đập búa lên sắt nguội mà thôi”.


Chúng ta hay trách mắng, kêu ca rằng học trò giờ đây khơng tự giác học tập, khơng có chủ
động trong học tập, không nỗ lực, cố gắng trong học tập, sống khơng có mục đích, khơng
có lý tưởng v.v...Vậy chúng ta có bao giờ phân tích ngun nhân không? Chúng ta phải chịu
một phần lớn trách nhiệm trong đó. Các cụ đã nói “ Con hư tại mẹ”, hoặc Bác Hồ cũng đã
nói “Hiền dữ đâu phải là tính sẵn, phần nhiều do giáo dục mà lên”. Phải chăng chính chúng
ta đã góp phần vào những lỗi trên của học trị. Hoặc do vơ cảm, dạy học theo kiếu khơn thì
sống dại thì chết, học thì có lợi cho bản thân chứ thầy cơ thì được cái gì đâu. Hoặc nghĩ
rằng việc học trị có ham học hay khơng khơng phải là nhiệm vụ của mình mà là của GVCN,
của cha mẹ học sinh. Kiểu tư duy như vậy đã làm chết đi vai trò đánh thức tâm hồn, đánh
thức lòng say mê học tập của học trị. Chức năng đó theo tơi cịn quan trọng hn, quyết định
hn c chức năng dạy chữ. Đó mới là chức năng cao c và ý nghĩa của người thầy. Vì người
thầy khơng chỉ dạy trò chữ nghĩa, kiến thức mà cao c hn là dạy trị làm người. Có ai trong
chúng ta, có những lúc nào đó dạy học theo kiểu như vậy khơng? Tơi nghĩ rằng có, dù
khơng nhiều và khơng thường xun, nó biểu hiện ở nhiều góc độ khác nhau.


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

vã đánh bóng mình, cho mình là nhất, không chịu trau rồi, nâng cao kiến thức, khơng chịu
nhìn lên mà chỉ hay nhìn xuống rồi so sánh trong một phạm vi hẹp nhưng một điều quan
trọng nhất lại khơng biết đó là mình là ai, mình đang ở tầm nào, mình cần phải tiếp tục nỗ
lực ra sao để không sớm bị biến thành cái chổi cùn, càng quét càng mòn. Giống như mnh
đất phù sa không thường xuyên được bồi đắp, nó sẽ biến thành đất bạc màu trai cứng lúc
nào không biết.



Về phưng pháp dạy học tôi xin phép không đi sâu vào một phưng pháp nào mà chỉ xin mạo
muội trình bày đơi điều về cái uy của ông thầy trong giờ học. Tôi cũng không chắc chắn đó
có phải là phưng pháp khơng nhưng tơi nghĩ những điều tơi cóp nhặt được sau đây khơng
thừa đối với mỗi chúng ta.


Nhiều cuộc hội tho, trắc nghiệm về phưng pháp dạy học đã kết luận: Thầy giáo muốn dạy
tốt, thành công trong sự nghiệp “trồng người” nói chung, trong một tiết dạy nói riêng, phải
có cái uy. Cái uy cần thiết của ơng thầy trước học trị.


Cái uy của ơng thầy thời nay khơng phải như ông đồ xưa ngồi xếp bằng trên phn giữa nhà,
bộ mặt vô cảm, tay cẩm doi mây xét nét, trò xanh mắt khoang tay, đọc theo thầy như con
vẹt. “Lục sáu tam ba, gia nhà quốc nước tiền trước hậu sau, hay dủ dỉ là con dù dì,...
Cái uy của ơng thầy hiện đại là tư thế, tác phong sư phạm. Chữ sư phạm hoặc mô phạm
hình như hi trừu tượng. Có thể thay bằng chữ “sang trọng” nghe đời thường hn. Sang trọng
trong trang phục. ở nhiều trường trong thị xã chúng ta yêu cầu trò mặc đồng phục. ở
trường ta thứ hai trò mặc trang phục dân tộc, hàng ngày trò phải đeo thẻ học sinh, huy hiệu
đoàn, quần áo đúng tác phong của người học sinh. Thầy đứng trước lớp không thể ăn mặc
tuỳ tiện “gin dị tới mức dép lê, xách túi, đầu bù, tóc dối, thậm chí mắt cịn nhử,... chắc chắn
học sinh khơng phục được.


Thầy cẩn thận trong tư thế, tác phong, lời ăn, tiếng nói. Thầy đàng hoàng, tự tin mới truyền
niềm tin đến với học trò. Thầy giảng bài đi lại trên lớp “trực quan” cụ thể để học sinh soi
vào đó mà noi theo. Ông thầy đứng trên bục giảng giống như diễn viên đứng trên sân khấu.
Cũng đúng nhưng chỉ một nửa thôi. Mọi so sánh vốn khập khiễng. Nếu thầy là một diễn viên
thì “kịch” quá, diễn kịch trong cuộc đời e rằng học trị cho là gi, đã gi thì khó thuyết phục.
Ơng thầy là diễn viên giữa cuộc đời. Vừa nghệ thuật, vừa “đời” nhất thì mới chinh phục
được lứa tuổi sống nặng bằng cảm tính và lý trí.


Cái uy của ơng thầy được thể hiện trong quan hệ với trò, là thầy nhưng cũng là bạn. “Tuy
xa xa lắm nhưng gần gần ghê”. Như thế, trị kính trọng, gần gũi thân mật khong cách về


tuổi tác, nghề nghiệp thu lại, thầy trị hồ đồng tình cảm, trị mến thầy, tự giác hợp tác với
thầy thì kết qu của giờ dạy mới thực sự tốt. Giáo dục mới thực sự có hiệu qu cao.


