Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (98.01 KB, 3 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>
<b> </b>
<i><b> Buổi sáng của một ngày đẹp trời, tôi tung tăng cắp sách đến trường trong chiếc áo trắng mới tinh mẹ </b></i>
<i><b>vừa may cho. Tơi thích lắm. Tơi hình dung được những lời xì xầm bàn tán lẫn những cặp mắt tò mò của </b></i>
<i><b>chúng bạn đổ dồn về phía tơi. Tơi kiêu hãnh mà khoe rằng: “ Áo mẹ mình may cho đấy!”.</b></i>
<i><b> Quả thật khi vào lớp thì nổi lên những lời trầm trồ khen tặng vây quanh tôi. Tôi cười tít mắt. Bỗng </b></i>
<i><b>bên cạnh tơi, vang lên tiếng hoảng hốt: “Thơi chết!.... cho mình xin lỗi.”. Tơi ngạc nhiên quay lại, thì ra </b></i>
<i><b>Long. Nó đang đứng như trời trồng nhìn tơi, mặt xanh lét, miệng thì cứ mấp máy: “ Mình xin lỗi … </b></i>
<i><b>mình … mình khơng cố ý …! Trời ! Tôi sững sờ! Ba vết mực dài ngoằng chiếm ngự trên chiếc áo tinh </b></i>
<i><b>khôi của tôi. Tôi tức quá ứa cả nước mắt và xỉ vả Long không ngớt, nhưng Long chỉ im lặng khơng nói </b></i>
<i><b>một lời. Có lẽ Long biết lỗi hoặc sợ tơi. Mặc! Nói cho hả hê, tơi mới về chỗ ngồi lấy sách ra đọc, nhưng </b></i>
<i><b>thật ra đầu óc tôi đang phiêu bạt đâu đâu có để hàng chữ nào lọt vào đầu đâu! Cũng vừa lúc đó, ba tiếng </b></i>
<i><b>trống nổi lên- vào lớp!</b></i>
<i><b> Lớp tôi im lặng để chờ cô chủ nhiệm. Tơi thầm nghĩ: “ Lát nữa mình thưa chuyện vừa rồi với cơ cho </b></i>
<i><b>bõ ghét!”. Kìa, cơ giáo đã vào. Cô giáo tôi, với dáng người thon thả trong chiếc áo dài thướt tha, khiến </b></i>
<i><b>cho tôi liên tưởng rằng cô là cô tiên. Từ khi cô vào lớp, cơn giận dữ của tôi bỗng chốc bay đi hết ! Lớp </b></i>
<i><b>học im phăng phắc, chỉ nghe tiếng giảng bài của cô. Cô giảng bài mới hay làm sao, giọng cơ đầy truyền </b></i>
<i><b>cảm! Chính giọng nói ấy đã lơi cuốn chúng tơi vào với tiết học một cách thích thú, hăng say. Riêng tơi, </b></i>
<i><b>tơi bị thu hút hồn tồn vào chất giọng ngọt ngào ấy và khơng cịn điều khiển được những giác quan </b></i>
<i><b>khác vào đơi tai. Vơ tình, hay nói đúng hơn là vô ý, tôi quơ nhẹ làm chiếc bút máy rơi xuống nền gạch. “ </b></i>
<i><b>Cạch”. Cũng chính lúc đó, cơ đang khoan thai bước xuống và một chấm mực đáng ghét văng lên bám </b></i>
<i><b>vào ống quần của cơ. Ơi trời, xui đến thế là cùng! Chắc chắn là mình sẽ bị một trận mắng khơng thương </b></i>
<i><b>xót. Tôi thực sự hoang mang, lo lắng chỉ lắp bắp nói khơng nên câu: “ Thưa cơ ... cơ tha lỗi cho em…em </b></i>
<i><b>không cố ý ... thật là em ...”. Cả lớp đang im lặng bỗng nổi lên những tiếng cười khúc khích làm tơi lúng </b></i>
<i><b>túng hơn.</b></i>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>
<b> </b>