Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (355.4 KB, 7 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1></div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2></div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>
Trước lầu Ngưng Bích khố xnTrước lầu Ngưng Bích khố xuân
Vẻ non xa tấm trăng gần ở chung
Vẻ non xa tấm trăng gần ở chung
Bốn bề bát ngát xa trông
Bốn bề bát ngát xa trông
Cát vàng cồn nọ bụi hồng dặm kiaCát vàng cồn nọ bụi hồng dặm kia
Tưởng người dưới nguyệt chén đồngTưởng người dưới nguyệt chén đồng
Tin sương luống những rày trông mai chờTin sương luống những rày trông mai chờ
Bên trời gốc bể bơ vơ
Bên trời gốc bể bơ vơ
Tấm son gột rửa bao giờ cho phaiTấm son gột rửa bao giờ cho phai
Xót người tựa cửa hơm maiXót người tựa cửa hơm mai
Quạt nồng ấp lạnh những ai đó giờQuạt nồng ấp lạnh những ai đó giờ
Saân lai cách mấy nắng mưaSân lai cách mấy nắng mưa
Kể, tả tâm trạng sau khi có lỗi (biết có lỗi nên lo lắng ->ân hận
Kể, tả tâm trạng sau khi có lỗi (biết có lỗi nên lo lắng ->ân haän
day dứt tự trách ->mong muốn được tha thứ ->đấu tranh nội
day dứt tự trách ->mong muốn được tha thứ ->đấu tranh nội
tâm để hướng thiện )
tâm để hướng thiện )
<b>Bài tập 2</b>
<b>Bài tập 2</b>::
Sáng hôm ấy, bạn được gọi lên dị bài nhưng khơng thuộc và Sáng hơm ấy, bạn được gọi lên dị bài nhưng khơng thuộc và
khơng có vở nên bị điểm kém. Mặt bạn buồn rượi, đơi mắt
khơng có vở nên bị điểm kém. Mặt bạn buồn rượi, đơi mắt
nhìn tôi như trách móc. Tôi cúi mặt không dám nhìn vì mình
nhìn tôi như trách móc. Tôi cúi mặt không dám nhìn vì mình
mượn vở mà khơng trả. Tim tơi bắt đầu đập rộn ràng, không
mượn vở mà không trả. Tim tơi bắt đầu đập rộn ràng, khơng
biết bạn có nói gì mình không. Bạn ấy ngồi úp mặt xuống
biết bạn có nói gì mình không. Bạn ấy ngồi úp mặt xuống
bàn, nhìn bạn ấy tôi ân hận vô cùng, giá như hôm qua mình
bàn, nhìn bạn ấy tôi ân hận vô cùng, giá như hôm qua mình
trả vở cho bạn thì đâu có sự việc hơm nay. Mình tệ thật.! Tơi
trả vở cho bạn thì đâu có sự việc hơm nay. Mình tệ thật.! Tơi
nhìn lại vẫn thấy bạn gục đầu, ước thầm trong lịng bạn trách
nhìn lại vẫn thấy bạn gục đầu, ước thầm trong lịng bạn trách
mình một câu để mình thanh minh thì nhẹ biết mấy. Nhưng
mình một câu để mình thanh minh thì nhẹ biết mấy. Nhưng
không, bạn ấy vẫn ngồi như thế. Tôi tự hỏi lịng mình: cứ để
khơng, bạn ấy vẫn ngồi như thế. Tơi tự hỏi lịng mình: cứ để
im hay đến xin lỗi bạn đây? Nghĩ rồi tôi quyết định xin lỗi để