Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (55.72 KB, 2 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>
BÁNH KHẢO TÌNH THƯƠNG
<b> (Cơ giáo: Trần Thị Loan)</b>
Tuổi học trị, tuổi đẹp nhất vô tư nhất của cuộc đời. Ai cũng có những kỉ niệm
đẹp kỉ niệm đáng nhớ về thầy cơ giáo cũ của mình, những kỉ niệm khắc sâu vào tâm
trí của chúng ta khơng bao giờ phai nhạt, cho dù có đi bất cứ nơi đâu làm, bất cứ việc
gì nhưng những kỉ niệm tuổi thơ ln khơng bao giờ qn được. Chính tơi cũng có kỉ
niệm êm đềm thắm tình thương yêu ấy, mãi đến tận bây giờ mỗi khi nhớ đến tôi lại
cảm thấy rưng rưng nước mắt,thương cho mình bao nhiêu thì tơi lại càng cảm phục
và biết ơn tình yêu bao dung của thầy giáo chủ nhiệm dành cho tôi bấy nhiêu.
Trường trung học cơ sở Sơn Trung, huyện Hương Sơn, tỉnh Hà Tĩnh, ngôi
trường thân thương gắn liền với những ngày tháng hồn nhiên, vô tư, trong sáng, ngây
thơ của tuổi học trị, nơi đó ngày ngày tơi và bạn bè cùng trang lứa đến trường học
tập vui chơi như thường lệ. Vì nhà tơi ở cách xa trường đến 4 cây số, đường đến
trường tôi phải đi bộ qua hai nghĩa địa với một con đị ngang qua sơng Ngàn Phố
xinh đẹp quê hương tôi. Mặc dầu đường đến trường vất vả là vậy nhưng mỗi ngày
đến trường đối với tôi là một niềm vui, nơi đó có bạn bè cùng lớp, cùng trường, có
thầy cơ giáo thân u, những “kĩ sư tâm hồn” luôn tâm huyết yêu thương học sinh hết
mực, chính các thầy cơ giáo đã mang đến cho chúng tơi những kiến thức, kĩ năng
sống, chính các thầy, cô giáo đã dạy cho cho chúng tôi biết yêu, biết gét, trang bị
những kiến thức cơ bản làm hành trang vào đời cho chúng tôi. Cuộc đời tuổi thơ của
tôi cứ êm đềm trôi đi như vậy, tuổi học trị tuổi mộng mơ, đối với tơi tuổi học trị,
một chiếc lá rơi cũng thành kỉ niệm, nhưng kỉ niệm đẹp nhất, in đậm trong tâm trí tơi
khơng bao giờ phai nhạt, đó là câu chuyện mà tơi sẽ kể cho các bạn nghe sau đây.
người phấn chấn hẳn lên, cái đói, cái mệt phút chốc tan biến, lúc này tơi đã tỉnh hẳn
mới lén nhìn thầy và các bạn trong lớp một cách e thẹn, tôi thầm cảm ơn thầy Nghĩa
nhiều lắm đúng như lời thầy thường dạy cho chúng tơi: “một miếng khi đói bằng một
gói khi no”. Thầy nhìn tơi cái nhìn bao dung, độ lượng, trìu mến. Thầy hỏi tơi: “lúc
sáng khi đi học, em có ăn gì khơng?” tơi ngập ngừng trả lời: “không ạ” và tôi chợt