Cái uy của ơng thầy thể hiện rõ nhất ở lịng yêu người - yêu nghề như bác phạm văn đồng
đã nói “ Càng yêu người bao nhiêu càng yêu nghề bấy nhiêu”.


Yêu người – Coi học sinh là nhân vật trung tâm trong nhà trường phổ thông, là đối tượng
phục vụ bằng tấm lòng và trách nhiệm nghề nghiệp. Với trò, thầy nghiêm khắc, yêu cầu
cao, nhưng biết bao dung, độ lượng, tơn trọng nhân phẩm trị, kể c lúc trò phạm sai lầm
nghiêm trọng. Uy của thầy là để cảm hố khi dậy ở trị lòng dũng cảm, biết nhận lỗi chịu
trách nhiệm về việc là của mình, hướng trị đến sự tốt đẹp khi đó uy biến thành ân. Xét cho
cùng, dạy học trước hết là dạy học là dạy cách làm người, để phần “người” thắng phần
“con” trong một con người.


</div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>

tạo nên cáí uy thắp lửa trong trái tim học trò, giúp trò thấy học tập là lẽ sống, là mục đích,
mục tiêu số một của cuộc đời học sinh.


Muốn có được cái uy tơi nghĩ cần phải:


1. Thứ nhất thầy phải có kiến thức vững. Muốn có kiến thức vững thầy phải chịu khó đọc,
chịu khó đầu tư sách, báo, tư liệu tham kho... Coi đó là vốn đầu tư tất yếu của một nghề.
Có nhiều thầy cơ c năm khơng dám bỏ ra vài trăm ngàn mua sách. Đi mua sách không xem
nội dung trước mà lại xem giá trước. đành rằng nghề giáo viên khơng có thu nhập cao
nhưng tơi nghĩ khi đã say mê và coi đó là nghề là nghiệp thì khơng được tiếc, đó là danh dự
nghề nghiệp của một con người. Bạn không thể giỏi khi bạn khơng có sách.


2. Phải khơng ngừng học hỏi, khơng ngừng vượt qua chính mình. Học hỏi ở nhiều ni, nhiều
đối tượng, học ở bất cứ đâu có thể khơng cứ người đó giỏi hn hay kém hn mình. Khơng
ngừng làm mới mình về mặt kiến thức và phưng pháp. Mạnh dạn trao đổi và chia xẻ với
đồng nghiệp, bạn bè. Mình có cởi mở và chia xẻ với đồng nghiệp bạn bè thì mới mong họ xẻ


chia với mình.


3. Dạy học là một nghề ổn định nhưng không thể là nghề không sáng tạo và năng động
trong cách truyền thụ, cách gii quyết vấn đề. Trong mỗi chưng, trong một bài không nên cứ
đi mãi theo lối mịn mà cần tìm những cách đi khác nhau, sao cho thật thông minh, nhẹ
nhàng nhưng sâu sắc và hiệu qu.


4. Nắm bắt được tâm lý và điều khiển được tâm lý của học trò theo ý đồ của người thầy. Ta
phải luôn làm chủ kiến thức, làm chủ phưng pháp, làm chủ nhịp độ và diễn biến của giờ
dạy. Khơng được để nó làm chủ ta dù giờ học cảm thấy rất nhẹ nhàng chứ khơng hề gị bó.
5. Phải biết cách giành được sự ủng hộ của học trò trong giờ giảng. Bởi một điều quá đơn
gim là quá trình dạy học bao gồm 2 hoạt động là “dạy và học”. Hai hoạt động này phải có
sự phối hợp ăn ý, đồng điệu thì mới thành cơng được.


Nhân đây là một diễn đàn để thanh niên được nói, tơi cũng xin đề nghị cấp trên một số
nguyện vọng và đề đạt sau:


Thứ nhất: Là một giáo viên của trường DTNT bản thân chúng tôi cảm thấy rất vinh dự, tự
hào song bên cạnh đó cũng đầy trách nhiệm và đơi lúc là sự thiệt thịi nho nhỏ về mặt vật
chất. Nhưng chúng tôi không hề than phảiền về điều đó, chúng tơi chỉ mong cấp trên động
viên chúng tôi kịp thời về mặt tinh thần. VD công tác thi đua khen thưởng đặc biệt là công
tác phát triển Đảng,...


Thứ hai: Chúng tơi là những đồn viên. Các cụ thường nói “Khơn khơng đến khoẻ, trẻ
khơng đến già”. Có thể chúng tơi mạnh dạn sơng sáo trong cơng việc nhưng có khi chỉ một
vài đề xuất nhỏ, một vài câu nói tưởng chừng như vô hại vậy mà lại làm hại cho bản thân.
Quả thực mỗi lần như vậy đã làm nhụt chí của chúng tơi phần nào.


Thứ ba:Đề nghị cấp trên có sự đánh giá rõ ràng và có cách nhìn nhận lấy hiệu quả cơng
việc làm thước đo mỗi đồn viên. Tránh tình trạng đánh giá thiên về cảm tính. Khơng đi


sâu, tìm hiểu vấn đề. Như vậy sẽ khơng động viên được những đồn viên tích cực, khơng
uốn nắn kịp thời các đoàn viên chưa nỗ lực.


Thứ tư: Mong rằng ĐU-BGH hãy tạo cho chúng tôi những cơ hội để chúng tôi rèn luyện,
trưởng thành nhiệm vụ về mặt chuyên môn, nghiệp vụ.


</div>
<span class='text_page_counter'>(4)</span><div class='page_container' data-page=4></div>

<!--links-->

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×